Tiên Y

Chương 332


Phan Văn Đào vốn đang ngũ say, thế nhưng khi nhận được điện thoại của Trương Văn Trọng, nhất thòi hoàn toàn tinh ngủ, thậm chí mồ hôi lạnh còn toát ra trên trán.

Hắn bật dậy khòi giường, trầm giọng hỏi: “Bác sĩ Trương, anh nói là sự thật? Bên trong Đại Học Thành sắp bạo phát ôn dịch? Các anh ỡ bên trong Đại Học Thành phát hiện người bệnh bị nhiễm, hay chỉ là nghi ngờ? Có cho cách ly chưa?”
Bên trona Đại Học Thành, nhân khẩu đông đảo dày đặc, nếu như thật sự bạo phát ôn dịch đồng thời không kịp ứng đối, không thể nghi ngờ sẽ làm cho cả naàn người, thậm chí cả vạn người bị nhiễm bệnh.

Kể từ đó hậu quả thiết tường không chịu nổi.

Cho nên Phan Văn Đào thân là thị trường, vừa nghe được tin tức này, mói biểu hiện khẩn trương cùng sầu lo như vậy.
Nhưng câu trả lòi của Trương Văn Trọng, cũng làm Phan Văn Đào sửng sốt, không hiểu chuyện gì.
“Cũng không phải.”
Phan Văn Đào không khỏi nhíu mày, không giãi thích được dò hỏi: “Nếu không phát hiện được người bị nhiễm bệnh hoặc nghi ngờ bị nhiễm bệnh, như vậy anh làm sao biết bên trong Đại Học Thành sẽ bạo phát ôn dịch?” Nếu như không phải hiếu rõ tính cách của Trương Văn Trọng, hắn thật sự hoài nahi Trươna Văn Trọng có phải đang nói đùa vói hắn hay không.
Trương Văn Trọng do dự một thoáng, không biết có nên đem chân tướng sự tình nói cho hắn nghe hay không.

Nhưna khi nahĩ lại, Phan Văn Đào đã từng làm thư kỹ riêna của Tôn lão gia tử, nói vậy có thế cũng đã biết một ít chuyện mà người thường không thể biết.

Cho nên sau thoáng do dự, hắn hỏi thử: “Phan thị trường, ông đã từng làm thư kỷ riêng cho Tôn lão gia tử, như vậy ông hẳn có nghe nói qua về tên của đặc cần tổ thuộc cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu phải không?”
Sắc mặt Phan Văn Đào nhất thời thay đổi: “Anh nói gì? Đặc cần tổ cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu?” Tuy rẳng nhìn không thấy sắc mặt biến hóa của Phan Văn Đào, thế nhưna Trương Văn Trọng có thể nghe ra tâm tình khiếp sợ ấn chứa bên trong câu nói của hắn.
Trương Văn Trọng không khôi thầm nghĩ: “Xem ra Phan Văn Đào này thật đúng từng tiếp xúc qua rất nhiều tình báo cơ mật.”
Trương Văn Trọng đoán không sai, làm thư kỷ riêng của Tôn lão gia tử, Phan Văn Đào đích thật từng tiếp xúc qua một ít tư liệu tình báo của đặc cần tổ cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu, cũng biết tính đặc thù của đặc cần tổ, cùng công việc đặc biệt họ đang làm.


Chính bởi vì như vậy, vừa nghe được Trương Văn Trọng nhắc tói, hắn mới có thể khiếp sợ như vậy.
Hít sâu một hoi, không khí lạnh lẽo cuối thu kích thích xoang mũi Phan Văn Đào.

Đồng thòi cũng làm tâm tình khiếp sợ của hắn bình tĩnh xuống tói.

Sau một thoáng trầm ngâm, hắn lại dò hỏi: “Bác sĩ Trương, ý của anh là nói, chuyện ôn dịch lần này chính do..

.do yêu ma quỷ quái tạo thành sao?”
“Không sai.” Trương Văn Trọng hồi đáp.

Nếu Phan Văn Đào biết được tình báo về đặc cần tổ, như vậy hắn cũnạ không lo lắng, trực tiếp đem mọi chuyện xảy ra ở trong điện thoại đơn giàn rõ ràna ké lại cho Phan Văn Đào.
“Anh nói...vụ án mạng ở học viện thể dục Thiên Nam là do yêu tinh làm ra sao? Hơn nữa khi yêu tinh này đối mặt vói các vị đuổi bắt, lại còn tự bạo, hóa thành bột xương có chứa vi khuấn que bệnh than, đồng thòi theo gió phiêu tán bên trong Đại Học Thành?” Sau khi nghe xong Trương Văn Trọng giáng thuật, Phan Văn Đào không tự chủ được nuốt nước bọt, trợn mắt líu lưỡi nói: “Chuyện như vậy, cũng quá khúc chiết ly kỳ, thật không thể tin tường được a? Quả thực còn mơ hồ hơn xem tiểu thuyết điện ảnh.”
Trương Văn Trọng nói: “Phan thị trường, tôi nói những câu là thật, nếu như ông không tin lời nói của tôi, tôi có thể cho người của đặc cần tổ nói chuyện vói ông.

lúc này bọn họ đang ỡ ngay bên người tôi.”
“Vậy thì không cần, tôi tự nhiên là tin tường anh.

Người khác có thể không biết, nhưng tôi thì biết, bác sĩ Trương đối vói quốc gia, đối dân tộc đều đã lập công lao hãn mã!”
Hồi tường lại những chuyện Trươna Văn Trọng đã làm trước đây, Phan Văn Đào tin tường, hắn tuyệt đối sẽ không lừa gạt chính mình.

Cho nên hắn cũng không có một tia do dự.


liền quyết định phải tin tường Trương Văn Trọng, nói: “Bác sĩ Trương, cần tôi làm gì? Cứ việc phân phó.”
ở lúc này, Trươna Văn Trọng cũng không có tâm tình khách sáo vói Phan Văn Đào, lúc này dùng giọng nói như hạ mệnh lệnh phân phó hắn: “Lập tức mệnh lệnh bộ môn vệ sinh khởi động dự án phòng ôn dịch khấn cấp, đồng thòi phái người phong tỏa toàn bộ Đại Học Thành, nghiêm lệnh cấm bất cứ kẻ nào tùy ý ra vào.

Naoài ra, nhanh điều động nhân viên y tế, nhất là nhân viên y tế sở trường việc trị liệu bệnh truyền nhiễm, chạy tói Đại Học Thành, lập tức bắt đầu tiến hành một lần bài tra, một khi phát hiện người bị nhiễm bệnh hoặc nahi naờ bị nhiễm bệnh, cấp tốc cách ly trị liệu, lại tiến hành diệt khuần tiêu độc triệt đế tại noi ở.

Naoài ra, nhìn xem có thế triệu tập được số lượng đủ số lượng vác-xin để tiêm phòng cho mọi người hay không, tiến hành chích ngừa cho những người chưa bị nhiễm, đế giảm bớt khả năng lây nhiễm của bọn họ.

Được rồi, còn có, lập tức phái người triển khai tiêu độc cùng diệt cỏ xung quanh Đại Học Thành cùng bên trona Đại Học Thành, cùng việc diệt chuột.
Trương Văn Trọng ở bên trong điện thoại, đem phương pháp phòng chống ôn dịch, đơn giàn rõ ràng dặn dò Phan Văn Đào một phen.

Mà đầu kia điện thoại, Phan Văn Đào cũng lấy ra notebook, không sót một từ ghi lại những phương pháp chi dẫn của Trương Văn Trọng.

Dù sao hắn cũng là người làm chính trị, đối vói tri thức y học về phương diện phòng ngừa ôn dịch cũng không hiểu biết nhiều lắm.

Bất quá hắn cũng biết, Trương Văn Trọng nói những việc này phi thường trọng yếu, phải ghi rõ lại từng điều một, dù sao đây là quan hệ đến an nguy sinh mạng của hàng vạn người!
Sau khi nghe xona lòi dặn cùa Trương Văn Trọng, Phan Văn Đào liền tỏ thái độ: “Tốt, tôi hiểu được, tôi lập tức làm theo lòi dặn của anh.

Điện thoại của tôi sẽ mở suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ cũng sẽ không tắt máy, anh có vấn đề gì.


có thể tùy lúc gọi cho tôi.

Mặt khác, cũng đừng nên tắt máy của anh, tôi sẽ tùy lúc liên lạc cho anh.”
“Được.” Trương Văn Trọng đáp.
Sau khi cắt đứt điện thoại, Phan Văn Đào dùng tay nhu nhu huyệt Thái Dương, để hóa giải sự khấn trương trong lòng, sau đó hắn tìm ra số điện thoại cùa cục trường Ngưu Công Minh thuộc cục vệ sinh, gọi điện qua cho hắn.
Ngưu Công Minh bị điện thoại của Trương Văn Trọng đánh thức, lúc này vừa mói ngủ lại, không nghĩ tói tiếna chuông điện thoại lại vang lên, nhất thòi làm hắn tinh táo hẳn.

Vốn tuổi tác đã lớn.

giấc ngủ của Ngưu Công Minh vốn đã không tốt, lúc này liên tục bị điện thoại quấy nhiễu hai lần.

hắn nhất thời nổi trận lôi đình, ôm lấy điện thoại di động đặt trên đầu giường, bấm chuyển máy, rống giận lên: “Trươna Văn Trọng, anh đến tột cùng là muốn gì? Có để cho người ta ngũ hay không? Nói cho anh, tôi cũng không có thời aian rành rỗi mò mẫm vói anh!”
“Ngưu cục trường, tôi không phải là Trươna Văn Trọng, tôi là Phan Văn Đào.”
Từ bên trong điện thoại di động truyền ra thanh âm quen thuộc, làm lửa giận đầy ngập của Ngưu Công Minh nhất thòi dập tắt, chì cảm thấy khắp cả người phát lạnh, vội vàng giãi thích: “A, nguyên lai là Phan thị trường, hiểu lầm, vừa rồi là hiểu lầm.

Xin hỏi Phan thị trường, đã trễ thế này còn gọi điện thoại, thế nhưng có chuyện gì quan trọng cần phân phó sao?”
Phan Văn Đào hỏi: “Thế nào, Trương Văn Trọng vừa gọi điện thoại cho ông sao?”
“Đúng vậy.” Ngưu Công Minh không đoán ra ý tứ của Phan Văn Đào, không dám chậm trễ, chì có thể thành thật đem chuyện đã xảy ra báo lại cho Phan Văn Đào nghe một lần.
“Bác sĩ Trươna đem chuyện quan trọng như vậy báo cho ông.

ông không báo vói tôi thì thôi, không naờ không thi thố chút biện pháp ứng phó, chì nghĩ tói chuyện buồn ngũ? Ngũ cái đầu ông đó! Sao ông không ngũ chết trên giường?” Nghe xong lòi nói của Ngưu Công Minh.

Phan Văn Đào tức giận không biết làm sao phát tiết, dù trước nay luôn bồi dưỡng tính tình trầm ổn cũng quên mất, chửi ầm lên.

Ngưu Công Minh bị mắng tối tăm mặt mày.

cảm thấy ủy khuất, biện hộ: “Bọn họ không hề phát hiện người bị nhiễm bệnh, cũng không phát hiện trường hợp nghi ngờ nhiễm bệnh, vô duyên vô cớ đột nhiên nói bên trong Đại Học Thành sắp bùng phát ôn dịch, ai biết bọn họ nói thật hay giả..
Phan Văn Đào giận dữ phản cười, nói: “Không biết bọn họ nói thật hay giả.

ông sẽ không áp dụng phòng ngừa sao? ông không chịu ngẫm lại, vạn nhất bọn họ nói là thật thì sao? Lẽ nào phải đợi ôn dịch bạo phát, đợi naàn vạn người bị nhiễm ôn dịch, Ngưu đại cục trưởng ông mói bằng lòng áp dụng phòng ngừa truyền nhiễm? Nói một câu, dù không biết bọn họ nói thật hay già, lẽ nào ông không thể gọi đến trung tâm chuyên khoa, phái vài người đến Đại Học Thành nhìn xem tình huống?”
Nghe Phan Văn Đào nói như thế, Ngưu Công Minh cũng chợt nghĩ tói nếu như ôn dịch thật sự bạo phát bên trong Đại Học Thành, sẽ xuất hiện tràng cảnh đáng sợ như thế nào, nhất thời mồ hôi lạnh nhễ nhại đầm đìa, run run nói: “Dạ, dạ, Phan thị trưởng dạy rất phải, đây đích thật là tôi sơ sẩy, là sự thất trách của tôi..
Lúc này Phan Văn Đào cũng không có tâm tình nghe hắn tự trách, trầm aiọng phân phó nói: “Được rồi, đừng nói nhiều lòi vô dụng như vậy, ông mau nhanh khởi động dự án phòng dịch khẩn cấp, sau đó lệnh cho nhân viên y tế đến Đại Học Thành...” Hấn đem những vấn đề Trương Văn Trọng căn dặn báo lại cho Ngưu Công Minh.
Ngưu Công Minh càng nghe càng naạc nhiên, nhịn không được âm thầm suy đoán: “Phan thị trường không phải xuất thân từ thư kỹ riêng sao? Thế nào đối vói phươna án phòng chống bệnh truyền nhiễm cũng quen thuộc đến như thế? Càm giác so với nhân sĩ chuyên nghiệp như ta còn quen thuộc hơn a.
Nhưng suy đoán thì suy đoán, sau khi nghe xong Phan Văn Đào phân phó, hắn vẫn nhanh miệna nói: “Thinh Phan thị trường yên tâm, tôi sẽ dựa theo phân phó của ông lập tức triển khai công tác, có gì cần phân phó nữa không ạ?”
Phan Văn Đào nói: “Tạm thời không có, nhưng ông không được khóa máy điện thoại, tôi tùy thòi đều sẽ liên lạc với ông.

Mặt khác.

Ngưu Công Minh, ông nghe cho rõ, nếu như lần này bởi vì ông chậm trễ, khiến cho bỏ lỡ cơ hội phòna ngừa ôn dịch tốt nhất, như vậy ông cứ chờ đợi pháp luật chế tài đi.”
“Dạ, dạ.” Ngưu Công Minh toát mồ hôi lạnh, sau khi kết thúc cuộc ừò chuyện vói Phan Văn Đào, hắn liền nhanh chóng gọi điện cho những người phụ trách hệ thống vệ sinh của Ung Thành.
Trong một đêm khuya cuối thu lạnh giá, hệ thống vệ sinh Ung Thành bắt đầu roi vào bầu không khí khấn trương, vận chuyển lên vói tốc độ cao nhất.
Từng chiếc xe cứu thương, chờ nhân viên y tế của các bệnh viện, trung tâm phòng chống ôn dịch, cùng vói dược vật phòng ngừa, thuốc sát trùng, nhanh như điện chớp chạy tói Đại Học Thành.
Cùng lúc đó, cành sát Ung Thành các noi điều động võ cảnh, cũng bắt đầu chạy tói Đại Học Thành, kéo cách ly tuyến, phòna ngừa người mang mầm bệnh từ bên trong Đại Học Thành đi ra, đem khuẩn que bệnh than truyền bá những địa phương khác bên trong Ung Thành.
Mà các vị hiệu trường bên trong Đại Học Thành, cũng đều nhận được điện thoại của thị ủy, thị chính phủ gọi tói, bảo bọn họ khởi động chuẩn bị khấn cấp, khống chế học sinh, đừng cho bọn họ chạy loạn chung quanh, để tránh khỏi việc truyền bá khuẩn que cùng bị nhiễm phải khuẩn que.

Không hề nahi ngờ, một đêm cuối thu giá lạnh, đối vói rất nhiều người mà nói, đều đã định trước sẽ là một đêm không ngủ.

Bình Luận (0)
Comment