Tiên Y

Chương 393


Trương Văn Trọng ngồi trên máy bay trên đường về nước, trong tay cầm một quyển tranh vẽ, chính là Vạn Yêu Đồ Sách lấy được từ trong tay lão đầu tóc bạc.

Bốn người béo hòa thượng ngồi hai bên người hắn, đã sớm ngủ say sưa.
Mở ra trang đầu tiên của Vạn Yêu Đồ Sách, nhìn Cửu Vĩ hồ yêu đẹp đẽ mị hoặc được vẽ trên giấy, trong lòng Trương Văn Trọng liền hiện lên chuyện đã xảy ra đêm qua.
Đêm qua, sau khi nhờ vào may mắn cùng vận khí lập Bắc Đẩu Thiên Cương Địa Sát trận giết chết toàn bộ thành viên của Vu Pháp Liên Minh, Trương Văn Trọng và bốn người béo hòa thượng không chút chậm trễ chạy tới Lâm Hải trang viên nơi ở của Đỗ Mạn.
Sau một phen tìm tòi, nhóm người Trương Văn Trọng cũng không tìm được tung tích Đỗ Mạn bên trong trang viên.

Cuối cùng bắt được một đệ tử thân túi của hắn, từ trong miệng hỏi ra được mật thất ẩn thân của Đỗ Mạn.

Mà khi bọn họ chạy vào mật thất, Đỗ Mạn còn đang chuyên tâm xem xét luyện hóa Vạn Yêu Đồ Sách, cũng không hề biết Vu Pháp Liên Minh đã bị Bắc Đấu Thiên Cương Địa Sát trận lập tại Tây Sơn tiêu diệt.
Vì vậy khi hắn nhìn thấy nhóm người Trương Văn Trọng xuất hiện bên trong mật thất, trên mặt lộ vẻ lo sợ không yên.
Đỗ Mạn quá sợ hãi, vô ý thức liền nghĩ muốn bỏ chạy, nhung nhóm người Trương Văn Trọng cũng đã có chuẩn bị, không để hắn bỏ trốn, trái lại còn đánh gục hắn ngay trong mật thất.

Đến tận đây, Vu Pháp Liên Minh chiếm giữ thế lực mấy trăm năm tại Đông Nam Á đã hoàn toàn biến mất.
Lúc tru giết Đỗ Mạn, Vạn Yêu Đồ Sách trong tay hắn đã rơi vào trong tay Trương Văn Trọng.
Lúc vừa mói bắt đầu, Trương Văn Trọng cũng không đặt Vạn Yêu Đồ Sách vào lòng.

Thế nhưng khi hắn cầm vào trong tay, hắn mói ngạc nhiên phát hiện, bản tập tranh nhìn như bình thường, không ngờ lại là một pháp bảo có phẩm giai linh khí bát phẩm! Hơn nữa, trải qua một phen luyện hóa của Đỗ Mạn, bản Vạn Yêu Đồ Sách đã bị luyện hóa hết bảy tám phần.

Nếu thêm chút sức, là có thể cho nó nhận chủ.
Trên thế giới linh khí loãng như hiện nay, một kiện pháp bảo linh khí bát phẩm, là vật rất khó được, chỉ gặp mà không thể cầu.


Cho nên Trương Văn Trọng lập tức thúc đẩy linh lực, tiếp tục hoàn thành công việc chưa làm xong của Đỗ Mạn, đem bản Vạn Yêu Đồ Sách triệt đế luyện hóa, đế nó nhận thức mình là chủ nhân.
Thế nhưng ngay khi Trương Văn Trọng vừa để bản Vạn Yêu Đồ Sách nhận chủ, một lực lượng thôn phệ mạnh mẽ từ bên trong Vạn Yêu Đồ Sách bắn ra, cuồn cuộn không ngừng thôn phệ linh lực trong cơ thể hắn.
Lúc vừa mói bắt đầu, Trương Văn Trọng còn tưởng Vạn Yêu Đồ Sách phản phệ chủ nhân, vô ý thức muốn ném ra.

Thế nhưng bản Vạn Yêu Đồ Sách giống như bị dính chặt vào trên tay hắn, mặc cho hắn ném thế nào cũng không rớt ra.

Sau thoáng kinh ngạc ban đầu, hắn phát hiện Vạn Yêu Đồ Sách cũng không phải đang phản phệ, mà chỉ thôn phệ linh lực mà thôi.

Một khi thôn phệ một phân lượng linh lực nhất định, nguyên bản bộ Vạn Yêu Đồ Sách vốn trống rỗng sẽ hiến hiện ra một hình vẽ một con yêu quái.

Hơn nữa những con yêu quái này, đều là ác yêu thòi kỳ thượng cổ!
Sau khi bị Vạn Yêu Đồ Sách nuốt chừng tia linh lực cuối cùng trong cơ thể, Trương Văn Trọng cũng phát hiện, trong Vạn Yêu Đồ Sách, xuất hiện hai mươi sáu hình vẽ thượng cổ ác yêu.

Một khi cần dùng, chỉ cần mặc niệm trong đầu, những thượng cổ ác yêu đều được triệu hồi ra, tuy rằng chúng nó đều là ngụy phẩm, nhưng sức chiến đấu thật đúng là không kém.
Tuy rằng dựa vào Linh Khí Hoàn khôi phục một chút linh lực, thế nhưng muốn khôi phục linh lực Nguyên Anh kỳ, hắn phải cần đến thòi gian hai tháng mói xong.

Bất quá có được nhiều pháp bảo phòng thân, Trương Văn Trọng cũng không sợ lúc này sẽ có người đến tìm hắn gây phiền phức.
Sau khi khép lại Vạn Yêu Đồ Sách, Trương Văn Trọng không khỏi khẽ thở dài: “Bản Vạn Yêu Đồ Sách này, không chỉ ở giai cấp bát phẩm linh khí.

Cũng không biết muốn đem toàn bộ yêu quái bên trong sách kích hoạt, phải cần bao nhiêu linh lực mói đủ.”

Ngay lúc này, trên máy bay truyền đến thanh âm của tiếp viên hàng không: “Các hành khách tôn kính, chúng tôi vừa thu được tin tức, bên trong tỉnh Thiên Nam đột nhiên roi xuống một cơn mưa tuyết rất lớn, cho nên máy bay phải hạ cánh xuống sân bay quốc tế Trường Phong tại tỉnh Sa Nam, đợi khi khí hậu tỉnh Thiên Nam chuyển biến tốt hơn, mói bay đến Ung Thành...”
Tiếp viên hàng không còn chưa nói xong, hành khách trên máy bay đã ồn ào lên:
“Phải hạ cánh xuống sân bay quốc tế Trường Phong tại tỉnh Sa Nam? Không phải chứ?”
“Tôi còn đang vội đến Ung Thành bàn chuyện làm ăn trong hôm nay, như vậy không phải bị lỡ việc sao.”
“Trận mưa tuyết lớn này lúc nào mói ngừng lại? Nếu như cứ liên tục, chúng tôi chẳng phải vẫn ở lại sân bay quốc tế Trường Phong hay sao?”
“Mưa tuyết chết tiệt!”
Tuy rằng hành khách rất bất mãn đối vói tin tức mói nhận, nhưng cũng chỉ đành tiếp thu.

Dù sao bọn họ đều rõ ràng, máy bay tiếp tục bay trong bão tuyết, vô cùng nguy hiếm, một khi có việc, mạng nhò xem như báo hỏng.
“Mưa tuyết lớn? Phải hạ cánh sân bay quốc tế Trường Phong tại Sa Nam?” Bốn người béo hòa thượng cũng vừa tỉnh ngủ, đều nhăn nhó mặt mày, không thể tránh được nói: “Sao chúng ta xui xẻo như thế nha? Mắt thấy sắp đến Ung Thành, không ngờ đụng phải mưa tuyết.

Ai..

, thật không biết trận mưa tuyết này kéo dài đến khi nào.”
Không bao lâu, máy bay hạ xuống sân bay Trường Phong.

Bốn người béo hòa thượng cùng Trương Văn Trọng xuống máy bay, đến đại sảnh ngồi chờ, từ tin tức trên ti vi, bọn họ biết được trận mưa tuyết này có khả năng kéo dài đến hai ba ngày thời gian.
Béo hòa thượng nhăn mặt, nói: “Hai ba ngày, chứng ta phải kẹt ở đây hai ba ngày? Thật đúng là không may!” Thanh âm chưa dứt, điện thoại vang lên.

Sau khi chuyển máy nói vài câu, liền vẻ mặt áy náy nói với Trương Văn Trọng: “Trương tổ phó, vừa nhận được điện thoại của tổ trường, muốn chúng tôi đến kinh thành báo cáo rõ hành trình đến Malayxia lần này.


Cho nên chúng tôi e rằng không thể cùng anh trở về Ung Thành được.”
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Không sao, các vị cứ đi, tôi một mình về là được.”
Béo hòa thượng nói: “À, được rồi, Trương tổ phó, nếu như anh không muốn chờ, chúng tôi có thể liên lạc quân đội địa phương, cho họ phái xe đưa anh.

Nêu đi bằng đường cao tốc, dù có tuyết lớn, không thể chạy nhanh, thì trễ nhất cũng ở sáng mai đã về đến Ung Thành.”
Những lời này của béo hòa thượng cũng nhắc nhở Trương Văn Trọng, sau thoáng trầm ngâm, hắn cười gật đầu nói: “Ân, như vậy cũng được, còn hơn ở chỗ này chờ tới mấy ngày.”
Nhận được sự đồng ý của Trương Văn Trọng, béo hòa thượng thông qua Đặc cần tổ, liên lạc trú quân địa phương, để bọn họ nhanh phái xe đến đưa Trương Văn Trọng trở về Ung Thành.

Không bao lâu, một chiếc Land Cruiser mang biển số quân đội đã chạy tới bên ngoài sân bay quốc tế Trường Phong.
Khi tiễn Trương Văn Trọng lên xe, Tam Si còn không quên hướng hắn tạ lỗi: “Trương tổ phó, xin lỗi, đợi khi chúng tôi trở lại Ung Thành, sê mở tiệc rượu tạ lỗi với anh.”
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Tốt, đến lúc đó, tôi sẽ hung hăng cho các vị tốn một mớ, các vị nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.” Hành trình đến MaỊaysia lần này, đã để cho hắn cùng bốn người béo hòa thượng lập được hữu nghị rất tốt, cũng không còn cảm giác xa lạ như trước.
Đợi Trương Văn Trọng ngồi vào, vị sĩ quan mang quân hàm thượng sĩ cung kính dò hỏi: “Thủ trương, chúng ta xuất phát chứ?”
Trương Văn Trọng nói: “Ân, xuất phát đi.”
Vị thượng sĩ lập tức khởi động máy, lái lên đường cao tốc, hướng về Ung Thành.

Dọc theo đường đi, cùng trò chuyện với hắn, Trương Văn Trọng cũng biết vị thượng sĩ này tên gọi Vương Tư, là người có kỹ thuật lái xe tốt nhất tại trú quân địa phương.

Bởi vì do chính bộ tổng tham mưu gọi điện tới yêu cầu xe, hơn nữa sau khi vào địa giới tỉnh Thiên Nam, thường thường gặp toàn đường núi, dưới khí trời mưa tuyết lớn như vậy, yêu cầu kỹ thuật lái xe của tài xế cực cao, cho nên bọn họ liền phái người có kỹ thuật tốt nhất đưa đến.
Sau khi trò chuyện cả ngày với Vương Tư, Trương Văn Trọng nằm xuống băng sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong suốt mấy ngày ở Malayxiạ, không chỉ không hề được chợp mắt, đồng thời hắn còn hao hết tinh lực cùng linh lực.

Tuy rằng dựa vào đan dược khôi phục một chút linh lực, nhưng thân thể hắn vẫn rất uể oải.


Cho nên lúc này hắn thực sự không gượng được nữa, nằm ở băng sau rất nhanh ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, đột nhiên xe thắng đột ngột, làm Trương Văn Trọng nhất thời từ trên băng sau lăn luôn xuống dưới sàn xe.
Trương Văn Trọng đứng lên, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đất lở!” Vương Tư nói, trong thanh âm có chút run lên.

Nguyên lai vừa rồi bởi vì mưa tuyết quá lớn, vách núi bên phải đường cao tốc cũng đã bị trôi bừa đất xuống dưới lòng đường.

Cũng may tâm lý tố chất của Vương Tư đã vượt qua thử thách, cắn răng nhấn ga nhanh chóng vượt qua vùng bùn đất trôi bao trùm.

Bằng không hắn và Trương Văn Trọng cũng giống như những xe cộ khác, bị vùi bên dưới bùn đất trôi.
“Đất lở?” Trương Văn Trọng cũng vừa nhìn thấy khu vực phía sau bị đất đá trôi bao trùm.

Khu vực này đại khái dài khoảng vài trăm thước, đã bị đất đá trôi từ vách núi chày xuống hoàn toàn vùi lấp bên dưới.

Mà xe cộ vừa xui xẻo chạy tới ngay đoạn đường đó, đã bị đất đá trôi bao tròm vùi lấp, cũng phải hơn mười chiếc.
Giờ khắc này, đất đá trôi từ trên vách núi chảy xuống cũng không hoàn toàn kết thúc, vẫn còn rất nhiều đất đá đang trôi xuống sườn núi.
Nhìn thấy tình cành như vậy, Trương Văn Trọng không có nửa điểm do dự, rống lên một tiếng: “Nhanh lên cứu người.” Hắn đẩy mạnh cửa xe, lao nhanh về hướng khu vực bị đát đa vùi lấp.
Vương Tư cũng không chần chờ, nhanh chạy theo sau hắn.

Mà trong quá trình chạy tới, hắn còn không quên gọi điện thoại báo cấp cứu cùng báo cảnh sát.
Ngoại trừ hai người bọn họ, trước và sau khu vực bị đất đá trôi chảy xuống bao trùm, cũng có không ít người sau thoáng khiếp sợ, đều từ trên xe ấm áp lao xuống, không ai để ý tới an nguy bản thân, chạy ào vào khu đất đá bao trùm.

Bởi vì không có công cụ, bọn họ phải dựa vào một đôi tay, cứu người bị vùi lấp bên dưới.

Bình Luận (0)
Comment