Tiên Y

Chương 432


“Lão Lý, điều ông nói rốt cuộc là thật hay giả ah! Châm cứu trong Đông y có thể phát ra hiệu quả gây mê sao?”
Tuy rằng vị Đông y sư họ Lý kia nói thao thao bất tuyệt một tràng, nhưng lại có không ít người vẫn bảo lưu thái độ hoài nghi.

Dù sao, ở trong mắt đại đa số người xem, châm viêm gây tê căn bản chính là chuyện tinh hoang đường, không có chút thực tế nào.
Đông y sư họ Lý cũng lười giải thích nhiều, chỉ lầm bầm nói: “Là thật hay giả các ngài quay về tim đọc tư liệu tương quan, chẳng phải là sẽ biết hay sao?”
Cuối cùng hắn còn than thở ở trong lòng một câu: “Dù sao ta đã nhìn ra đám người các ngươi, vẫn luôn xem thường Đông y mà.”
Vốn Trương Văn Trọng định tiến hành phẫu thuật ngay, nhưng bởi vì lo lắng trong quá trinh phẫu thuật, Tiểu Lâm sẽ nhúc nhích mà ảnh hưởng đến chính sự.

Cho nên, Trương Văn Trọng ngoại trừ sử dụng châm viêm gây tê giảm bớt đau đớn, đồng thời hắn còn thi triển Chúc Do Thuật, để lấy hiệu quả thôi miên.
Trương Văn Trọng ghé miệng đến bên tai Tiểu Lâm, dùng thanh âm mơ hồ nói: “Tiểu Lữ Lâm ngoan nhé, nhắm mắt lại một lát thôi.

Đợi sau khi cháu tỉnh lại, ca phẫu thuật cũng đã xong rồi, mà lúc đó cháu sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.

Nghe lời chú, cháu nhắm mắt lại ngủ đi...”
“Ngô.., mí mắt nặng ghê.., cháu..., cháu buồn ngủ quá.” Dưới tác dụng của châm viêm gây tê cùng Chúc Do Thuật.

Cậu bé tiểu Lâm ngáp dài một cái, nói quanh co hai tiếng, sau đó liền nhắm tịt mắt lại, tiến nhập vào trạng thái ngủ say.


Tiếng ngáy rất nhỏ, lập tức đều đều vang lên ở trong căn phòng giải phẫu.
Chứng kiến tình huống này, các bác sĩ đến quan sát học tập, toàn bộ đều kinh ngạc há hốc miệng, nhất là mấy người lúc trước còn nắm giữ thái độ hoài nghi đối với tác dụng gây tê của châm viêm.

Lúc này đều khiếp sợ đứng nhìn trân trối, hồi lâu sau đều không nói ra lời.
Tĩnh lặng ngắn ngủi hồi lâu sau, đám bác sĩ lâm vào trạng thái khiếp sợ cao độ, rốt cuộc cũng hồi phục thần trí, lần thứ hai kích động xì xầm bàn tán:
“Nhìn thấy không? Các vị nhìn thấy không? Đứa nhỏ kia thật sự đã hôn mê rồi!”
“Mở rộng tầm mắt, quả nhiên là được mở rộng tầm mắt ah!”
Hai vợ chồng Lữ Lương tuy rằng không biết đám bác sĩ đang xì xào bàn tán cái gì, nhưng nhìn biểu tinh kích động trên mặt bọn họ, thì tâm tinh lo lắng bất an ở trong lòng cũng giảm bớt đi vài phần.

Hai vợ chồng nắm chặt tay nhau, ánh mắt đều quẳng ném lên Tiếu Lâm nằm ở trên bàn mố.

Mặc dù hai vợ chồng không nói gì, nhưng ở trong lòng bọn họ hiển nhiên là đều đang hướng thần phật cầu nguyện, khẳn cầu chư vị thần linh phù hộ Tiểu Lâm có thể phẫu thuật thành công.
Đối với hai vợ chồng Lữ Lâm mà nói, chỉ cần Tiểu Lâm khôi phục thân thể mạnh khỏe, mặc kệ phải trả giá đại giới gì.

Chẳng quản là tính mạng của mình, hai vợ chồng cũng đều sẽ không hối tiếc!
Mặc dù thanh âm bàn tán xung quanh khá rôm rả.

Nhưng lúc này, lực chú ý của Trương Văn Trọng đã hoàn toàn đặt ở trên người Tiếu Lâm, coi như bọn hắn đề thăng âm lượng, cũng không thể gây ảnh hưởng cho Trương Văn Trọng.
Sau khi gây mê thành công cho Tiểu Lâm xong, Trương Văn Trọng cũng không dám chậm trễ thời gian, tay trái lập tức day lên khớp xương đĩa đệm số 4- ở trên cột xương sống.


Đó chính là vị trí của cục u nội tủy phát triển, áp bức mạch máu cùng dây thần kinh.

Do đó khiến cho Tiểu Lâm bị liệt hai chân dưới, cơ quan chức năng đại tiểu tiện cũng không thể khống chế.

Nếu bệnh tình còn kéo dài thêm, rất có khả năng sẽ gây nên biến chứng viêm tắc tĩnh mạch trong sọ và trong tủy sống.
Sau khi xác nhận vị trí xong, Trương Văn Trọng cũng không có lấy dao phẫu thuật ở trong khay dụng cụ, mà nhẹ nhàng mở hộp kim ở trước mặt ra.
Lần này Trương Văn Trọng xuất ra, chính là hộp cửu châm luôn mang theo bên mình.

Dưới ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của mọi người, hắn nhẹ nhàng vươn tay, nhón lấy cây Phong Châm, dài một thốn sáu phân ra.
“Đây là cái gì vậy? Nó cũng được coi là ngân châm sao? Như thế nào nhìn bộ dáng trông thật cổ quái nha?” Đám bác sĩ đến quan sát học tập, phần lớn đều theo ngành Tây y đối với Đồng y không được am hiểu sâu sắc.

Cho nên cũng không biết cây kim Châm trong tay Trương Văn Trọng có lai lịch như thế nào.
Lúc này, bởi vì sợ quấy rầy Trương Văn Trọng tiến hành phẫu thuật, cho nên bọn họ không dám hướng Trương Văn Trọng đưa ra nghi vấn, chỉ đành quẳng ném ánh mắt về phía vị Đồng y sư họ Lý, nhỏ giọng trưng cầu ý kiến của hắn: “Lão Lý, ông có biết thứ đồ chơi trong tay Trương giáo thụ, là cái vật gì hay không?”
Đông y sư họ Lý cũng không làm cho bọn hắn thất vọng, một bên trầm ngâm một bên hồi đáp: “Trương giáo thụ đang cầm là Phong Châm, là một loại trong bộ Cửu Châm.

Phong Châm thân kim hình tròn trụ, mũi rất nhọn, dài một thốn sáu phân, chuyên chủ trị về chứng ung sưng, lấy máu ứ nùng! Nhưng theo suy đoán cua tôi, Trương giáo thụ xuất ra Phong Châm, sợ là muốn dùng nó để thay dao phẫu thuật đi? Dù sao vị trí khối u nội tủy của Tiểu Lâm, cũng nằm tại chỗ vô cùng nguy hiểm.


Nếu phẫu thuật theo cách binh thường, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới hệ thống dây thần kinh nằm trên xương sống.

Mà bệnh viện chúng ta lại không có trang thiết bị tân tiến, cho nên, hẳn là Trương giáo thụ đang muốn dùng biện pháp thay thế.”
“Hóa ra là như vậy.” Trên mặt của mọi người đều toát ra biểu tinh tỉnh ngộ, sôi nổi hướng về phía vị Đông y sư họ Lý kia, mà giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Mặc dù chưa ai nghe nói qua, phương pháp dùng kim châm để cắt bỏ khối u nội tủy, nhưng phía trước đã có châm viêm gây tê làm tiền lệ, cho nên mọi người tuy là kinh ngạc,tò mò, nhưng lại không dám hoài nghi, đều căng mắt lên nhìn Trương Văn Trọng.

Giờ khắc này, rốt cuộc bọn họ đã nhận thấy, cơ hội quan sát học tập lần này là phi thường khó có được, cho nên đều không muốn bỏ qua bất kỳ một cái chi tiết nhỏ nào.
Lại nói về Trương Văn Trọng, lúc này hắn đã giơ Phong châm trong tay lên, dùng thủ pháp cực nhanh, cắt xuống khớp đĩa đệm 4- trên cột sống của Tiểu Lâm.

Máu tươi bạc bạc, nhất thời liền chảy ra từ trên miệng vết thương.

Chủ nhiệm khoa thần kinh đảm đương làm trợ thủ cho Trương Văn Trọng, cũng mau chóng dùng băng gạc thanh tẩy máu tươi, đồng thời lấy kìm phẫu thuật mở rộng miệng vết thương ra để cho người ta có thể nhìn thấy rõ ràng tinh huống bên trong.
“Trời!” Sau khi nhìn thấy nội tinh trong miệng vết thương, chủ nhiệm khoa thần kinh luôn luôn trầm ổn, cũng nhịn không được, thấp giọng kinh hô lên: “Tình huống sưng tấy của khối u so với ta tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng hơn rất nhiều!”
Hắn ngẳng đầu nhìn Trương Văn Trọng, diễn cảm nghiêm túc dò hỏi: “Trương giáo thụ, làm sao bây giờ đây? Ca phẫu thuật này có tiến hành nữa không?”
Nghe chủ nhiệm khoa thần kinh nói vậy, nhóm bác sĩ đến quan sát học tập, cũng vươn cố lên nhìn vào miệng vết thương.

Trong khoảnh khắc, từng đợt thanh âm “tê tê” nối liền nhau liên miên không dứt.
“Khối u này nằm ở vị trí quá nguy hiểm, không ngờ là chen ngang mạch máu cùng dây thần kinh.

Nếu sơ sấy một chút, liền sẽ tạo ra hậu quả phi thường nghiêm trọng.”
“Ca phẫu thuật này hệ số mạo hiểm quá cao, mọi người nói xem, Trương giáo thụ liệu có tiếp tục tiến hành phẫu thuật nữa không?”

“Chắc là không dám đâu.

Hệ số khó khăn cao như vậy, chỉ sợ là ngay cả chuyên gia ở Bắc Kinh, cũng phải thúc thủ vồ sách*.” ( bó tay chịu trói.)
Nghe đám bác sĩ đứng bên ngoài xì xầm bàn tán, hai vợ chồng Lữ Lương sắc mặt tức thì biến thành trắng bệch.

Hai người tứ chi đều mềm nhũn vô lực, thiếu chút nữa đã muốn ngã khụy ở trong phòng giải phẫu mất rồi.
“Lão Lữ, làm sao bây giờ ah...?” Vợ Lữ Lương nhịn không được, run giọng hỏi.
“Chúng ta phải tin tưởng bác sĩ Trương, hắn nhất định sẽ có biện pháp, nhất định là vậy!” Lữ Lương quay sang nói một câu an ủi.

Nhưng trên thực tế, tâm tinh của hắn lúc này cũng lo lắng chẳng kém vợ mình bao nhiêu.
Bất quá, trong lúc mọi người ở đây đều khiếp sợ, thì bộ dạng của Trương Văn Trọng lại rất binh tĩnh.

Giờ khắc này, hắn cười nhạt một tiếng, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là phải tiếp tục hoàn thành ca phẫu thuật này rồi.

Tinh trạng khối u nội tủy của Tiểu Lâm, so với dự đoán của tôi cũng không khác nhau là mấy.”
Trương Văn Trọng tin tưởng mười phần, vẻ mặt trấn định tự nhiên.

Khiến cho mọi người có mặt ở đây đều bị chấn kinh.

Bọn họ âm thầm suy đoán, nói: “Ca phẫu thuật hệ số rủi ro lớn như thế này, Trương giáo thụ cư nhiên còn muốn tiếp tục? Đến tột cùng thì hắn sẽ làm như thế nào đây? Liệu có thành công được không?”

Bình Luận (0)
Comment