Tiên Y

Chương 471


Tuy rằng trong hội đấu giá không nhìn thấy linh tài liệu hoặc pháp bảo, thế nhưng Trương Văn Trọng cũng không cảm giác thất vọng.

Dù sao đây chỉ là một hội đấu giá đồ cổ phổ thông, nếu như linh tài liệu và pháp bảo xuất hiện nối liền không dứt, đây mới thật là quái sự.

Có thể ở trong hội đấu giá mua được bức tranh Hoa Nhị phu nhân không bị thiên kiếp phá hủy, hắn đã thập phần hài lòng.

Huống chi trước đó hắn còn thu được một khối Phượng Hoàng Huyết Thạch là thiên cấp linh tài liệu!
Nói tóm lại, hành trình Vân Thai thị lần này, có thể nói thu hoạch rất nhiều!
Về phần muốn thu được càng nhiều linh tài liệu cao phẩm và pháp bảo, còn phải xem hội đấu giá tu chân vào đầu năm sau.

Hiện tại Trương Văn Trọng đã quyết định chủ ý, muốn ở trong trận đấu giá trắng trợn thu được một số lớn!
Mắt thấy hội đấu giá đã tiến triển được hơn phân nửa, cũng đã không còn sớm, Trương Văn Trọng liền đề nghị rời đi.
Đề nghị này của hắn lập tức được Vưu Văn và Ngô Phẫn cùng đưa tay phủ quyết.

Hai vị này, dưới sự chỉ điểm của Trương Văn Trọng thu hoạch thật nhiều, nhưng vẫn thấy chưa đủ, còn muốn kiếm thêm một chút.
“Trương ca, đừng đi vội, hội đấu giá càng đến phía sau càng trân quý, chúng ta chờ một chút, nói không chừng còn gặp phải hi thế trân phẩm.” Vưu Văn nắm chặt Trương Văn Trọng không chịu buông tay, hắn không hiểu nhiều về đồ cổ, nếu như Trương Văn Trọng đi, hắn làm sao dám kêu giá như bây giờ?
Ngô Phẫn cũng khuyên nhủ: “Vưu Văn nói không sai, thứ tốt đều ở phía sau.

Trương tiên sinh, anh không ngại ở thêm chút nữa, nói không chừng sẽ còn gặp phải sự vui mừng.


Sau khi buổi đấu giá kết thúc, tôi sẽ tự lái xe đưa anh về huyện Ẩn Ngạc là được.”
Trương Văn Trọng vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ lại nghĩ, lập tức sắp năm mới, cũng nên mua chút lễ vật tặng người nhà cùng bạn bè, cho nên cũng đồng ý ở lại.
Trong những vật phẩm bán đấu giá kế tiệp, Trương Văn Trọng không chỉ chỉ điểm những ưu khuyết cho Vưu Văn và Ngô Phẫn, chính mình cũng mua được thêm vài thứ.

Những vật hắn mua, luận giá trị niên đại, có thể kém những thứ Vưu Văn và Ngô Phẫn đã mua.

Nhưng bên trong đều ần chứa linh lực nhàn nhạt, có thể làm cho người bình thường tiếp xúc chúng đều thu được chỗ tốt.

Tỷ như hắn chuẩn bị đưa cho tiểu Liên Nam một viên ngọc trụy, là có thể giúp người mở mang trí tuệ.

Mà hắn dự định đưa cho Vương Hân Di chiếc vòng tay bằng thủy tinh, có công hiệu dưỡng nhan trừ bệnh.
Hội đấu giá rất nhanh tiến vào thời gian cuối cùng, cũng ngay lúc này, Khâu Đại Bảo cho nhân viên công tác hội đấu giá đem hai kiện vật phẩm đặt lên trên đài triển lãm.
Hai kiện vật phẩm, một kiện là đồ sứ, một kiện còn lại là ngọc khí.
Khâu Đại Bảo giới thiệu: “Hai kiện vật phẩm bán đấu giá, một kiện thuộc Đường triều Bạch Từ Thú Hình Hương Lô, một kiện còn lại là Lũ Hoa Ngọc Bài không rõ niên đại.

Đường Bạch Từ có giá khởi phát là một triệu, Lũ Hoa Ngọc Bài có giá khởi phát là hai trăm ngàn, bằng hữu có hứng thú không ngại tiến lên nhìn.

Sau năm phút giám định cùng thưởng thức, sẽ chính thức ra giá!”
Khâu Đại Bảo vừa nói xong, có một đám người nhảy lên đài triển lãm.


Bất quá những người này đại khái đều vây quanh kiện Bạch Từ Hình Thú Lư Hương để bình phẩm.

Dù sao, lư hương hình thú Bạch Từ được bảo tồn hoàn hảo, màu sắc tịnh lệ như vậy đích thật là rất ít thay.
Trác Thanh Liên trước đó vẫn giống như lão tăng nhập định, lúc này “đẳng” một tiếng đứng lên, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ đỏ ửng diễm lệ, ánh mắt ngạc nhiên nói: “Lư hương hình thú Bạch Từ này không đơn giản!”
Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn Trác Thanh Liên, từ lúc nhân viên hội đấu giá mang lư hương hình thú Bạch Từ đưa lên, hắn cũng đã nhận ra dị dạng, chỉ là thật không ngờ, Trác Thanh Liên cũng đã nhìn ra.
“Vì sao không đơn giản?” Vưu Văn hiếu kỳ hỏi.
Trác Thanh Liên cũng không trả lời vấn đề của hắn, mà bước nhanh đi lên đài triển lãm.

Gần gũi hơn, nàng liền vận dụng linh lực và thần thức, kiểm tra chiếc lư hương hình thú Bạch Từ.
Nhìn thấy cử động của nàng, Vưu Văn không nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng, hướng Trương Văn Trọng dò hỏi: “Trương cạ, lư hương hình thú Bạch Từ này, lẽ nào thật là một kiện trân bảo hi thế sao? Thế nào ngay cả Trác tiên tử luôn luôn trầm ổn, đối đồ cổ không hề quan tâm đều bởi vì nó mà thay đổi thành người khác?”
Trương Văn Trọng bật cười, nhìn thấy chung quanh không còn người khác, liền đè thấp âm lượng, nhỏ giọng nói: “Căn bản không phải là Đường Bạch Từ gì, chỉ là người làm ra nó có thủ pháp tương đối cao siêu, nên mới giấu diếm được đôi mắt của mọi người.

Muốn nói niên đại đích thực của nó, đại khái chính là thời cuối Minh đầu Thanh mà thôi.”
“Hàng giả mà cũng lợi hại như vậy? Đúng là có thể giấu diếm được nhiều hành gia đồ cổ?” Vưu Văn và Ngô Phẫn nhìn nhau, trước khi có kinh lịch này, bọn họ đối với lời của Trương Văn Trọng cũng đã hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ.
Trương Văn Trọng mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Mà ở trong lòng hắn lại âm thầm nói: “Người làm đồ già này cũng thật lợi hại, bởi vì hắn cũng không phải dùng phương pháp làm giả đồ cổ bình thường, mà là dùng bộ pháp làm pháp bảo giả! Bộ pháp giả trang như vậy, dù là người tu chân vẫn có thể lừa gạt, lại càng đừng nói tới Người thường.

Xem rạ, Trác Thanh Liên cũng không nhìn ra sâu cạn, nên đã bị nó mê hoặc...”

Trương Văn Trọng đoán không sai, Trác Thanh Liên đích thật đã bị lư hương hình thú Bạch Từ mê hoặc.

Sau khi dùng linh lực và thần thức kiểm tra đo lường, nàng khiếp sợ phát hiện, trong lư hương không chỉ có linh khí, còn có thêm một tia linh thức.
“Có linh thức đã trở thành khí linh, lư hương hình thú Bạch Từ này cũng không phải pháp bảo phổ thông, mà là một kiện pháp bảo có khí linh! Nói cách khác, nó đã từng có cấp bậc, dù không phải tiên khí, chuẩn tiên khí, cũng có thể là một kiện linh khí đỉnh cấp! Tuy rằng hiện tại linh lực của nó chỉ còn rất yếu, nhưng chỉ cần còn khí linh, thì có khả năng hồi phục lại lần nữa.., thậm chí, còn siêu việt đỉnh kỳ!”Nghĩ tới đây, Trác Thanh Liên trời sinh tính ốn trọng cũng không kiềm chế được kích động trong lòng, thân thể hoi run rầy lên.

Nàng nhanh tay lấy ra điện thoại, gọi cho Xích Hà đạo trưởng, đem việc này báo cáo cho hắn.
“Vô luận như thế nào, vô luận nỗ lực cái giá ra sao, đều phải đem nó về Hà Phi Quan chúng ta!” Sau khi nghe xong Trác Thanh Liên hồi báo, Xích Hà đạo trưởng khiếp sợ không ít hơn nàng bao nhiêu, hầu như rít gào nói ra những lời này.

Bất quá hiện tại hắn đã học thông minh, đã đeo dây nghe điện thoại, cuối cùng cũng không bị chuyện điện thoại rớt xuống hư hỏng như lúc trước.
“Chỉ cần có khí linh tồn tại, nó có thể trờ thành chuẩn tiên khí, tiên khí! Mang về sau Ba Hà sơn, mỗi ngày chúng ta dùng linh khí nhật nguyệt nhu dưỡng tư nhuận nó, tất nhiên có thể khôi phục lại phong thái ngày xưa, trở thành bảo bối trấn quan của Hà Phi Quan chúng ta! Nói không chừng, vì vậy mà địa vị của Hà Phi Quan cũng sẽ nhờ nó mà trở mình, đề thăng trên diện rộng! Dù sao, ở trong tu chân giới hiện tại, đại đa số môn phái đều chỉ có linh khí đỉnh cấp bát cừu phẩm mà thôi...” Xích Hà đạo trưởng thao thao bất tuyệt nói, hắn đang mặc sức tưởng tượng chuyện Hà Phi Quan có được chuẩn tiên khí, cùng tràng diện uy vũ sau khi có được chuẩn tiên khí, đó là phong cách cỡ nào nha!
Trác Thanh Liên không chút lưu tình cắt đứt sự tưởng tượng của hắn, nói: “Nhưng Trương tiên sinh cũng đã ở đây, với tầm mắt của hắn, hắn cũng đã nhìn ra lư hương hình thú Bạch Từ này không giống tầm thường.

Chỉ sợ hắn sẽ tranh giá cùng chúng ta, nếu như vậy không chỉ sẽ nâng giá lên, còn có khả năng sẽ làm bị thương hòa khí đôi bên.”
“Đây đích thật là một ván đề...” Xích Hà đạo trường trầm ngâm, nói: “Như vậy đi, con đi nói chuyện với hắn trước, xem có thể thỉnh hắn giơ cao đánh khẽ, đừng cùng chúng ta tranh giành lư hương hình thú Bạch Từ này.

Con không ngại nói cho hắn, chỉ cần hắn nguyện ý buông tha tranh mua, chúng ta sẽ bồi thường cho hắn một số lớn! Nếu như hắn không chịu, vậy chỉ đành tranh giành với hắn thôi! Dù sao đây là một kiện bảo bối có khả năng trở thành chuẩn tiên khí hay tiên khí, dù là bị thương hòa khí song phương, thì cũng không tiếc!”
Sau khi có được chỉ thị của Xích Hà đạo trưởng, Trác Thanh Liên cắt đứt điện thoại, đi về bên cạnh Trương Văn Trọng, câu đầu tiên liền nói: “Trương tiên sinh, lư hương hình thú Bạch Từ này Hà Phi Quan chúng tôi phải có, có thể mời anh giơ cao đánh khẽ, đừng tìm chúng tôi cạnh tranh? Nếu như anh nguyện ý buông tay, chúng tôi sẽ dâng một đống linh tài liệu cao phẩm làm thù lao cảm tạ!”
Kỳ thực, Trương Văn Trọng từ đầu tới cuối cũng không nghĩ sẽ tranh mua lư hương hình thú Bạch Từ này.

Bởi vì hắn chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra lư hương kia tuy rằng là pháp bảo, nhưng chỉ là một kiện pháp khí thất phẩm, về phần khí linh bên trong, kỳ thực chỉ là một con tiểu yêu linh thức mới mở rạ, bị người dùng bí pháp cấm tham bên trong lư hương hình thú Bạch Từ.

Không có ánh mắt siêu phàm cùng tri thức uyên bác, đừng mơ tưởng phân rõ thực giả!
Người làm đồ già làm đến như vậy, hiển nhiên là muốn đem một kiện pháp khí thất phẩm già tạo có được khí linh của chính mình, biến thành cao phẩm pháp bảo bị hao tổn, do đó kiếm chác món lãi kếch xù.


Chỉ là không biết, đồ dỏm bên trong pháp bảo này, thế nào lại lưu lạc vào tay người thường, đồng thời xuất hiện trong hội đấu giá.
Suy nghĩ một chút, hắn nghĩ mình cần phải nhắc nhở Trác Thanh Liên một chút, dù sao Hà Phi Quan cũng từng giúp hắn không ít.

Cho nên hắn mở miệng nói: “Yên tâm đi, tôi đối với lư hương hình thú Bạch Từ này không có hứng thú.

Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, thứ này cũng không giống như trong suy nghĩ của cô, tám chín phần mười chỉ là hàng già...”
“Đa tạ Trương tiên sinh nhắc nhở, Hà Phi Quan chúng tôi tự có chủ ý.

Lần này Trương tiên sinh chịu buông tay, Hà Phi Quan thừa nhận một lần nhân tình.

Sau này sẽ đưa linh tài liệu đến chỗ anh.” Trác Thanh Liên nói, đối với lời nhắc nhở của Trương Văn Trọng, nàng cũng không để trong lòng.

Theo nàng xem ra, vừa rồi mình đã dùng linh lực cùng thần thức kiểm tra qua, bên trong lư hương không chỉ có linh khí tồn tại, đồng thời còn có khí linh.

Tất cả đều rõ ràng, làm sao lại là hàng giả?
“Nói vậy, lần này hơn phân nửa là Trương tiên sinh đã nhìn lầm!” Trác Thanh Liên ghé mắt nhìn Trương Văn Trọng, trong lòng hơi có chút may mắn.
Thấy Trác Thanh Liên không quan tâm tới lời nói của mình, Trương Văn Trọng âm thầm lắc đầu, nhưng cũng không nhiều lời, dù sao hắn đã nhắc nhở qua một lần, xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Nghe hay không nghe, vậy không phải hắn có thể làm chủ.
Sau đó, Trương Văn Trọng đưa mắt nhìn về hướng Lũ Hoa Ngọc Bài nằm trên đài triển lãm.
Theo hắn xem rạ, Lũ Hoa Ngọc Bài mới là bảo bối chân chính!
Thậm chí ở trong mắt của hắn, đây là kiện trân bảo hiếm có hơn cả Phượng Hoàng Huyết Thạch!

Bình Luận (0)
Comment