Đối với Vưu Giai thì mọi người trong nhà Trương Văn Trọng sớm đã biết rồi, nên cũng không cần phải giới thiệu.
Còn Thụ Tỉnh Linh “tiểu mộc” thì đang trốn trong bóp đầm của nàng, nó nằm im bất động giả vỡ như một con rối vô tri.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Tô Hiểu Hồng gặp mặt người trong nhà Trương Văn Trọng.
Nhưng nàng trời sinh đã thông mình hoạt bát, với cái miệng deo quẹo, Chẳng tốn bao nhiêu công phu liền được mọi người trong nhà yêu thích.
Nhất là Tiểu Liên Nam, đối với nàng yêu thích phá lệ, tựu ngay cả lúc ăn cơm cũng phải ngồi gần sát bên cạnh nhau.
Hai người thỉnh thoảng cười nói rôm rả, cảm tỉnh tốt đến mức, làm cho Vương Hân Di có chút điểm ghen tị.
Dùng cơm tối xong! Vốn Tô Hiểu Hồng cùng Vưu Giai tính toán đi thuê phòng ở một khách sạn gần đây.
Nhưng lại bị Trương Trạch Thụy bác bỏ ý tưởng này: “Không được, hai các cháu là nữ nhân, thân thể yếu ớt! Nếu ra ngoài khách sạn ngủ, vạn nhất gặp phải kẻ xấu thì làm sao bây giờ?”
Kẻ xấu?
Vưu Giai liếc mắt nhìn Tô Hiểu Hồng một cái, không khỏi lén miệng cười.
Nếu quả thật có kẻ đui mù đi trêu chọc hai người bọn họ, chỉ sợ cũng bị Tô Hiểu Hồng dùng những trò tra tấn tỉnh quái, nghịch cho thừa sống thiếu chết đi?
Trương Trạch Thụy tự nhiên cũng không biết, cô gái thanh xuân hoạt bát Tô Hiểu Hồng này.
Thoạt nhìn thì vô hại cả người lẫn vật, nhưng thực chất ra lại chính là tu chân giả có tu vi Kim Đan kỳ.
Cho nên hắn tiếp tục nói: “Hai các cháu ngủ ở đây đi! Hân Di, con thu dọn phòng của Văn Trọng qua một chút, đêm nay Vưu Giai cùng Tổ Hiểu Hồng sẽ ngủ trong phòng Văn Trọng.
Còn Văn Trọng thì ngủ tam ở ngoài phòng khách một đêm cũng được rồi.”
“Dạ.” Vương Hân Di gật đầu, lập tức đứng dậy đi thu dọn phòng ngủ của Trương Văn Trọng.
Thấy Trương Trạch Thụy đã quyết định, Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng cũng không tiện chối từ.
Đương nhiên hai người đều không nhàn rỗi, liền vội vàng đứng lên giúp Vương Hân Di thu thập phòng ngủ.
Tối hôm nay, bởi vì có thêm Tô Hiểu Hồng và Vưu Giai, cho nên Trương gia càng náo nhiệt hơn so với mấy ngày trước.
Sáu người ngồi vây quanh bên trong phòng khách cùng nhau xem chương trình truyền hình.
Thỉnh thoảng tất cả còn ra ngoài sân bắn pháo hoa, cảm thụ bầu không khí huyên náo những ngày cuối tết.
Sắc trời muộn dần, người nhà họ Trương cũng lục đục đi ngủ, vốn Vưu Giai muốn tán chuyện cùng Trương Văn Trọng thêm một lát, nhưng do hôm nay một đường từ Ung Thành chạy đến huyện Ẩn Ngạc, sớm đã vô cùng mệt mỏi.
Chỉ đành bỏ qua ý niệm này, sau khi chúc mọi người ngủ ngon, cũng quay trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ thạch anh treo trong phòng khách, kim đồng hồ đã muốn bước qua nửa đêm một chút.
Xem chừng mọi người ngủ say cả rồi, nên Trương Văn Trọng búng người khỏi ghế sa-lon, nhẹ nhàng mặc quần áo chỉnh tề, liền chuẩn bị Đi tới Mục Mã Trưởng, đem khẩu Desert Eagle tinh luyện cho Tô Hiểu Hồng, Đồng Thời cũng luyện chế một bộ giáp thân cho con Hắc Hùng Tỉnh.
Lúc này, Tô Hiểu Hồng cũng rón rén mở cửa phòng ra, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, thầy muốn đến Mục Mã Trưởng sao? Cho em theo với, em đang cần thu phục đầu Hắc Hùng Tỉnh kia.”
“Tiểu nha đầu.., thực tỉnh quái.” Trương Văn Trọng bất đắc dĩ nói.
Nhưng trên mặt lại không hề kinh ngạc.
Bởi vì chuyện này sớm đã nằm trong dự đoán của hắn.
“Đi thôi, nhẹ nhàng một chút, đừng để mọi người thức giấc.”
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng mừng rỡ, vội vàng theo chân Trương Văn Trọng rời khỏi Trương gia.
Nương theo bóng đêm che giấu, hướng về phía Mục Mã Trưởng mà chạy đi.
Khi hai người đến Mục Mã Trưởng, thì vài gã đệ tử Phong Sơn phái sớm đã đứng ở cửa nghênh đón.
Tô Hiểu Hồng bản tính nóng nảy, vội vàng túm một người trong đó hỏi: “Hắc Hùng Tỉnh của ta ở đâu vậy? Mau dẫn ta qua thăm nó chút nào.”
Gã đệ tử Phong Sơn phái này biết nàng là đệ tử thân truyền của Trương Văn Trọng.
Cho nên không dám lãnh đạm, mau chóng đưa nàng tới nơi giam giữ Hắc Hùng Tỉnh.
Còn Trương Văn Trọng thì rảo bước tới phía hồ bơi.
Đem Hỗn Độn Lô cùng tất cả linh tài cần thiết mang ra.
Bất quá hắn cũng không có vội vàng tinh luyện Desert Eagle.
Mà thu liễm tỉnh thần, tiến vào thế giới trong Càn Khôn Hồ.
Trông thấy Trương Văn Trọng xuất hiện, Tiêu Đồ, Mình Xà cùng ngủ độc yêu ở trong Càn Khôn Hồ vội vàng bước lên nghênh đón, cung kính hành lễ nói: “Tham kiến chủ nhân.”
“Tất cả đứng lên đi.” Trương Văn Trọng khoát tay ra hiệu cả đám đứng dậy.
Theo sau nhìn Thiềm Thử Tỉnh hỏi: “Việc vun trồng Cửu Phẩm Tiên Liên, có tiến triển gì không?”
Thiềm Thử Tỉnh không dám lãnh đạm, vội vàng trả lời: “Tôi đã làm theo chủ nhân căn dặn, đem ba miếng hạt sen và một đoạn củ sen để vào trong lòng khúc Tiên Hà*.
Mặc dù tạm thời chúng nó còn chưa sinh trưởng, nhưng vẫn có thể khẳng định kế hoạch này sẽ thành công mỹ mãn.
Bất quá muốn chúng nó sinh trưởng, thì còn cần phải chờ đợi thêm một khoảng thời gian nữa.”
“Làm tốt lắm.” Trương Văn Trọng thỏa mãn nói.
Nếu vun ưồng được Cửu Phẩm Tiên Liên ở trong Càn Khôn Hồ, thì đây sẽ là một cái tin tức phi thường tốt.
Hắn vung tay phải lên, ném một chiếc bình sứ cho Thiềm Thử Tỉnh: “Binh Tam Thanh Đại Đạo Đan này, coi như là khen thường ngươi đi.
Chỉ cần ngươi vun trồng thành công Cửu Phẩm Tiên Liên.
Như vậy, ta cũng tuyệt không có nuốt lời, sẽ nhượng lại cho ngươi một viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan.”
Thiềm Thử Tỉnh vui mừng quá đỗi, hai tay vươn ra tiếp nhận binh Tam Thanh Đại Đạo Đan.
Lần thứ hai quỳ rạp trên mặt đất hướng Trương Văn Trọng cảm tạ: “Cảm ơn chủ nhân đã khen thường.
Tôi nhất định sẽ cúc cung tận tụy.
Tranh thủ để mau chóng hoàn thành kế hoạch này của ngài.”
Sáu con yêu thú còn lại, ngay cả Tiêu Đồ và Mình Xà đều không ngừng hâm mộ Thiềm Thử Tỉnh.
Đáng tiếc chính là, mỗi một loài yêu quái đều có sở trưởng riêng biệt.
Lúc này chứng kiến Thiềm Thử Tỉnh được khen thường, Hạt Tử Tỉnh đứng ngồi không yên, bỗng dưng hướng Trương Văn Trọng đưa ra ý kiến: “Chủ nhân, sao ngài không mua ít linh thú ở trong hội đấu giá tu chân nhỉ?”
“Ta đúng là đã quên mất, sở trưởng của ngươi là am hiểu sinh trưởng linh thú rồi.” Trương Văn Trọng trầm ngâm nói: “Như vậy đi, trong những buổi đấu giá tiếp theo, các ngươi cũng đi tham gia nhé! Nếu nhìn thấy đồ vật nào có tác dụng với mình, thì không cần khách khí, đều mua hết vào.”
Đấu giá hội tu chân lần này, Trương Văn Trọng không chỉ sở hữu nhiều loại đan dược ngũ phẩm, lục phẩm, thất phẩm ra.
Mà còn có thêm rất nhiều đan dược và pháp bảo do chính tay đệ tử Phong Sơn phái chuẩn bị.
Cũng chính bởi vậy, cho nên hắn mới dám nói ra một câu xanh rỡn như thế.
“Đa tạ chủ nhân.” Cả đám yêu quái đều vui mừng hò reo.
Sau khi kêu đám yêu quái đứng dậy xong, Trương Văn Trọng mới đem hạt đào mua được từ trong tay Hoa Gian phái ra, nhìn Thiềm Thử Tỉnh nói: “Hạt đào này chính là của Dao Trì Bàn Đào ở trên tiên giới.
Hiện giờ ta giao nó cho ngươi, do ngươi tìm hiếu phương thức vun trồng.
Chỉ cần nó nẩy mầm sinh trưởng tốt, vậy thì ta sẽ có trọng thường.
Thậm chí còn đưa ngươi vào hàng ngũ yêu tiêu, để ngươi trở thành yêu tiên nhất giới, cũng không phải là không có khả năng!”
Đứng vào trong hàng ngũ yếu tiên?
Trở thành yêu tiên nhất giới?
Những lời này của Trương Văn Trọng, không chỉ làm cho Thiềm Thử Tỉnh chắn kinh.
Đồng dạng cũng làm cho mấy con yêu thú khác bị chắn kinh theo.
Yêu quái cùng nhân loại giống nhau.
Đều dốc sức tu luyện chỉ vì mong muốn có được lực lượng cường đại, trở thành thần tiên và trưởng sinh bất tử! Chẳng qua, mấy trăm năm gần đây không có nhân loại hay yêu quái nào có thể phi thăng thành tiên.
Thế nhưng bây giờ, Trương Văn Trọng lại dám hứa hẹn, sẽ khiến cho tụi nó trở thành yêu tiên nhất phương, thử hỏi tụi nó làm sao có thể không khiếp sợ đây?
Đồng dạng một câu nói, nhưng nếu là người khác xuất ngôn, cho dù tu vi hơn xa Trương Văn Trọng.
Chỉ sợ đám yêu thú này đều sẽ không tin tưởng, còn cho rằng đây là lời cuồng ngồn vọng ngữ.
Bất quá, những lời này do chính miệng Trương Văn Trọng nói ra, lại khiến cho tụi nó không thể không tin.
Tuy chúng nó không biết rõ thân phận của Trương Văn Trọng.
Nhưng theo biểu hiện, Trương Văn Trọng nắm giữ rất nhiều công pháp siêu việt.
Là bọn chúng đã biết Trương Văn Trọng không phải tu chân giả bình thường.
Trầm mặc hồi lâu sau, cuối cùng Thiềm Thử Tỉnh mới hồi phục thần trí.
Lại quỳ rạp xuống mặt đất, khấu đầu cảm tạ: “Chủ nhân, tôi nhất định sẽ dốc sức làm việc.
Tuyệt đối sẽ không cồ phụ lòng tin của chủ nhân.”
Trương Văn Trọng gật đầu hài lòng, theo sau ngoảnh mặt nhìn đám yêu quái còn lại: “Mấy đứa các ngươi cũng thế.
Chỉ cần làm thỏa đáng những chuyện tình ta giao phó.
Trong tương lai trở thành yêu tiên, đều không phải cái tham vọng gì quá đáng.”
“Đa tạ chủ nhân.” Đám yếu quái nhất tề quỳ rạp xuống đất, không ngừng khấu đầu lạy ta Trương Văn Trọng.