Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 47

Lương Vân vừa nói xong, đám người Vương mập. mạp, Trần Minh đều trở nên kích động, bọn họ biết hôm nay Lâm Hoài chết chắc rồi.

Ngay lúc này, một người phụ nữ cao gầy bước vào. đám đông, chính là Mia vừa gọi điện thoại xong.

“Tôi đoán Lâm Hoài chắc chăn sẽ chọn cách thứ hai, dù sao anh ấy cũng là một người cứng rắn. Không biết tôi đoán có đúng không?” Mia cười nói.

Sự xuất hiện của Mia ngay lập tức thu hút sự chú ý. của hầu hết mọi người, dù sao thì chị đại của bang Tam Hồ này vẫn rất có uy.

Lúc này Lâm Hoài chợt nhớ tới lời Minh Nguyệt nói. Trước đó cô đã cho hắn một tấm thẻ vàng, là loại rồng bay phượng múa, cô cũng nói rằng hầu hết các giao dịch mua hàng đều có thể được miễn hoặc giảm giá, có thể đây là một loại thẻ VỊP nào đó!

“Đã đến đây thì tôi là khách ở đây, đây là thẻ VỊP của tôi.


Lâm Hoài nói, hắn lấy ra một tấm thẻ rồng vàng, kẹp nó giữa hai ngón tay rồi hơi giơ lên.

Lúc này mọi người đều nhìn sang bằng ánh mắt đầy khinh thường, muốn xem Lâm Hoài đang giở trò gì.

Tấm thẻ này trông rất đẹp, trên đó có khắc hình rồng, rất chỉ tiết, nhưng đây chắc chắn không phải là thẻ VIP của thành Minh Nguyệt.

“Tùy tiện lấy một tấm thẻ nhìn đẹp mắt để lừa dối cho qua? Mày đang nằm mơ à, có biết người trước mặt cậu là ai không? Là cậu Lương đó, cậu không lừa được. cậu ấy đâu.”

Người đầu tiên lên tiếng là Vương Lục, không cần nhìn rõ gã cũng biết đó chắc chắn là đồ giả.

“Nói nhảm nhiều quá!” Lâm Hoài bỗng nhiên trừng mắt nhìn Vương mập mạp. Gã nhìn thấy ánh mắt Lâm Hoài thì run rẩy, nhanh chóng lùi về phía sau, sợ lại bị đá nữa.

Trong mắt những người xung quanh hình như không có chút dao động nào, Lâm Hoài đoán thẻ này không thể tiêu ở đây, nên cất nó đi.

Lúc này Lâm Hoài không nói gì, hắn trực tiếp đi ra ngoài.

Lúc này, hai bảo vệ nhanh chóng lao tới, chuẩn bị bắt giữ Lâm Hoài. Tuy nhiên, hai người này đưa tay ra quá chậm, chưa kịp vung dùi cui điện lên đã bị Lâm Hoài đá ra ngoài.


“Bốp bốp!" Hai bảo vệ lập tức bị đá văng ra ngoài. AI Lúc này, những người đứng trực tiếp trước mặt Lâm Hoài đều thay đổi sắc mặt, nhanh chóng bỏ chạy, sợ sẽ trúng đạn lạc.

Lâm Hoài tiếp tục nghênh ngang tiến về phía trước, rất nhanh, mấy tên bảo vệ đã xuất hiện ở hành lang và tiếp tục tấn công hắn. Tuy nhiên, đây đều là một đám ngốc, bị Lâm Hoài đấm đều lăn ra rê,n rỉ, bị đánh cho. người ngã ngựa đỏ.

“Bắt hắn lại, dùi cui điện trong tay mấy người chỉ để trang trí thôi hả? Dùng dùi cui điện ấy! Đừng thả hắn chạy!” Trần Minh vội vàng hét lên.

“Tên này lấy thẻ rồng giả đến đây lừa gạt, mau bắt hắn lại” Vương mập mạp lúc này cũng hét lớn, bởi vì gã không muốn Lâm Hoài rời đi dễ dàng.

Lương Vân vốn định tự mình ra tay, nhưng nghe thấy hai chữ “thẻ rồng”, anh ta bắt đầu gào thét trong lòng.

Trưởng bối trong gia tộc đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần, hễ gặp những người sở hữu thẻ rồng thì nhất định phải kết bạn, dù không thể làm bạn thì cũng phải phục vụ cho lịch sự, tuyệt đối không được đắc tội.

Thẻ rồng được chia thành vàng, bạc, lục, tím và trắng, mỗi màu tượng trưng cho danh tính của các đại lão khác nhau.


Người trước mặt anh ta đang cầm thẻ rồng vàng, ôi trời ơi! Một người nắm giữ thẻ rồng vàng là một nhân vật lớn trong cả nước. Vậy chẳng phải tập đoàn Lương thị đã gặp rắc rối rồi sao?

“Dừng lại! Dừng lại ngay, tất cả tránh ra hết cho tôi.” Cậu Lương chưa bao giờ mất bình tĩnh như lúc này, anh †a vội vàng hô to, chợt cảm thấy cả người mệt mỏi đến mức suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.

Nghe cậu Lương nói xong, đám bảo vệ lần lượt lùi sang một bên, đương nhiên, cho dù không lùi lại, bọn họ cũng nhất định sẽ bị Lâm Hoài đá ra ngoài, hiện tại mệnh lệnh lùi lại đều thỏa mãn mong muốn của cả hai bên.

Lâm Hoài lười để ý tới những người này, sải bước đi ra ngoài.

“Dừng lại, Lâm Hoài, cậu dừng lại cho tôi!” Cậu Lương nhanh chóng đuổi theo, anh ta phải nhìn rõ xem đây có phải là thẻ rồng thật hay không.

Bình Luận (0)
Comment