Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 5

Lâm Hoài hấp thu linh khí suốt năm tiếng, bây giờ đã là giữa trưa, linh khí ở nơi này đã cạn kiệt đi rất nhiều, nếu muốn khôi phục lại như lúc đầu phải mất một hai ngày.

Trên người Lâm Hoài nổi lên một lớp chất bẩn hơi mỏng, đây là chất bẩn tạo thành do linh khí tinh lọc toàn thân. Nếu như hắn đang ở thế giới tu chân thì chỉ cần một phép tẩy trần là được, nhưng hiện tại hắn chưa có năng lực để sử dụng phép tẩy trần, cho nên cách tốt nhất là nhảy vào trong sông tắm.

Hiện giờ Lâm Hoài cũng coi như thân thể nhẹ nhàng, hắn đi xuống dọc theo đường núi, chỉ mất hơn mười phút đã nhìn thấy thác nước, bên dưới thác nước là một cái hồ nước trong vắt. Lâm Hoài đi tới cạnh hồ rồi thả người nhảy vào.

Thân thể đen xì dính đầy cáu bẩn đảo qua đảo lại trong nước vài vòng, lập tức trở nên sạch sẽ. Lâm Hoài biết nếu như: hẳn tiếp tục tinh lọc thì hẳn sẽ được thay da đổi thịt cả về da thịt lẫn cốt cách.

"Thoải mái ghê, nơi này núi cao sông mát, không khí cũng. trong lành, đúng là không tồi!"

Lâm Hoài cực kỳ vừa lòng, trên mặt hiện ra nụ cười xán lạn. Họa lớn không chết ắt có phúc, chỉ cần hẳn có thể trở mình, thì tất cả những đồ vật đã bị mất lúc trước có thể lấy về gấp trăm lần.



"Ấy? Đây là bọt khí của linh khí?"

Ngay lúc Lâm Hoài đang bơi qua lại trong nước, bỗng nhiên phát hiện có một chuỗi bọt khí bốc lên từ dưới đáy hồ. Trong đám bọt khí này có một lượng linh khí vô cùng đậm đặc, lập tức làm hẳn chú ý đến.

Úc ục ục! Lại có thêm một chuỗi bọt khí nữa trồi lên.


Lâm Hoài vui mừng không thôi, lập tức chui sâu xuống nước.

Hồ nước này rất sâu, khoảng chừng hai mươi mấy mét, người bình thường không thể lặn xuống đáy hồ được, bởi vì bọn họ không thể chịu được sức ép của nước.

Lâm Hoài bơi thẳng xuống dưới, ba phút sau đã xuống tới đáy hồ nước, nhưng ở dưới đây chỉ có cát và sỏi đá, không nhìn thấy thứ gì khác lạ, mà bọt khí cũng đã dừng bốc lên.

Lâm Hoài không bỏ đi, trái lại còn không ngừng chuyển hóa chân khí trong thân thể để duy trì sự sống và ý thức của bản thân, liên tục quan sát chung quanh.

Hản ở dưới đáy nước khoảng năm phút, sau đó nhìn thấy một chuỗi bọt khí chứa linh khí trồi lên từ dưới một cục đá cuội.

Hai mắt Lâm Hoài sáng ngời, hắn há mồm nuốt lấy. Linh khí xâm nhập vào cơ thể khiến hẳn cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều, đồng thời nhanh chóng đẩy cục đá cuội sang bên.

Bên dưới vẫn là cát đá, Lâm Hoài không ngừng bới sâu xuống, hy vọng có thể tìm được ngọn nguồn linh khí.

Bọt khí thường thường nổi lên có thể duy trì sự sống cho Lâm Hoài, phần còn dư lại có thể biến đổi thành chân khí, như vậy có thể thấy linh khí này tinh thuần đến cỡ nào.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, Lâm Hoài vẫn còn đang đào. bới dưới hồ nước. Trên mặt hồ phẳng lặng, mấy con cá nhỏ cũng không biết dưới đáy hồ có người, còn vui vẻ bơi qua bơi lại trong nước.

Ngay lúc này, có một cô gái mặc áo ngụy trang xách cung nỏ và ba con gà rừng đến cạnh hồ nước, trên người cô gái đầm đìa mồ hôi, vài sợi tóc dính bết lên trên mặt.


Cô gái này có vẻ vội vàng, sau khi đến đây vội bỏ đồ trong tay xuống, dùng tốc độ cực nhanh cởi quần áo ra, chỉ một thoáng sau, nơi này đã có thêm một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.

Thân thể mỹ lệ thả người nhảy vào trong hồ, hai chân thon dài đạp nước, cô gái thoải mái chìm vào trong nước, cả người thả mình theo dòng nước.

"Dễ chịu quá..." Cô gái cảm thấy bản thân mình như say rượu, mái tóc dài tản ra, trôi nổi theo dòng nước.

Lâm Hoài đào bới suốt một tiếng, cuối cùng bị một tảng đá cực lớn màu đen chặn lại, tảng đá này rất rắn chắc, bên trong ẩn chứa vô số huyền thiết. Đây là thứ dùng để rèn kiếm, cũng tương đương với việc tảng đá này không phải là sản vật của trái đất.

Dựa vào năng lực hiện tại của Lâm Hoài thì không thể xê dịch tảng đá này được, nên hắn chỉ có thể tạm thời rời đi trước, đợi sau này có năng lực rồi quay lại đây cũng không muộn.

Có điều lần này hẳn cũng không trằng tay, chỉ riêng việc nuốt bọt khí suốt một giờ cũng đã là thu hoạch lớn rồi.

Lâm Hoài hơi nhún chân lao lên trên, thân thể hẳn tựa như mũi kiếm xông lên mặt nước.

Hản giơ hai tay lên trước, áp lực nước càng lúc càng nhỏ lại, Lâm Hoài đã sắp đến mặt nước. Đúng vào lúc này, tay phải của hẳn bỗng chạm phải một thứ gì đó rất mềm mại, lại còn có thể co giãn đàn hồi.

"Hả? ` Không chờ Lâm Hoài cảm nhận xem đó là thứ gì, tiếng hét của một cô gái đã vang lên.


Ngay sau đó, Lâm Hoài nhìn thấy một thân hình trắng ngần. Cô gái trước mặt có vẻ kinh hoàng, hai tay vẫy vùng trong nước, nhìn có vẻ vô cùng hoảng sợ.

"Xin lỗi, tôi không sờ thấy cái gì hết, cũng không nhìn thấy gì cả!"

Lâm Hoài sợ hãi, chỗ co giãn đàn hồi mà hắn vừa sờ phải là chỗ cấm ky, đối phương chắc chăn sẽ không tha cho hẳn.

Lâm Hoài vừa nói chuyện vừa dùng tốc độ nhanh nhất để bơi vào bờ.

"Đồ d,ê xồm, anh còn muốn chống chế à, để xem tôi có băm tay anh ra không?”

Cô gái này có vẻ rất tức giận, nhìn thấy Lâm Hoài vội vàng đuổi theo sau.

Tốc độ của Lâm Hoài rất nhanh, chỉ trong hai phút ngắn ngủi đã bơi vào bờ, mà hắn vốn không cởi quần áo ra, cho nên cũng đỡ mất thời gian mặc quần áo. Hản đứng lại quay đầu nhìn xem.

Sau đó, Lâm Hoài nhìn thấy một dung nhan mỹ lệ xinh đẹp, lúc này cô gái kia đang khua khoắng chân tay để bơi vào. bờ.

"Hả? Là cô gái cúc áo trên xe buýt?" Lâm Hoài sửng sốt, không thể ngờ được lại là người này.

Lúc này cô gái kia cũng đã bơi đến bờ, đứng thẳng dậy định lấy cung nỏ đặt trên bờ để tấn công hắn.

Có điều cô gái vừa đứng dậy đã nhận ra có điều không ổn, bản thân cô mặc quá ít quần áo, như vậy người chịu thiệt vẫn là cô, cho nên cô lại nhanh chóng lùi về trong nước.


Nhưng cho dù cô gái này chỉ đứng thẳng dậy trong chớp. mắt, dáng người hoàn mỹ của cô vẫn hiện ra trước mắt Lâm Hoài, thân hình bốc lửa của đối phương khiến hắn trợn tròn mắt.

"Còn không chịu nhắm mắt chó của anh lại, vẫn dám nhìn à? Đồ bi.ến thái chết tiệt!" Cô gái to tiếng.

Bị đối phương nói như thế, Lâm Hoài mới nhận ra hành động của bản thân mình quá thất lễ.

"Cô gái, mắt của tôi nhìn không rõ, không nhìn thấy gì cả, đứng rồi, tôi không phải là người xấu, cô thử nhìn xem tôi là ai đi! Ở trên xe buýt lần trước tôi đã giúp cô đấy” Lâm Hoài vội vàng hô to, đồng thời chỉnh sửa lại quần áo của mình.

"Có quỷ mới tin anh không nhìn thấy gì, quan trọng là lúc nãy anh đã chạm phải cái gì?" Cô gái đã bớt hùng hổ như vừa nãy, tập trung tỉnh thần quan sát Lâm Hoài.

Sau khi quan sát cẩn thận thì đúng là hơi quen mặt, là người thanh niên hăng hái làm việc nghĩa trên xe buýt. Lúc ấy chính tên nhãi này đã làm hỏng áo sơ mi của cô, nghĩ tới chuyện này, cô gái lại tức giận thêm.

Hôm qua cô nhận lệnh đi làm một việc bí mật cho gia tộc, để tránh ánh mắt của người khác nên cô mới đi xe buýt, không ngờ suýt chút nữa lại bị bọn cướp ăn trộm mất nhẫn rồng.

"Cô gái à, tôi thật sự không nhìn thấy gì mà. Đúng rồi, nhìn mặt cô chắc đã nhận ra tôi rồi đúng không! Thế thì cũng có thể chứng minh tôi là một người có chính nghĩa, vậy xin cáo từ!"

Lâm Hoài không nói hai lời xoay người chạy đi.

"Hả? Anh, anh đi rồi, vậy chẳng phải tôi bị thiệt sao?" Minh Nguyệt vội vàng hô to, nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng Lâm Hoài đâu cả.

Lâm Hoài nhanh chóng trốn vào rừng dây, sau đó lặng lẽ rụt người lại quan sát cô gái kia. Đối phương chỉ mất một chút thời gian đã chui ra khỏi mặt nước, đúng là trăng thật... Sau đó cô nhanh chóng mặc quần áo vào.

Bình Luận (0)
Comment