Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 57

"Dù sao đó cũng là hôn thê và bố vợ tương lai của anh, chào hỏi nhau một tiếng cũng không sao!" Minh Hiên cười nói.

"Ăn trước đã! Chờ xem lát nữa tâm trạng thế nào." Lâm Hoài nói một cách thản nhiên, không hề hứng thú với người ở bên ngoài.

Ăn xong, Lâm Hoài lấy giấy bút ra để mô tả hình dáng và đặc điểm của hai loại thảo dược mình cần, kế bên còn kèm theo hình vẽ minh họa!

"Minh Nguyệt, hai loại thảo dược này rất quan trọng với tôi. Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được chúng, tất cả trông cậy vào cô đó!" Lâm Hoài nói xong thì giao bản mô tả ra.

"Kỹ năng hội họa của anh cũng được đó! Bản phác thảo này còn đẹp hơn của những họa sĩ bình thường. Đừng lo lăng! Tôi sẽ lập tức sắp xếp này!"

Minh Nguyệt vừa nói vừa ấn giữ số nội bộ của phòng làm việc bên cạnh.

“Vào đi!" Minh Nguyệt nói xong liền buông tay ra.

Ngay sau đó, một thư ký nhanh chóng bước vào. phòng làm việc.

"Giám đốc Minh, anh Lâm." Người phụ nữ này biết Lâm Hoài là bạn tốt của giám đốc Minh, vậy nên không dám xem thường hắn.


"Lập tức gửi cái này đến bộ phận thu mua, bảo họ mua gấp, đừng sợ tốn kém. Mua càng nhanh càng tốt, tôi đang cần gấp." Minh Nguyệt nói với giọng điệu nghiêm túc.

“Giám đốc Minh yên tâm, tôi sẽ chuyển lời ngay!" Thư ký nhanh chóng nhận lấy rồi bước ra ngoài.

Lâm Hoài lúc này cảm thấy thoải mái hơn không ít. Hai ngày nay hắn đã tăng cường tu luyện, nếu như kết hợp những loại thảo dược này lại, hắn có thể ngưng tụ ra khí hải, mà khí hải chính là trạng thái ban đầu của đan điền.

Sau khi có thứ này, hắn có đến sa mạc Tân Cương thì cũng thoải mái hơn rất nhiều. Người bình thường có thể chịu đựng nửa ngày, nhưng hắn có thể chịu đựng hai ngày với năng lượng trong khí hải. Đây cũng là nguyên nhân Lâm Hoài biết huyền thạch quý giá, nhưng vẫn chấp nhận đi muộn hơn hai ngày.

"Lâm Hoài, chuyến đi tiếp theo đến sa mạc Đại Cương sẽ kéo dài khá lâu. Việc học của anh phải giải quyết thế nào?" Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ đến điều này.

"Yên tâm đi! Tôi đã đọc xong tất cả kiến thức trong mấy quyển sách đó rồi. Tôi đang đợi nghỉ hè xong để lên năm ba đây!" Lâm Hoài nói một cách nhẹ nhàng.

"Ừm! Y thuật của anh rất tốt, tận dụng thời gian này để nâng cao y thuật cũng là một ý kiến hay." Minh Nguyệt khẽ mỉm cười.

"Được rồi, tôi về trước đây. Hai ngày này tôi còn rất

nhiều việc phải làm, khi nào xong tôi sẽ gọi điện cho cô." Lâm Hoài đứng dậy nói.


"Chờ tôi một lát, tôi có mấy văn kiện cần ký. Ký xong J_ tôi sẽ đưa anh về trường." "Được thôi! Tôi đợi cô ở bên ngoài, sẵn tiện coi chỗ

của cô trồng hoa cỏ." Lâm Hoài vừa nói vừa bước ra ngoài.

Sau khi nhìn Lâm Hoài rời đi, Minh Nguyệt ngồi vào. bàn làm việc và bắt đâu xem tài liệu.

Lâm Hoài sau khi rời khỏi văn phòng cũng không

j_ đến gặp Hạ Linh Linh và Hạ Quân, thay vào đó lại đi thẳng ra ngoài ngắm hoa cỏ trong đại sảnh để giết thời gian.

Cửa phòng tiếp khách mở ra, hiện tại ba công ty đã có mặt, nhưng vẫn phải đợi hai công ty còn lại, vậy nên mọi người bên trong cứ đi đi lại lại mà không có việc gì làm.

Lúc này, Hạ Linh Linh bất chợt nhìn thấy Lâm Hoài, nói chính xác là cô nhìn thấy một người rất giống Lâm Hoài. Ngoại trừ cách ăn mặc và khí chất như thiếu gia giàu có kia, thì những thứ khác đều giống Lâm Hoài.

"Này! Tiểu Hoài?" Hạ Linh Linh đi tới cửa, hỏi một cách thăm dò.

Lâm Hoài nghe thấy giọng nói của Hạ Linh Linh thì bình thản quay đầu lại nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.

"Thật trùng hợp! Cô cũng ở đây à?" Lâm Hoài hỏi một cách thản nhiên. Biết rõ không thể giữ im lặng, vậy nên Lâm Hoài chậm rãi bước tới.

"Có thật là anh không? Anh đến đây làm gì vậy?" Hạ Linh Linh vô cùng ngạc nhiên, vậy nên cũng đi về phía Lâm Hoài.

Bình Luận (0)
Comment