Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 7

“Cám ơn anh, nói thế nào anh cũng là ân nhân của tôi. Em trai tôi bệnh nặng nên tôi không đền đáp ngay được. Sau này nếu anh có chuyện gì, nhà họ Minh ở thành phố Liễu nhất định sẽ bất chấp nguy hiểm.”

Minh Nguyệt cúi đầu thật sâu chào Lâm Hoài, rồi nhanh chóng lên máy bay.

“Không cần đâu” Lâm Hoài căn bản không có đi gặp Minh Nguyệt, xoay người rời đi. Về phần cô là con cháu của gia tộc lớn nào, hắn cũng không muốn biết, những thứ thế tục này thật sự vào không được mắt hắn.

Rất nhanh, trực thăng đã biến mất, Lâm Hoài cũng tìm được một chỗ tốt để tiếp tục hấp thụ linh khí.

Mãi đến bữa tối Lâm Hoài mới về nhà. Sau một ngày tu luyện, hẳn cảm thấy thể chất của mình đã tiến bộ rất nhiều.

Lúc ăn cơm, mẹ Dương Lan lại nói đến chuyện học hành của Lâm Hoài, bà muốn hắn mau quay trở lại trường. Điều quan trọng là có rất nhiều người trong thôn đều ác cảm với hắn, ngoài ra còn có chuyện kết thông gia với nhà họ Hạ. Ít nhất phải để họ biết bệnh của hắn đã khỏi và hắn đã bình thường trở lại

Lâm Hoài hiểu tâm ý của bố mẹ mình, hẳn cũng có thể tu luyện ở trường, bên ngoài trường đại học hơn mười ki lô mét có một ngọn núi lớn, chắc cũng có địa điểm thích hợp để tu luyện, vậy nên hẳn lập tức thoải mái đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoài lại lên núi tu luyện hai tiếng, dự định trở về sẽ đi bắt xe.

Không đợi Lâm Hoài trở về nhà, có một cô gái dẫn ba người đàn ông lạ mặt vào nhà hắn. Lúc này không có ai ở nhà, Dương Lan và Lâm Tử Chương đã đến trường, còn Lâm Hoài vẫn chưa về.

“Con nhóc thối, mày dám lừa bọn tao?”

Sau khi ra phía sau nhà Lâm Hoài, một người đàn ông đưa tay tóm lấy cổ Lý Hoa Hoa, ép cô ta vào tường.


“Không, tôi không lừa các người. Hôm qua tôi còn nhìn thấy Lâm đại ngốc trên núi, có lẽ lúc này cậu ta đã lên núi rồi.” Lý Hoa Hoa lập tức bị dọa sợ, nhanh chóng hét lên.

“Hản lên núi? Khi nào mới trở về?” Người đàn ông lạnh lùng nói.

“Cậu ta, cậu ta có chút ngốc, nhất định buổi trưa sẽ quay. về, bởi vì lúc đó cậu ta đói.” Lý Hoa Hoa vội vàng nói.

“Tao không thích bị lừa gạt, nếu để tao phát hiện mày nói dối, tao sẽ băm mày thành từng mảnh vụn.” Người đàn ông lạnh lùng nói.

“Tôi không nói dối, ngày hôm qua trong thôn có rất nhiều người nhìn thấy Lâm Hoài, đại ngốc còn cởi thmắt lưng của tôi ở trên núi, đáng tiếc tôi không bắt được cậu ta, nếu không cậu ta chắc chắn rất thê thảm.” Để chứng minh lời nói của mình, Lý Hoa Hoa nói rất chỉ tiết.

Ba tên đàn ông nghe xong lại tin tưởng hơn một chút, bởi vì lúc nãy cũng nói, Lâm Hoài có chút ngốc.

“Đại ca, việc chúng ta phải làm bây giờ chính là ở đây đợi Lâm Hoài. Sơn thôn này cách mấy trăm mét mới có một hộ gia đình. Anh xem, chúng ta cũng đang nhàn rỗi, không băng vui vẻ với cô thôn nữ này đi!”

Tên áo đen khẽ mỉm cười, lập tức vươn tay tóm lấy Lý Hoa Hoa.

“A?... Các người làm gì vậy? Các người... Lúc này Lý Hoa Hoa nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng hét lên.

Nhưng cô ta còn chưa kịp kêu lên, đã bị một người khác bịt miệng lại!

“Hahaha! Người phụ nữ này cũng khá thông minh” Người đàn ông bên cạnh cũng lập tức động tay.


“ƯI ƯI Ư” Lúc này, Lý Hoa Hoa giấy dụa thế nào cũng vô ích, nên lập tức tuyệt vọng.

Xoẹt! Xoẹt! Mấy bàn tay xé quần áo của Lý Hoa Hoa một cách không thương tiếc.

“Mẹ kiếp! Da trắng quá!” Sau khi xé hết bộ quần áo, những người này càng hưng phấn hơn.

Hôm nay Lâm Hoài cũng cảm thấy người nhẹ như chim yến, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy nhà mình. Tuy nhiên, đúng lúc này, tiếng xé vải vang lên, đồng thời có tiếng cười lớn của mấy người đàn ông, hắn lập tức chú ý tới.

Bước nhanh hơn, Lâm Hoài lập tức lao tới phía sau nhà. Lúc này ba tên đàn ông vạm vỡ đang ra tay, trên mặt đất đầy mảnh vụn quần áo, còn trên người Lý Hoa Hoa thì trống trơn.

Nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ định đè lên, Lâm Hoài tức giận nhặt một hòn đá ném về phía gã.

Bụp! Hòn đá đập mạnh vào đầu người đàn ông. “AI” Đang lúc hưng phấn, tên đàn ông ôm đầu ngã xuống.

“Hả?... Ai?” Hai người đàn ông vạm vỡ đang đè người phụ nữ xuống cũng đồng thời giật mình, rối rít quay lại nhìn.

“Tao muốn mạng chó của chúng mày.” Lâm Hoài nhặt một thanh gỗ gãy lên, vung tới.

“Hả?... Lâm Hoài?”


“Tốt, tên đại ngu ngốc, rốt cuộc mày cũng xuất hiện?” Hai người nhìn thấy là Lâm Hoài thì vội vàng đứng dậy, nhanh chóng rút con dao găm trên thắt lưng ra.

Lâm Hoài cũng không khách khí, điên cuồng đập cây gậy gỗ xuống.

Bụp bụp bụp! Mặc dù con dao găm sắc bén nhưng có thanh gỗ dài, họ không thể đến gần Lâm Hoài, hơn nữa, hiện giờ hắn đàng rất tức giận, giống như bị tiêm máu gà.

Cuối cùng Lý Hoa Hoa cũng có thể cử động, hai mắt đãm lệ, vội vàng túm lấy quần áo bỏ chạy. Đời này cô ta cũng không muốn gặp lại chuyện như vậy.

“Bụp bụp bụp! Bịch bịch bịch!” Lâm Hoài ghét nhất loại người này, dù thanh gỗ đã gãy làm hai đoạn, hắn vẫn điên cuồng tấn công.

“AI... AI Lâm Hoài, mày chết chắc rồi. Chúng tao chính là người của bang Tam Hồ, mày thức thời thì ngoan ngoãn chịu trói đi”

“AI Lâm Hoài, mày... a!”

Những người này không ngờ tên đại ngốc Lâm Hoài lại hung dữ như vậy, cây gậy lớn đánh vỡ đầu hai người, trong đó có một người còn bị gấy tay, Hẳn quá hung hãn, giống như một con thú.

“Chúng mày biết tao? Chúng mày đến đây vì tao à?” Đối phương có thể gọi tên hắn, tự nhiên Lâm Hoài nổi lên nghỉ ngờ, mấu chốt là người hãm hại hẳn trong bệnh viện không hề lộ mặt.

“Biết thì tốt, mày đã đắc tội người không nên đắc tội, còn không khoanh tay chịu trói, nếu không chúng tao cũng sẽ gimết chết bố mẹ mày” Đối phương vừa hét lên, vừa cẩn thận lùi lại, có chút sợ hãi.

Khi nghe thấy câu “cũng sẽ giếmt chết bố mẹ mày”, đột nhiên trên người Lâm Hoài lập tức xuất hiện sát ý, câu nói này đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn.

“Nói tao biết, ai phái chúng mày tới đây? Bang Tam Hồ là ai?” Lâm Hoài lạnh lùng hỏi.


“Ngay cả tiếng tăm bang Tam Hồ của chúng tao cũng không biết, mày đúng thật là một tên ngu ngốc. Tao nói cho. mày biết, người cử chúng tao đến đây chính là thủ lĩnh của bang Tam Hồ, nếu không muốn chết thì quỳ xuống ngay lập tức." Người đàn ông lạnh lùng hét lên.

“Bang Tam Hồ, tao nhớ rồi."

Vù vù! Lâm Hoài nói xong, hai tay cầm thanh gỗ lớn xông tới lần nữa, lần này hẳn còn sử dụng chân khí trong cơ thể.

“Mày đừng rượu mời không uống thích uống rượu phạt, đây là mày tự tìm đường chết...” Nhìn thấy hắn lại nổi điên, những người này thật sự bị dọa sợ.

“AI...AI Tay của tôi, a! Chân của tôi.”

“AI Mày muốn chết a! Tay tao gấy rồi...”

Sau một lúc, ba người kêu gào bị Lâm Hoài đánh gãy xương đứt gân, đều ngã xuống đất. Thật ra Lâm Hoài muốn trực tiếp đánh chết bọn chúng, nhưng nghĩ lại, trong xã hội này nếu đánh chết người thì sẽ gặp phiền phức, nguyên tắc của hắn thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nên mới không đánh chết người.

“Tha mạng! Dừng tay, dừng tay lại...” Nếu hẳn tiếp tục đánh bọn chúng chắc chắn sẽ chết, những người này vội vàng cầu xin tha thứ.

“Tao có thể không giết chúng mày, nhưng chúng mày nhớ lấy, chuyện của tao không liên quan gì đến người nào trong thôn. Hôm nay tao sẽ đến đại học Giang Nam, nếu chúng mày không phục thì đến trường tìm tao, tao sẽ hầu chúng mày bất cứ lúc nào. Nếu có ai trong số chúng mày còn dám đến thôn giở thói ngang ngược lần nữa, sẽ không có lần sau đâu. Nếu rơi vào tay tao, tao sẽ khiến chúng mày chết không nhảm mắt, cút!”

Lâm Hoài hét lớn.

“Được, được!" Lúc này ba người mới thoát khỏi tuyệt cảnh, vội vàng lăn một vòng rời đi.

Thật ra lúc này Lâm Hoài có thể gọi cảnh sát, nhưng hắn biết kẻ chủ mưu đăng sau vẫn chưa xuất hiện, bắt mấy tên tay sai cũng vô ích, để bọn chúng biết hắn đến trường thì có thể bảo vệ người dân và bố mẹ trong thôn. Ngoài ra, hẳn còn có thể tìm hiểu ngọn nguồn tìm ra hung thủ thật sự.

Bình Luận (0)
Comment