Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 72

Sau khi người đàn ông đeo kính gọng vàng xuống xe, và thản nhiên nhìn xe cưới phía trước với vẻ mặt thờ ơ.

"Người gì đây, lập tức tránh ra đi cho tôi, đây là xe cưới!"

"Tránh ra, không biết đây là xe cưới sao?"

Nhìn thấy xe cưới đến trước cửa nhà bị người ta chặn lại, nên nhất thời những người giúp đỡ trong thôn xông đến, ai nấy đều quắc mắt trợn trừng.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng là bạn học với vợ chồng Lữ Tinh, anh ta thích Kim Tiểu Oản từ lâu, ngay cả công việc ở ngân hàng huyện Dịch Dương của Kim Tiểu Oản là cũng do anh ta sắp xếp, khi nghe tin hai người kết hôn, anh ta bèn nhanh chóng đuổi đến.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng tên là Phùng Cường, anh ta có đôi mắt tam giác, hàng lông mày cụp xuống, miệng hình vuông, thật sự không thể nịnh nọt về tướng mạo của anh ta được, chỉ có điều bố của vị này chính là Tổng giám đốc ngân hàng Toàn Dân của huyện Dịch Dương, vì vậy Phùng Cường cũng xem như là thiếu gia nhà giàu.


Lúc này, Phùng Cường quay đầu lại nhìn những người trong làng đang đứng vây quanh ở đằng sau.

"Hôm nay tôi đến tìm Lư Tinh và Kim Tiểu Oản để nói vài câu rồi sẽ đi, mọi người đừng lo lắng, về hết cả đi! Giữa ba chúng tôi là bạn học với nhau." Phùng Cường lãnh đạm nói.

"Bạn học cũng không được! Thời khắc lạy trời đất sắp đến rồi, bỏ lời thời khắc thì phải làm sao?"

"Không được, mấy người lập tức rời khỏi đây đi." Dân làng nhất quyết không đồng ý.

"Nếu như mấy người vẫn còn ở đây phá đám, thì chắc chắn sẽ làm trễ giờ lạy trời đất." Biểu cảm của Phùng Cường lúc này vẫn cứ lạnh lùng.

Dân làng nghe vậy cũng cảm thấy anh ta nói cũng đúng, nên vô thức bước lùi lại, lúc này Lữ Diệp cũng chạy ra, nhìn thấy ở trước mắt có sáu bảy người và chiếc xe địa hình, trong lòng hơi nghi ngờ.

Lúc này ở giữa xe cưới, chú rể Lữ Tỉnh và Kim Tiểu Oản cũng đang đứng như trời trồng, thậm chí toàn thân đang run lẩy bẩy.

Tuy hai người này là cặp đôi thanh mai trúc mã, nhưng hai người đó càng biết rằng, bên ngoài Phùng Cường đã thèm muốn Kim Tiểu Oản từ rất lâu rồi, căn bản là họ không muốn Phùng Cường biết chuyện hai người họ kết hôn, chính là để không gặp phải sự việc như ngày hôm nay.

"Hai người không định xuống xe phải không? Được. thôi, không xuống xe cũng được, ngày mai các người ai cũng không cần đi làm nữa." Biểu cảm đôi mắt tam giác lúc này của Phùng Cường càng khó coi hơn.


Nghe đến lời nói của Phùng Cường, toàn thân trên dưới của Lữ Tinh và Kim Tiểu Oản lại phát run thêm lần nữa, hai người đều rất rõ, chỉ cần hôm nay Lữ Tỉnh rời khỏi nơi đây, thì sau đó bát cơm của chính hai người họ cũng không còn nữa.

Gia đình hai người đều bần hàn, cả nhà dựa vào bản thân để kiếm tiền, một khi mất đi công việc này, vậy thì ngày tháng sau này sẽ chẳng còn cách nào sinh sống nữa.

Quan trọng nhất là Kim Tiểu Oản vẫn còn vay ngân hàng không ít tiền, một khi Phùng Cường trở mặt thì toàn bộ gia đình ở phía sau sẽ vô cùng khốn đốn.

Lúc này cửa xe mở ra, hai người cùng bước ra ngoài với vẻ mặt ủ dột.

"Chân cô dâu không thể chạm đất, hai người ra ngoài làm gì?" Lúc này một ông bác ở trong thôn vội gào. lên.

Nhưng dường như Kim Tiểu Oản không nghe thấy, cô ta bình tĩnh nhìn Phùng Cường.

"Phùng Cường, cậu Cường, tôi cầu xin anh, anh hãy để chúng tôi kết hôn muộn đi!" Bỗng nhiên Kim Tiểu Oản đầm đìa nước mắt quỳ xuống đất.


"Phùng Cường, cầu xin cậu đấy!" Lúc này Lữ Tinh cũng quỳ xuống, vì Lữ Tinh không có công việc này thì không được, tiền cho mẹ uống thuốc, tiền cho em gái đi học, toàn bộ gia đình đều cần anh ấy chống đỡ.

"Anh, anh đang làm gì vậy?" Lúc này Lữ Diệp rối rít chạy nhanh đến

"Đừng đến đây, đi lui nhanh." Có lẽ Lữ Tỉnh yếu đuối bất lực trước mặt Phùng Cường, nhưng giọng dọa nạt em gái vẫn còn rất mạnh mẽ, dù sao cũng là chủ của gia đình.

"Anh, hôm nay là ngày đại hỷ của anh, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, vậy anh đang làm gì đây?" Lữ Diệp biết chắc rằng anh trai đang gặp phải chuyện khó khăn, lúc này cô ta rơi lệ chất vấn anh

"Im mồm, anh bảo em lập tức bước lui." Lữ Tinh to giọng gào lên.

Bình Luận (0)
Comment