Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 83

Tiếp theo, Lâm Hoài dùng dao tách ống quần của Minh Nguyệt, vốn dĩ đôi chân dài trắng như ngọc của cô bây giờ đang trở nên vàng bóng vô cùng. Lâm Hoài gắng sức dùng chân khí tiêu độc.

Nhưng lần này không hoàn toàn thành công, vì Lâm Hoài đã làm tiêu hao quá nhiều, hiện giờ khí hải đan điền đã trống rỗng, nếu không bổ sung linh khí thì có khả năng khí hải cũng sẽ sụp đổ.

"Loại độc tố trong đó có chứa hàm lượng lớn độc tố thuộc tính lửa, muốn loại bỏ độc bắt buộc phải tìm thứ có thể chống lại độc tố thuộc tính lửa, cũng chính là năng lượng hệ nước, hoặc là thứ cực kỳ lạnh."

Hiện giờ trên người hắn chẳng có gì cả, chỉ có thể tìm kiếm ở trong sa mạc.

Nghĩ đến đây, Lâm Hoài vội cõng Minh Nguyệt trên lưng đứng dậy, ném ba lô đi, chỉ giữ lại bình nước đó, con dao găm, và viên đá Huyền Thạch ở trong túi.

Bây giờ dưới chân Lâm Hoài đã mất hết chân khí rồi, chỉ có thể lảo đảo tiến về phía trước, hy vọng có thể tìm thấy vật có năng lượng hệ nước.


Trời dần dần tối, nhiệt độ nóng rực nhanh chóng biến mất, Lâm Hoài cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chứ không còn khát như chết nữa.

Dựa vào mùi của thiên nhiên, Lâm Hoài cảm thấy có lẽ sẽ tìm được đến ốc đảo.

Vài giờ sau, thể lực của Lâm Hoài đột ngột giảm xuống, nhưng hắn vẫn kiên trì đi vê phía trước, hơn nữa phải giữ vững tỉnh thần và cảm nhận được phương hướng của nguồn nước.

Lúc này Minh Nguyệt mơ màng mở mắt ra, cảm nhận được có người đang cõng mình, là một người đàn ông, mùi của người đàn ông này có chút quen thuộc.

Hiện giờ độc tố trên người Minh Nguyệt đã lan ra khắp toàn thân, đến ngay cả nhịp tim cũng yếu đi hơn nhiều.

"Là Lâm Hoài sao?" Giọng của Minh Nguyệt rất nhỏ.

"Minh Nguyệt, tôi là Lâm Hoài đây, cô tỉnh rồi à?" Lâm Hoài rất vui vì Minh Nguyệt có thể tỉnh lại

"Lâm Hoài, tôi khát nước." Minh Nguyệt muốn uống nước theo bản năng.

"Được, ở đây có nước." Ngay lập tức Lâm Hoài tháo bình nước ở thắt lưng xuống, mở nắp chai và đưa cho. cô.

"Cảm ơn." Minh Nguyệt yếu ớt nhấp hai ngụm, mới chỉ có hai ngụm mà đã hết rồi.


Minh Nguyệt cũng biết nguồn nước quý hiếm, lúc này còn rất khát, nhưng vẫn có thể kiên trì được, vì vậy cũng không đòi Lâm Hoài nữa.

"Lâm Hoài, cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng tôi cảm thấy mình sắp không ổn rồi, độc của bọ cạp trước đó khiến tôi suy yếu, hiện giờ nhịp tim cũng đã yếu đi nhiều lắm, anh đặt tôi xuống đi!" Minh Nguyệt chậm rãi nói.

"Đừng nói lời ngớ ngẩn, tôi sẽ cõng cô ra ngoài rất nhanh, hoặc là tìm được thuốc để trị bệnh cho cô, cô biết đó, y thuật của tôi rất lợi hại mà." Khi Lâm Hoài nói thì đôi chân đột nhiên mềm nhũn, suýt nữa là ngã xuống đất.

"Lâm Hoài, anh mau đặt tôi xuống đi, ngồi xuống nghỉ một chút, uống ngụm nước." Minh Nguyệt vội nói, cô có thể cảm nhận được Lâm hoài rất suy yếu.

"Tôi không sao, tôi không khát." Lâm Hoài tiếp tục bước đi, chứ hắn không hề nói với Minh Nguyệt nước đã hết rồi, bản thân càng không thể dừng chân được, vì sinh mệnh của Minh Nguyệt có thể nguy hiểm vào bất cứ lúc nào.

Ngay khi Lâm Hoài đang đi trên đường, thì một tia sáng lóe lên trong đêm, một cái đuôi bọ cạp vểnh lên nhanh chóng lao đến Lâm Hoài.

Bây giờ Lâm Hoài rất yếu ớt, gần giống như khi nằm viện hồi đó, biết rõ bọ cạp tấn công mình, nhưng chỉ có thể dùng dao găm ngăn lại.


Boong! Bọ cạp đâm trúng con dao nên bật trở ra.

"AI Bọ cạp!" Minh Nguyệt ở sau lưng nhất thời hoảng hốt.

Lâm Hoài không nhìn con bọ cạp đó, hẳn biết nó sẽ không buông tha cho mình, hiện giờ chỉ cần dùng tai nghe là được, vốn dĩ với năng lực của bản thân hiện tại chẳng thể nào giết được con bọ cạp này.

"Minh Nguyệt, những người khác đâu? Cô có biết tình hình của bọn họ không?" Lâm Hoài bình thản hỏi.

"Lâm Hoài, anh phải cẩn thận, những con bọ cạp này rất là lạ kỳ."

"Tôi đến đây cùng với hai người của đội thám hiểm, máy bay rơi xuống đất và bị hư hại, ngày hôm sau khi chúng tôi nhìn thấy bọ cạp, nên đã tản ra vào lúc đó, tôi đã đứng trơ mắt nhìn một người chết vì trúng nọc độc của bọ cạp."

Bình Luận (0)
Comment