Tiếng Dương Cầm

Chương 12

Chương 13:
Cùng ngày hôm đó, anh nhận được một video.
Anh nhìn thấy, Hàn Ngọc thân thể gầy yếu, thần sắc nhợt nhạt đang ngồi trong chiếc lồng sắt dơ bẩn, chỉ có ánh đèn lập lòe soi sáng trong bóng tối. Trên cổ cô là một sợi dây xích sắt to đùng, cô không dám động đậy, bởi một khi động đậy, cây roi điện vứt ngay bên cạnh lồng sát sẽ thẳng tay đánh vào da thịt của cô.
Đoạn video mười giây, vẻn vẹn mười giây thôi cũng làm anh đau đớn, đau đến hô hấp ngưng trệ. Một tuần sau, anh cho người báo cảnh sát bắt đường dây buôn vũ khí của Hoàng Phong, càng quét hợp đêm của hắn ở Việt Nam, bao nhiêu đó vẫn chưa đủ, anh còn cho người cướp số ma túy hắn vận chuyển rồi rải chúng xuống biển chính thức cảnh cáo.

Nhưng anh không ngờ, con người bỉ ổi này lại gửi cho anh hình ảnh, Hàn Ngọc toàn thân đầy máu me nằm gục ngả trong lòng sắt, hết lần này đến lần khác, nước tạt vào mặt, cô tỉnh dậy, những cây gậy bắt đầu tới tấp tấn công vào người cô.
Hàn Ngọc đau đến chết đi nhìn vào kẻ quay phim, dù cho đau đớn vẫn cố gắng chịu đựng không rên rĩ một tiếng vì cô biết, anh sẽ nhìn thấy, nếu cô hét lên anh sẽ đau lòng cho nên, cô gắng gượng nở nụ cười trấn an.
Một tiếng răng rắc phát ra làm cho cả người cô gần như tê liệt, cô đau đến nổi dây thần kinh căng lên đến đỉnh điểm. Bị một cú đạp vào bụng, cô cảm giác nội tạng của mình đang từng lúc, từng lúc rời rạc, rồi bỗng,có cảm giác tanh tưởi chạy dọc theo cổ họng tuông ra ngoài. Sau đó cô ngất đi.
Trần Khánh Minh nhìn cô điên tiết lên, cùng ngày hôm đó, anh trở về Việt Nam, nhưng sau đó, Hoàng Thị lại không được yên ổn.
Anh xúi giục người của Hoàng Thị bán hết cổ phần vì chủ tịch của họ cũng không giữ được cái công ty này bao lâu nữa, sau đó ngân hàng đến đòi tiền nợ, hắn cùng đường phải bán đi cổ phần. Khánh Minh bảo Alen chèn ép bắt hắn bán với giá rẻ rồi mang sáp nhập vào công ty của Alen, nhưng mà muốn nắm đuôi con cáo này, không phải là dễ dàng.
Hắn bị ép buộc cho tới mức đem Hàn Ngọc lên tầng thượng của căn nhà mười ba tầng ép cô nhảy xuống. Không ngờ thân thế suy tàn đến mức để cần một cái siết tay nhẹ nhàng cũng sẽ chết của cô khi gặp được mặt trời lại như bông hoa hướng dương mạnh mẽ. Trong lúc giằng co, cô dùng chút hơi sức tòi tàn mà hắn cho là không thể nào lại đẩy được hắn xuống lầu.

Con người này phải nói là phúc lớn mạng lớn, các vệ sĩ của hắn lập tức trói cô lại nhỡ may chụp được tay hắn trong giây phút quyết định, nhưng vào lúc đó, cô không còn sức lực để mà tức tối nữa rồi.
Quả nhiên đi đến chân tường Hoàng Phong mới biết mình chơi ngu.
Hắn đành gác lại cái tâm lý méo mó biến thái đến cùng cực sang một bên, hết lòng chăm sóc Hàn Ngọc để dập lửa giận Trần Khánh Minh nhưng về tự do của cô, vẫn bị hắn kiềm hãm để trao đổi lợi ích với Trần Khánh Minh.
Cô không còn phải chịu cực hình nữa, những ngày ngày, cô phải nhìn thấy bốn bức tường trắng nhỏ hẹp, thỉnh thoảng còn có họng súng đen ngòm chỉa vào mũi mình. Cô đương nhiên biết, hắn đã nếm trải cái cảm giác chạm vào móng vuốt tử thần rồi.
Trần Khánh Minh một khi thật sự tức giận sẽ rất đáng sợ, điều này cô rõ hơn ai hết, chắc chắn Hoàng Phong đã “lãnh thưởng” của anh không ít, điều này làm cô vô cùng buồn cười. Trần Khánh Minh tuy thông minh cao ngạo, nhưng đối với kẻ chọc giận anh, anh luôn dùng phương pháp ấu trĩ nhất để trừng trị hắn.

Lúc nào cũng vậy, anh rõ ràng bị người khác uy hiếp, nhưng đến cuối cùng anh lại dùng gậy ông đập lưng ôn,g uy hiếp lại người khác, con người này thâm độc như vậy, vậy mà Hoàng Phong vẫn ngu xuẩn vướn vào, cô đúng là hết biết phải nói gì cả.
Cái giá của cô là anh hãy buông tha hắn, đừng chạm vào sự nghiệp cơ đồ mà hắn bỏ công gầy dựng. Từ làm ăn chân chính cho tới buôn bán trái pháp luật đều bị anh quậy cho tưng bừng khói lửa, khiến hắn chưa đánh đã bại. Nếu như cô không ở trong tay hắn thì kết quả như thế nào, hắn ắc biết rõ.

Bình Luận (0)
Comment