Tiếng Lòng Của Nghĩa Muội - Lệ Lệ Bối Nhĩ

Chương 1

1

"Tỷ tỷ chịu khổ rồi, mừng tỷ trở về nhà."

Thẩm Chi Chi khoác lên mình bộ y phục thuần trắng, vẻ mặt thương hại nhìn ta, giọng nói nhẹ nhàng êm ái.

Mà khi ta nhìn vào khuôn mặt nàng, ta chợt ngẩn ngơ một lúc, một giọng nói ngây thơ vô tội vang lên trong đầu ta.

[A, thì ra tỷ tỷ chính là hoa khôi đã vứt bỏ cha mẹ, tự bán mình vào thanh lâu mà ta đã từng thấy trước đấy. Chắc hẳn nghĩa phụ, nghĩa mẫu của tỷ ấy đối xử rất tệ bạc lắm nên tỷ ấy mới bị ép vào hoàn cảnh đó. Sau này, ta nhất định phải chăm sóc tỷ tỷ thật tốt.]

Đây là tiếng lòng của Thẩm Chi Chi.

Sắc mặt của Thẩm phụ, Thẩm mẫu và Thẩm thiếu gia Thẩm Hoài đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Vốn Thẩm mẫu đang nắm tay ta, trong mắt tràn đầy sự thương hại, giờ đột nhiên lại buông tay ta ra, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.

Ta thầm cười trong lòng, thì ra kiếp trước Thẩm Chi Chi đã dựa vào những lời dối trá này để khiến cả nhà vô cùng chán ghét ta.

Ở kiếp trước, dù ta có cố gắng thế nào để lấy lòng Thẩm phụ, Thẩm mẫu, họ vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với ta.

Những người thuộc dòng dõi trong sạch như họ, làm sao có thể yêu thích một nữ nhi xuất thân từ thanh lâu sở quán chứ?

Trong mắt họ, ta chính là nỗi ô nhục của Thẩm gia, mãi mãi không thể sánh bằng Thẩm Chi Chi lanh lợi và thuần khiết.

Nhưng Thẩm Chi Chi à, lần này ngươi sẽ không đạt được thứ mà ngươi mong muốn đâu.

[Đích nữ ư? Đích nữ Thẩm gia thì sao, chỉ cần bọn họ biết ngươi là nữ tử thanh lâu, bọn họ chắc chắn sẽ chán ghét bỏ ngươi. Thẩm Phù, cho dù ngươi có trở về đi chăng nữa, cũng đừng hòng cướp đi những thứ thuộc về ta!]

Giọng nói ác độc lại vang lên trong đầu, ta nhìn phụ mẫu Thẩm gia và Thẩm Hoài nhíu mày, đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Ánh mắt họ nhìn về phía Thẩm Chi Chi có chút nghi ngờ và khó hiểu, nhưng khi chạm vào ánh mắt vô tội mang theo nụ cười của Thẩm Chi Chi, chân mày đang nhíu lại dần giãn ra.

Đúng vậy, họ nhất định cho rằng đó là ảo giác, vì Thẩm Chi Chi lúc nào cũng ngoan ngoãn và hiểu chuyện, sao có thể nói ra những lời như vậy được.

Không sao, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

"Phụ thân, mẫu thân, ca ca, sao mọi người lại nhìn con như vậy? Tỷ tỷ vừa trở lại, mọi người nên quan tâm tỷ tỷ nhiều hơn mới đúng, tỷ tỷ ở bên ngoài chắc chắn đã phải chịu nhiều khổ sở."

Thẩm Chi Chi ngoan ngoãn bước tới ôm lấy cánh tay ta, lại bị ta hất mạnh tay ra.

Thẩm Chi Chi loạng choạng, nép vào lòng Thẩm Hoài.

"Thẩm Phù, ngươi muốn làm cái gì đây!"

Thẩm Hoài ôm chặt Thẩm Chi Chi, nhìn ta khiển trách.

Còn ta nhìn Thẩm phụ, Thẩm mẫu với vẻ mặt oan ức: "Phụ thân, mẫu thân, con không cố ý, chỉ là... muội muội nhéo con đau qua, con không nhịn được nên mới đẩy muội ấy ra."

Nói xong, ta vén ống tay áo lên, cố ý để lộ vết đỏ trên cánh tay cùng với thủ cung sa ngay bên cạnh.

Thẩm phụ, Thẩm mẫu rõ ràng đã sững sờ trong giây lát, sau đó liền rơi vào im lặng.

"Tỷ nói bậy! Muội không có!"

Giọng nói chói tai của Thẩm Chi Chi vang lên, chỉ vào ta mà tố cáo: "Phụ thân, mẫu thân, con không có nhéo tỷ tỷ, là tỷ ấy cổ tình đẩy con."

Thẩm Hoài sau khi nghe mấy lời của Thẩm Chi Chi, liền nổi giận trách mắng ta không chút thương tiếc: "Phụ thân, mẫu thân! Hai người nhìn xem, nàng ta có thái độ gì đây! Chi Chi có lòng tốt muốn gần gũi với nàng ta, vậy mà nàng ta lại vu cáo Chi Chi nhéo nàng? Đúng là đồ hạ tiện không được giáo dưỡng!"

"Đủ rồi! A Hoài, Phù Nhi là muội muội của con, sao con có thể nói con bé như vậy!"

Thẩm phụ quát Thẩm Hoài một tiếng, rồi nhìn vào vết đỏ trên cánh tay ta, dịu giọng nói: "Phù Nhi, có lẽ Chi Chi không phải cố ý. Con là tỷ tỷ, đừng so đo với muội muội."

Ta tỏ vẻ nghe lời, thuận theo nói phải. Rõ ràng là Thẩm phụ, Thẩm mẫu vẫn rất thiên vị Thẩm Chi Chi, nữ nhi đã được họ nuôi dưỡng bên mình từ nhỏ. Bây giờ ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn thôi.

Thẩm mẫu sai người dẫn ta đến tiểu viện được chuẩn bị riêng cho ta, nhưng ta không vội rời đi.

2

Thẩm mẫu tưởng ta đã rời đi, liền nhíu mày nói: "Đứa nhỏ này xem ra cũng hiểu chuyện, nhưng... phu quân, nghe nói con bé vì muốn trèo lên cành cao mà tự nguyện bán mình vào thanh lâu, không đoái hoài gì đến nghĩa phụ, nghĩa mẫu. Một người tính tình lạnh lùng, sa ngã như vậy, thật sự có thể được chọn làm Thái tử phi sao?"

Thẩm phụ cũng nhíu mày: "Nhưng dù sao con bé cũng là cốt nhục thân sinh của chúng ta, không còn cách nào khác. Thật đáng tiếc, nếu Chi Chi là nữ nhi thân sinh của chúng ta thì tốt biết mấy."

Nghe Thẩm phủ nói vậy, Thẩm Chi Chi cúi đầu, giấu đi niềm vui nơi đáy mắt, nhưng tiếng lòng lại vang lên: [Vốn dĩ ta đã cướp mất cuộc đời của tỷ tỷ, khiến tỷ ấy phải lưu lạc vào thanh lâu. Tỷ tỷ có ghét ta cũng không sao, chỉ mong tỷ ấy chịu cho ta ở lại. Cho dù có bảo ta làm nha toàn, chỉ cần được ở bên phụ thân, mẫu thân và ca ca, ta cũng nguyện ý...]

Thẩm Hoài ngẩn ra, rồi cùng Thẩm phụ, Thẩm mẫu nhìn nhau mỉm cười.

"Chi Chi, dù thế nào đi nữa, muội vẫn là muội muội mà Thẩm Hoài ta yêu thương nhất, là tiểu thư Thẩm gia, không ai có thể đuổi muội đi, muội đừng lo lắng."

"Đúng vậy, Chi Chi, mặc dù tỷ tỷ con đã trở lại, nhưng con vẫn là hòn ngọc quý trên tay chúng ta."

Thẩm Chi Chi gật đầu, đôi mắt ngập lệ, trông có vẻ vừa tủi thân vừa cảm động.

Ta đứng ở trong góc nhìn cảnh gia đình vui vẻ hòa thuận trước mặt mà cười lạnh lùng.

Thật là một cặp phụ mẫu tốt yêu thương nữ nhi, một người ca ca tốt yêu thương muội muội.

Hy vọng là sau khi biết chân tướng, họ vẫn còn có thể yêu thương Thẩm Chi Chi như vậy.

Cũng như kiếp trước, vào ngày đầu tiên ta vào ở Minh Châu Viện, Thẩm Chi Chi liền làm loạn, muốn t.ự t.ử. Khi đám nha hoàn cứu nàng ta từ hồ Quan Nguyệt trong tiểu viện của ta lên, nàng ta đã thoi thóp.

Thẩm Chi Chi thật đúng là biết suy nghĩ cho người khác, còn đặc biệt chạy đến tiểu viện của ta để t.ự t.ử.

Thẩm Hoài ôm lấy Thẩm Chi Chi đang ướt sũng vào trong lòng, gầm lên với ta: "Có phải ngươi đã ép Chi Chi nhảy xuống hồ không? Muội ấy đã làm sai điều gì mà ngươi phải bức tử muội ấy chứ!"

Thẩm phụ, Thẩm mẫu cũng nhìn ta với vẻ mặt không mấy thân thiện.

Kiếp trước khi ta vừa trở về cũng giống như hôm nay, Thẩm Chi Chi đã chạy đến tiểu viện ta ầm ĩ muốn t.ự t.ử. Rõ ràng là ta không làm cái gì cả, nhưng chưa kịp thanh minh một câu thì Thẩm phụ, Thẩm mẫu và Thẩm Hoài đã trách ta sao lại bức tử Thẩm Chi Chi.

Sau đó, để bù đắp cho Thẩm Chi Chi, Thẩm phụ và Thẩm mẫu đã đưa tiểu viện vốn là của ta cho Thẩm Chi Chi, còn phạt ta phải ở trong phòng chứa củi của hạ nhân.

Kiếp trước, vì chữ hiếu và để nhận được tình yêu thương của phụ mẫu thân sinh nên ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Kiếp này, ta sẽ không bao giờ làm kẻ ngốc, mong mỏi tình yêu thương từ họ nữa.

(Truyện được đăng duy nhất tại Facebook Thú vui của Khỉ con)

"Phụ thân, mẫu thân, ca ca, chuyện này không liên quan đến tỷ tỷ, là con có lỗi với tỷ tỷ...

Thẩm Chi Chi ngoài miệng thì nói không liên quan gì đến ta, nhưng trong lòng lại nghĩ: [Tỷ tỷ nói chỉ cần ta c.h.ế.t đi thì tỷ ấy sẽ vui vẻ. Ta c.h.ế.t cũng không sao, chỉ cần phụ thân, mẫu thân và ca ca đừng khó xử là được..."

"Thẩm Phù! Sao ngươi có thể bức tử Chi Chi chứ?" Thẩm Hoài chỉ vào mũi ta mắng: "Đừng tưởng ngươi trở về sẽ là tiểu thư Thẩm gia. Trong cái nhà này, ta chỉ thừa nhận Chi Chi là muội muội của ta, là tiểu thư Thẩm gia, ngươi là cái thá gì!"

Thẩm mẫu hừ lạnh: "Thẩm Phù, chúng ta đón con trở về không phải để con ức hiếp Chi Chi! Nếu con còn không biết tốt xấu như vậy, thì quay về chỗ trước kia của con đi!"

"Được rồi, bớt nói đi!" Thẩm phụ ngắt lời Thẩm mẫu với vẻ mặt không mấy thân thiện.

"Chuyện này là Thẩm Phù không đúng. Thẩm Phù, con xin lỗi Chi Chi đi."

Thẩm Chi Chi lại tỏ ra đáng thương: "Không, phụ thân, mẫu thân, là con... là lỗi của con. Con chỉ là quá yêu thích tiểu viện của tỷ tỷ nên mới muốn đến đây xem, không ngờ lại khiến tỷ tỷ không vui, con không trách tỷ tỷ đâu..."

Nhưng trong lòng lại nghĩ: [Thật ghen tị với tỷ tỷ vì được phụ thân, mẫu thân yêu thương đến vậy, dành nhiều tâm huyết để xây dựng tiểu viện cho tỷ tỷ. Không sao, ta chỉ mong phụ thân, mẫu thân yêu thương ta nhiều hơn một chút là tốt rồi, ta thực sự không muốn mất họ...]

Thẩm phụ im lặng trong chốc lát, rồi nói: "Chỉ xin lỗi thì không đủ. Chi Chi thiếu chút nữa bị con hại c.h.ế.t. Nếu Chi Chi thích tiểu viện này, Thẩm Phù, con nhường tiểu viện này cho muội muội đi."

Nhìn xem, ta còn chưa nói câu nào mà những người này đã khẳng định rằng ta là người ép Thẩm Chi Chi nhảy xuống hồ.

Nhìn vào ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý của Thẩm Chi Chi, ta chậm rãi nhếch môi.

3

[Thứ hạ tiện, ngươi mà cũng xứng tranh giành với ta? Ngươi dám đấu với ta sao? Những kẻ ngu ngốc này đúng là dễ lừa gạt, chắc hẳn họ đã quên rằng ta biết bơi. Chẳng qua đám người này càng dễ lừa, ta càng thu được nhiều hơn...]

"Chi Chi, muội nói cái gì?" Tiếng chất vấn bén nhọn của Thẩm Hoài vang lên, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Thẩm Chi Chi sửng sốt, sau đó lại tỏ ra oan ức, bĩu môi: "Ca ca, ca sao vậy, muội có nói gì đâu..."

Thẩm phụ và Thẩm mẫu cũng nhìn Thẩm Chi Chi đang nằm trong lòng Thẩm Hoài với vẻ mặt nghi ngờ.

Ánh mắt của ba người mang theo tìm tòi nghiên cứu, khiến cả người Thẩm Chi Chi không được tự nhiên.

Một lúc sau, Thẩm mẫu nhíu mày: "A Hoài, ôm Chi Chi như vậy còn ra thể thống gì nữa!"

Cuối cùng bà ấy cũng nhớ ra rằng Thẩm Hoài và Thẩm Chi Chi không có quan hệ huyết thống, nên việc tiếp xúc thân mật như vậy là không hợp lễ nghi, nếu bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của nhi tử.

"Được rồi, mau đưa Chi Chi vào trong, gọi thầy thuốc trong phủ qua xem!"

Họ lại một lần nữa lựa chọn cách phớt lờ lời nói của Thẩm Chi Chi. Đối với họ, một nữ nhi xuất thân từ thanh lâu và một nữ nhi được cưng chiều từ nhỏ, dĩ nhiên họ sẽ chọn tin tưởng người sau hơn.

Nhưng, một lần hai lần còn có thể là nghe nhầm, ba lần bốn lần cũng thế thì sao?

Thẩm Chi Chi được nha hoàn đỡ vào trong phòng ta, công khai muốn cướp tiểu viện của ta.

Ta nhìn Thẩm phụ, Thẩm mẫu, ngập ngừng nói: "Phụ thân, mẫu thân, tiểu viện này...".

Ta còn chưa nói xong, Thẩm Hoài đã sốt ruột nói: "Thẩm Phù, ngươi nghe không hiểu hay gì? Chỉ là một cái tiểu viện mà thôi, Chi Chi thích, ngươi làm tỷ tỷ nhường một chút thì đã sao!"

Thẩm mẫu liền phụ họa: "Chỉ là một cái tiểu viện thôi, con là tỷ tỷ thì nên nhường cho muội muội..."

Bọn họ mặc định rằng ta muốn tranh tiểu viện với Thẩm Chi Chi nên không đợi ta nói hết câu, đã vội vàng dạy bảo ta.

Mà ta sững sờ một lúc, nước mắt rơi xuống, tủi thân nhìn Thẩm phụ: "Phụ thân, mẫu thân và ca ca đã hiểu lầm con rồi, con muốn nói là phòng chính ở tiền viện còn chưa được dọn dẹp, không thích hợp để muội muội dưỡng bệnh. Phòng ngủ ở hậu viện con đã cho người dọn dẹp sạch sẽ, có thể để muội muội ở đó trước."

Lời vừa dứt, sắc mặt Thẩm mẫu và Thẩm Hoài đều có chút cứng ngắc.

Thẩm mẫu cười ngượng ngùng: "Ra là vậy... Vẫn là Phù Nhi hiểu chuyện..."

"Đừng có ở đây mà giả bộ tử tế! Nếu không phải ngươi bảo Chi Chi đi c.h.ế.t, thì Chi Chi có nhảy xuống hồ không? Nói không chừng ngươi đã bỏ thứ gì đó vào phòng ngủ để làm hại Chi Chi..." Thẩm Hoài còn chưa mắng xong thì đã bị Thẩm phụ cắt ngang.

"Đủ rồi, A Hoài! Mau dẫn Chi Chi vào đi!"

Thẩm Hoài hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn ta rồi ôm Thẩm Chi Chi vào phòng ngủ.

Thẩm phụ khẽ ho một tiếng: "Phù Nhi, con là huyết mạch Thẩm gia, chúng ta sẽ không bạc đãi con. Nhưng con là tỷ tỷ, nếu muội muội con thích tiểu viện này thì con nhường lại cho con bé đi."

Thẩm phụ trong lòng biết rõ, ta vừa trở về đã bị ông sai người trông coi, không cho rời khỏi tiểu viện, vậy làm sao ta có thời gian ép Thẩm Chi Chi nhảy xuống hồ t.ự t.ử chứ?

Chẳng qua là, dù biết ta vô tội nhưng ông vẫn lựa chọn đứng về phía Thẩm Chi Chi.

"Còn nữa, muội muội con còn nhỏ, thấy con trở về không tránh khỏi sinh lòng ganh tị. Nếu con bé có làm chuyện gì thiếu suy nghĩ, con cũng nên thông cảm nhiều hơn, nghe chưa?"

Nghe có vẻ như an ủi nhưng thực chất lại là những lời cảnh cáo, thật khiến lòng người nguội lạnh.

Ta giả vờ ấm ức, cắn môi, cúi đầu: "Vâng, phụ thân."

Thẩm phụ rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của ta, mà ta cũng hài lòng với mức độ coi trọng của họ dành cho Thẩm Chi Chi.

Dù sao, chỉ khi những thứ quý giá bị vỡ nát mới thực sự khiến người ta đau đớn đến tận đáy lòng, sống không bằng c.h.ế.t.

Sau sự việc này, ta đoán rằng Thẩm phụ còn coi trọng Thẩm Chi Chi hơn cả thanh danh của chính mình.

Dù sao, ông cũng đã gióng trống khua chiêng tìm nữ nhi thất lạc nhiều năm ở bên ngoài như vậy mà. Để bù đắp, ông còn bỏ ra một số bạc rất lớn để xây tiểu viện cho nữ nhi.

Nếu bị người khác biết được ông bù đắp cho nữ nhi thân sinh bằng cách đưa tiểu viện đó cho nghĩa nữ, chắc chắn sẽ bị Ngự sử vạch tội.

Nhưng để thỏa mãn sự nông nổi của Thẩm Chi Chi, ông vẫn làm như vậy.

Tuy nhiên, ta đoán trong lòng Thẩm phụ cũng bắt đầu nghi ngờ rồi. Ta cố tình để họ nghe được tiếng lòng của Thẩm Chi Chi, gieo vào trong lòng Thẩm phụ mầm mống nghi ngờ.

Nếu không, Thẩm phụ đã giống như kiếp trước, không cần phân biệt đúng sai đã phạt ta ở trong phòng chứa củi, chứ không phải sắp xếp tiểu viện mới cho ta.

Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ, đến cuối cùng, trong lòng ông ấy vẫn tin tưởng Thẩm Chi Chi hơn.

Họ yêu thương Thẩm Chi Chi như vậy, sao còn nhận lại ta - nữ nhi từng sa chân vào thanh lâu, có thể làm ô uế thanh danh của Thẩm gia?

Bởi vì Hoàng đế sắp chọn Thái tử phi từ trong số các đích nữ của thế gia.

Họ dự định để Thẩm Chi Chi tham gia tuyển chọn, nhưng Thẩm Chi Chi không phải là đích nữ của Thẩm gia. Nếu đưa nàng ta đi, thì chính là tội khi quân.

Đó là lý do tại sao họ lại đón ta trở về.

Họ muốn trở thành nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu tương lai.

Lần này, ta sẽ trở thành Hoàng hậu như họ mong muốn.

Chỉ là khi ta trở thành Hoàng hậu, Thẩm gia có còn tồn tại hay không, cũng không biết được.

Sau khi nhảy xuống hồ, Thẩm Chi Chi đã bị bệnh nặng một thời gian. Nghe nói Thẩm phụ, Thẩm mẫu và Thẩm Hoài đã tìm không ít danh y để chữa trị, chăm sóc nàng ta khỏe trở lại.

Ta cũng lâu rồi không gặp nàng ta, cho đến yến tiệc xuân hôm đó.
Bình Luận (0)
Comment