Trần Mộc Miên ngồi trước bàn, nhìn đĩa thức ăn trước mặt mà lòng đầy lo lắng.
Bà Đàm là người sắc sảo, đương nhiên có thể nhận ra điều đó.
Bà cười với vẻ vô cùng hiền hòa: “Nhìn con nhỏ bé thế này, nên ăn nhiều một
chút, bồi bổ cho tốt. Có phải không thích không? Nếu không thích thì để má bảo
bếp làm lại.”
“Dạ không, con rất thích, cảm ơn má.” Trần Mộc Miên nào dám từ chối. Nếu
làm vậy, chẳng phải cô sẽ bị xem là kẻ kiêu ngạo, tự cao trước mặt mẹ chồng
sao?
Bà Đàm thấy vậy thì rất hài lòng. Càng ngày bà càng vừa ý cô con dâu này, nhất
là sau khi gặp thầy pháp, người khẳng định chắc chắn rằng cô con dâu này có
tướng vượng phu ích tử, trong số mệnh có năm đứa con trai.
Ánh mắt bà vô thức nhìn về phía bụng Trần Mộc Miên, tưởng chừng như trong
đó đã có đứa cháu trai của bà.
Nhìn lại khuôn mặt Trần Mộc Miên, dù có chút tiều tụy, nhưng vẻ xuân sắc
trong ánh mắt không thể giấu được. Bà đã từng trải qua, còn gì mà không hiểu.
Bà liếc mắt nhìn má Lý, má Lý hiểu ý, lấy ra một hộp gấm.
“Con coi thử coi có thích không.” Bà Đàm đặt trước mặt Trần Mộc Miên. Cô
buông đũa, tò mò mở ra.
Bên trong là một chiếc ngọc như ý làm từ ngọc dương chi cao cấp, trắng mịn
như ngọc trai, vừa nhìn đã biết là vật quý.
“Má, đây là…”
“Đây là tặng con, con đem về để ở đầu giường, ban đêm sẽ ngủ ngon hơn.”
Trần Mộc Miên ngạc nhiên, vội vàng cảm ơn: “Má lo lắng cho con quá. Chuyện
nhỏ nhặt thế này mà còn phiền má, thiệt là đáng trách.”
“Con nói gì vậy, đừng nói những lời không may mắn.” Bà Đàm nhẹ chạm vào
trán cô, động tác thân thiết làm Trần Mộc Miên nhớ đến bà nội mình.
Cô rơm rớm nước mắt: “Má thương con thế này, Mộc Miên thiệt không biết báo
đáp sao cho đặng.”
Bà Đàm ngỡ ngàng, cũng có chút xúc động: “Con ngốc, các con tốt đẹp thì má
mới yên lòng. Giờ má chỉ mong con với Chí Văn vợ chồng hòa thuận, sớm sinh
quý tử. Thằng bé này từ nhỏ đã ốm yếu, tính tình cũng do má chiều chuộng mà
hư hỏng. Nếu có gì không phải, con thông cảm cho nó.”
Trần Mộc Miên đáp lời, thu dọn ngọc như ý, ăn xong bữa cơm rồi xin phép rời
đi.
Khi cô vừa rời khỏi, má Lý không nhịn được nói: “Mợ ấy nhìn chẳng giống
người nhà họ Trần chút nào.”
Bà Đàm khựng lại, nhớ đến lời dạy của thầy pháp hôm đó, bà từng có chút nghi
ngờ nên đã cho người điều tra nhà họ Trần. Lúc đó bà cứ nghĩ thầy pháp nói đến
Trần San Na nên khi nghe tin về cô ta, bà đã rất không hài lòng.
Trong mắt bà, Trần San Na chỉ là một cô gái háo danh, kiêu ngạo và không
xứng với con trai bà.
Bà rất do dự, lại đi gặp thầy pháp, sau đó nghe ông ta nói rằng người cần tìm là
cô cả của nhà họ Trần mới đúng, còn Trần San Na chỉ là con gái của vợ lẽ.
Lúc đó bà Đàm mới biết nhà họ Trần còn một cô con gái khác. Nhưng chưa kịp
điều tra rõ ràng thì con trai bà đã lâm bệnh nguy kịch. Không còn thời gian để
chờ đợi, bà quyết định ra tay với nhà họ Trần.
Khi Trần Mộc Miên bước vào nhà, bà vẫn còn lo lắng. Nhưng những ngày qua,
qua cách sống chung cô con dâu này đã khiến bà rất hài lòng.
Chỉ có điều, gia đình nhà họ Trần có vẻ không biết điều.
“Khoản vay của nhà họ Trần đã được duyệt rồi, sao lại làm loạn thêm nữa?”
Hôm qua nhà họ Trần có người đến nhưng bị ngăn lại ở cổng, bà cũng không có
nhà. Khi trở về bà nghe nói nhà họ Trần đã làm loạn, khiến người ngoài nhìn
vào rất không hay.
Má Lý nghe vậy, cười lạnh đáp: “Bà không biết đấy thôi, người đến không phải
ông Trần mà là cô hai của nhà họ Trần.”
- -----oO