Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 177

“Hồi đó, trong thủ đô có hơn một trăm đứa trẻ đồng nam đồng nữ bị giết hại,

khiến dân chúng hoang mang lo sợ. Cảnh sát khắp nơi điều tra, nhưng chẳng

tìm ra được gì. Chắc chẳng ai ngờ rằng, hơn một trăm đứa trẻ đó đều là do chị

dâu giết hại.”

Nói đến đây, ông hai Đàm cười lạnh một tiếng: “Chị dâu à, đứa cháu trai đáng

thương của tôi đã sớm chết rồi. Những năm qua, chẳng rõ chị đã triệu hồi oan

hồn, dã quỷ nào vào trong thân xác của nó, ép nó sống lớn lên như vậy. Khi

trước thì điên điên khùng khùng, thỉnh thoảng phát bệnh, còn bây giờ nhờ vào

việc chị dùng Trần Mộc Miên để xung hỉ mà cái xác sống này lại trở nên linh

hoạt.

Về thủ đoạn, ai có thể sánh được với chị đây? Tội nghiệp cho cháu dâu tôi,

không biết mình chỉ là công cụ, một khi không còn giá trị thì sẽ giống như con

gái út của Đại soái Lưu năm xưa, bị chị đoạt mạng để dưỡng mệnh cho con trai

chị. Có phải vậy không?”

“À đúng rồi, nói ra thì buồn cười hơn nữa. Chị vất vả nuôi dưỡng thằng con trai

này, chắc hẳn không ngờ rằng, ngay trong đêm nó thành thân, linh hồn trong cơ

thể đã chết đi, thay vào đó là một con quỷ khác.

Mấy ngày nay, hàng ngày cung kính ở trước mặt chị, chẳng qua cũng chỉ là một

con quỷ không rõ lai lịch. Chị dâu tốt của tôi, tôi làm vậy là vì muốn diệt trừ tai

họa cho chị thôi. Dù sao nhà họ Đàm lớn thế này, cuối cùng cũng không thể để

lại cho một con ác quỷ chẳng rõ nguồn gốc, đúng không?”

Nói xong, ông hai Đàm nhìn ra cửa, lớn tiếng: “Anh cả, anh nói có đúng

không?”

Cánh cửa bị đẩy ra, ông Đàm bước vào, khoác trên người bộ áo dài và mã quái

màu đen, sắc mặt càng thêm u ám.

Ông nhìn thoáng qua bà Đàm, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Còn ông hai

Đàm lại đắc ý vì đã phơi bày mưu đồ của bà Đàm.

“Anh cả, anh đừng trách chị dâu. Dù sao thân thể chị ấy cũng yếu ớt, khó khăn

lắm mới sinh được đứa con bảo bối này. Nhưng chị ta lòng dạ hẹp hòi, không

cho phép anh cưới vợ bé. Chẳng lẽ nhà họ Đàm chúng ta lại để tuyệt tự tuyệt

tôn sao?”

Theo tính toán của ông ta, một khi ông Đàm biết toàn bộ sự thật, nhất định sẽ

nổi giận, oán hận bà Đàm.

Ai ngờ, còn chưa kịp nói gì, bà Đàm đã lên tiếng trước: “Ông nghe hết rồi chứ?

Tôi đã sớm nói, đứa em trai này của ông chẳng khác gì con sói vong ân bội

nghĩa. Ông tha cho nó một lần, hai lần, ba lần, có ích gì? Trong mắt nó, nào có

ông là anh trai. Tôi thấy dù có đưa cho nó toàn bộ gia sản, nó cũng sẽ chỉ nghĩ

rằng ông cho nó quá ít.”

Ông Đàm cuối cùng cũng lên tiếng, nhìn ông hai Đàm với ánh mắt vừa hận vừa

tiếc: “Thằng hai, kiếp trước mày đã như vậy, tao vẫn luôn nghĩ rằng mình mắc

nợ mày. Không ngờ rằng đến kiếp này mày vẫn phạm sai lầm hết lần này đến

lần khác. Biết thế này, tao đã không nên giữ lại mạng sống của mày từ trước.”

Ông hai Đàm nghe vậy, càng lúc càng mơ hồ: “Cái gì mà kiếp trước, các người

đang nói gì thế?”

Bà Đàm không nói gì, ông Đàm cũng đành lên tiếng giải thích: “Mày luôn nói

Chí Văn không phải con trai của tao. Không, mày nhầm rồi. Nó chính là con trai

của tao, kiếp trước cũng vậy. Kiếp trước, bốn người nhà bọn tao là một gia đình.

Chí Văn không nên tên là Thuần Chi, mà phải là Đàm Chí Văn, tự là Thuần

Chi. Từ nhỏ đã bám theo mày, gọi mày là thúc thúc, xưng thúc không ngớt

miệng. Ai mà ngờ được, kiếp trước mày là một thúc thúc lại vì gia sản và tước

vị mà đầu quân cho người ngoài, khiến Đàm gia bị tru diệt cả nhà. Kiếp này đầu

thai chuyển thế, Thuần Chi đã vất vả tìm cách để cả gia đình được đoàn tụ. Cho

tao với bà nhà có thể tiếp tục làm vợ chồng, cùng Thuần Chi lại làm cha con, đó

đã là hạnh phúc.

Chỉ vì tao tham lam, không muốn mất đứa em trai này, nên mới cầu xin Thuần

Chi để được làm anh em với mày thêm một kiếp, bù đắp những gì tao đã nợ

mày ở kiếp trước. Nhưng rốt cuộc, dù tao có làm gì, kể cả cho mày vàng bạc

châu báu, mày vẫn cho rằng tao mắc nợ mày. Thằng hai, mày khiến anh quá thất

vọng.”

Ông hai Đàm càng nghe càng hồ đồ: “Các người rốt cuộc đang nói cái gì? Đừng

nói những lời vớ vẩn ấy. Đúng, tôi oán hận. Rõ ràng má yêu thương tôi nhất, vì

sao cuối cùng toàn bộ gia sản lại để lại cho anh? Nhà họ Đàm to lớn như vậy, tại

sao anh được thừa kế, còn tôi chỉ là chi thứ, phải nhặt nhạnh những thứ còn sót

lại từ tay anh?”

“Tao luôn ưu tiên những gì tốt nhất cho mày, vậy mà mày còn nói ra những lời

như thế.” Ông Đàm tức giận đến trợn mắt.

“Cái gì mà bảo ưu tiên cho tôi những thứ tốt nhất, đó đều là những thứ mà các

người không cần nữa! Nếu thật lòng coi tôi là anh em, tại sao không giao gia

nghiệp cho tôi? Cũng chỉ vì các người keo kiệt thôi. Nếu tôi là chủ của gia tộc

họ Đàm, tôi cũng sẽ đối tốt với anh, anh cả, tôi cũng sẽ dành cho anh những thứ

tốt nhất. Nhưng tại sao các người không cho tôi cơ hội? Các người không cho,

vậy thì tôi sẽ tự mình cướp lấy!”

“Má từng nói, tất cả mọi thứ của nhà họ Đàm sau này đều sẽ thuộc về tôi. Đứa

con bệnh hoạn của anh vốn dĩ không thể sống đến tuổi trưởng thành. Nhà họ

Đàm sau này vẫn phải dựa vào tôi.”

“Nghe đi, bà cụ cũng thiên vị như vậy. Trước kia cưng chiều con trai thế nào,

giờ vẫn cưng chiều như thế, đến mức nó không biết trời cao đất dày, muốn làm

phản đây mà.” Bà Đàm cười lạnh, ông hai Đàm không chút kiêng nể.

“Chị dâu, chẳng phải chị cũng dựa vào thế lực nhà ngoại để che chở cho anh cả

của tôi sao? Chính vì vậy mà ông cụ mới giao toàn bộ gia sản cho anh ấy, hai

người liên thủ, ép tôi không còn đường sống, phải trốn sang Nam Dương. Nhiều

năm như vậy, tôi phải chịu đựng bao khổ sở, hôm nay tôi đến đây để đòi lại mọi

thứ. Xin nói cho rõ, gia sản nhà họ Đàm này, các người cho cũng phải cho, mà

không cho thì tôi cũng phải lấy. Dù sao Đàm Chí Văn cũng đã chết rồi, chẳng lẽ

các người còn định mang theo gia sản này chôn cùng nó sao?”

Bà Đàm không nói gì, ông Đàm cũng lặng thinh. Bỗng có tiếng nói vọng ra từ

quan tài: “Chú hai, chú giả bộ bấy lâu nay vất vả thật đấy.”

Ông hai Đàm giật mình quay đầu lại, thấy Đàm Thuần Chi đã đứng phía sau,

cặp mắt tươi tỉnh, bóng dáng in rõ trên mặt đất, chẳng phải người chết.

Đến lúc này, ông ta mới biết mình đã trúng kế, nhưng vẫn cố trấn định, cười

lạnh khinh bỉ: “Thì ra các người đã giăng bẫy chờ tôi. Hừ, vậy thì sao? Đàm Chí

Văn, chẳng qua cùng lắm cá chết lưới rách, tao không được thì chúng mày cũng

đừng mong có được.”

Nói xong, ông ta vung tay, từ ống tay áo rơi ra hai chiếc bình sứ.

Ông hai Đàm rút nút bình ra, từ trong bình nhảy ra vài con quỷ nhỏ, bao vây lấy

cả nhà họ Đàm, hung tợn dữ tợn, bộ dạng khát máu.

Bà Đàm được ông Đàm bảo vệ trong lòng, không chút sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment