Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 24

Trần Mộc Miên vừa tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn. Cô bước xuống giường thấy trên bàn ăn bày những món mình thích. Bụng đói quá nên cô cầm lấy một cái bánh bao nhỏ ăn ngay.

Vỏ mỏng nhân đầy, cắn một miếng thịt thơm ngào ngạt lan tỏa khắp miệng.

Cô ăn hết ba cái mới nhận ra Đàm Thuần Chi đang ngồi bên cạnh, mắt cười đầy ý nhị.

Cô đứng hình, đầu óc lẫn lộn với những hình ảnh mơ hồ. Trước khi ngất xỉu, cô còn nghe tiếng trống trận vang dội.

“Anh… anh sao lại ở đây?”

Đàm Thuần Chi cười, chiếc quạt trong tay vẽ cảnh núi non tinh xảo: “Thiệt là cô bé vô ơn, tội nghiệp cho tôi, vừa cứu người vừa chăm sóc em, ngay cả bữa sáng cũng lo chu đáo cho em, chưa nghe được lời cảm ơn nào mà còn bị em coi như kẻ xấu, ai mà chịu nổi sự oan ức này?”

Trần Mộc Miên thầm nghĩ, nếu anh là người thật tôi cũng đâu đến nỗi sợ hãi thế này. Cô hắng giọng, nói với vẻ hơi áy náy: “Cảm ơn anh nha.”

Đàm Thuần Chi ngồi xuống cạnh cô, bất chợt đưa tay lau nhẹ khóe môi: “Sao em vẫn lôi thôi thế này?”

Trần Mộc Miên chợt có cảm giác người này quen biết mình từ trước? Không thể nào, người và ma khác biệt, làm sao gặp gỡ được. Nghĩ tới nghĩ lui, chắc là người này quen thân một cách tự nhiên.

“Anh đừng làm vậy, nam nữ thụ thụ bất thân.” Trần Mộc Miên lùi lại một chút tránh xa sự gần gũi của anh.

“Thụ thụ bất thân?” Đàm Thuần Chi cười khẩy: “Toàn thân em tôi nhìn thấy hết rồi, giờ lại tỏ ra xa lạ với tôi, chẳng lẽ em quên mất lời hứa của mình?”

Nhắc tới lời hứa, Trần Mộc Miên vội chuyển chủ đề: “Cha tôi sao giờ chưa tìm tôi, anh thật sự nhờ bà nội tôi báo mộng cho ông ấy chưa?”

“Báo rồi, chuyện nhỏ thôi. Nhưng mà…” “Nhưng mà cái gì?”

Đàm Thuần Chi kéo cô vào lòng, ép cô ngồi lên đùi mình: “Đừng có nhúc nhích, tôi chỉ ôm em thôi, em mà cứ nhõng nhẽo chọc tức tôi nữa thì đừng trách tôi không giữ lời.”

Trần Mộc Miên cứng đơ cả người, tóc tai dựng đứng: “Anh… anh nói mau, cha tôi sao rồi.”

Đàm Thuần Chi từ tốn gắp một cái sủi cảo đưa tới miệng cô ép ăn xong mới nói: “Báo mộng rồi, bà nội em nổi giận đánh ông ta một trận, nhưng vậy cũng không làm ông ta đổi ý rồi tự thân đi tìm em. Tôi thấy, thôi không ấy em đừng về nữa, ở với tôi không tốt hơn sao?”

Trần Mộc Miên suýt nhảy dựng lên: “Không được!”

Ánh mắt Đàm Thuần Chi trở nên lạnh lùng, giọng nói thoát ra từ kẽ răng: “Sao, em không muốn ở với tôi sao?”

Trần Mộc Miên cảm thấy eo mình bị siết chặt, nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, tường nhà kết thành băng. Cô hoảng hốt, lắp bắp giải thích: “Không… không phải, tôi… tôi chỉ là… Tôi vốn là con nhà lành, dù có cưới âm hôn, cũng phải giữ đủ lễ nghĩa chứ. Nếu tôi cứ theo anh mà không rõ ràng, sau này tôi… tôi làm sao dám gặp tổ tiên nhà họ Trần nữa?”

“Chỉ vậy thôi sao?” Mặt Đàm Thuần Chi vẫn lạnh như tiền.

“Phải… phải, chỉ vậy thôi. Nếu anh thật lòng yêu tôi, ít nhất… ít nhất cũng phải cho tôi một cái lễ cưới đàng hoàng, chính thức đưa tôi về nhà chồng.” Nói thế nhưng trong lòng hiểu rõ, Đàm Thuần Chi hoàn toàn không thể làm được. Một con ma làm sao cưới cô?

“Nếu em đã nói vậy, anh không làm theo chẳng phải sẽ làm em buồn. Được, ngày mai anh sẽ đến hỏi cưới.”

Cái gì?

Trần Mộc Miên trố mắt kinh hãi, không dám tin vào tai mình. Anh ta điên rồi sao? Một con ma làm sao tới nhà hỏi cưới?
Bình Luận (0)
Comment