Tiếng Ngọt

Chương 15

Trâu Tinh Thần bỏ điện thoại xuống, liếc nhìn Triệu Thù rồi lại chỉ sang Chu Bắc: “Cả một đám, làm việc thì không xong, bệnh tật thì rõ lắm.” Hôm qua Triệu Thù bị tiêu chảy, hôm nay lại tới Chu Bắc đau dạ dày.

Trâu Tinh Thần cầm chìa khóa xe lên: “Thay váy, đi bệnh viện.”

Văn phòng toàn đàn ông, Chu Bắc cứ thế đứng thay ngay tại chỗ, vừa cởi váy vừa sán tới nép vào người Trâu Tinh Thần: “Lão đại tốt thật đấy, nói năng chua ngoa lòng dạ bồ tát, em yêu lão đại.”

Trâu Tinh Thần né đi: “Cút, gớm chết đi được.”

Trâu Tinh Thần không ngờ lại gặp thím Lưu ở bệnh viện.

Thím Lưu thấy Trâu Tinh Thần thì vội vàng xoay người cuống quýt chạy về phía thang cuốn.

Trâu Tinh Thần quẳng chiếc laptop đang đặt trên đùi viết code cho Chu Bắc rồi vội đuổi theo.

Thím Lưu lớn tuổi không chạy nhanh được, chẳng mấy mà bị bắt kịp.

Trâu Tinh Thần đứng trước mặt thím Lưu mang theo khí thế vô hình: “Thím Lưu.”

Thím Lưu cúi đầu, ấp a ấp úng: “Tôi, không nhận ra cậu.”

Trâu Tinh Thần cau mày: “Có phải sức khỏe bà có vấn đề gì rồi không ạ?”

Thím Lưu vội xua tay: “Không. Không phải đâu thiếu gia.”

Trâu Tinh Thần kéo thím Lưu ngồi xuống ghế: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế ạ?” Trước giờ anh ta không phải là người có lòng kiên nhẫn, giọng điệu hiện giờ đã tỏ ra đôi chút sốt ruột.

Thím Lưu bỗng bật khóc: “Lão phu nhân không cho tôi nói với cậu.”

Trâu Tinh Thần theo thím Lưu về phòng bệnh.

Nước da sẫm màu của bà cụ nằm giữa lớp chăn màu trắng, mặt chẳng có chút huyết sắc nào, làn da hằn sâu những nếp nhăn.

Bà Chu ngủ không được ngon giấc, hàng mày hơi hơi nhíu, hít thở có vẻ vất vả.

Tế bào ung thư lan nhanh, cụ lại không chịu được tác dụng phụ của hóa trị. Hơn nữa, tâm trạng bà lúc nào cũng buồn bã, suy nghĩ nhiều. Tình hình sức khỏe đột ngột chuyển xấu.

Trâu Tinh Thần khẽ hỏi thím Lưu: “Chú và mẹ cháu đã biết chưa ạ?”

Thím Lưu: “Biết rồi, chỉ có cậu là lão phu nhân không cho nói.”

Thím Lưu ra ngoài, Trâu Tinh Thần ngồi ở bên giường cầm tay bà đặt vào trong tay mình.

Một lát sau, bà Chu từ từ mở mắt, thấy Trâu Tinh Thần, đôi mắt bà sáng lên một chút: “Tiểu Thần.”

Trâu Tinh Thần cầm tay bà, giận dỗi bảo: “Bà lại đi bảo người ta lừa cháu.”

Trâu Tinh Thần nâng cao đầu giường lên để bà tựa cho thoải mái.

“Yên tâm, bà vẫn khỏe lắm, bà còn phải chờ xem cháu lấy vợ sinh con nữa cơ mà.”

Trâu Tinh Thần: “Vâng.”

Bà Chu kéo tay Trâu Tinh Thần hỏi chuyện: “Cháu nói thật cho bà biết, lần này cháu chuyển nhà có phải vì Lý Thư Tình lại tìm cháu kiếm chuyện phải không?”

Trâu Tinh Thần: “Không phải ạ. Giờ cháu đang ở đối diện phòng của Mạt Lị. Muốn tiện chăm sóc cô ấy nên mới chuyển qua.”

Bà Chu: “Thật sao?”

Trâu Tinh Thần gật đầu: “Vâng, thật ạ.”

Bà Chu: “Thấm Nhã lúc sinh thời hay nói với bà là, bà ơi, anh không có bà ruột, bà tốt với anh thêm một chút nhé.”

Chu Thấm Nhã là con gái của Chu Thụ Bân và Lý Thư Tình. Sau khi hai người ly hôn, Chu Thấm Nhã được giao cho Chu Thụ Bân nuôi dưỡng. Về sau, Phó Vũ An dẫn theo Trâu Tinh Thần mười hai tuổi gả vào nhà họ Chu.

Sáu năm sau đó, Chu Thấm Nhã, lúc ấy cũng bằng tuổi Trâu Tinh Thần, nhảy sông tự vẫn. Chuyện này là tai tiếng của nhà họ Chu. Ngoại trừ bà Chu, không ai trong nhà dám nhắc tới chuyện này.

Trâu Tinh Thần ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại. Cánh hoa trắng như tuyết theo gió rơi xuống đôi giày da nhỏ màu đen sũng nước. Cảnh tượng ấy như ở trong một giấc mơ xa xôi, người nọ dần dần chìm xuống.

Bà Chu chẳng mấy chốc đã mệt. Trâu Tinh Thần hạ bà nằm xuống.

Chẳng bao lâu sau, Chu Thụ Bân và Phó Vũ An tới. Chu Thụ Bân ngoài là trọc phú của thành phố Tây Quỳnh thì còn có tiếng là một người con cực kỳ hiếu thảo.

Trâu Tinh Thần đứng dậy: “Mẹ, chú.”

Ba người ra quán cà phê cạnh cổng bệnh viện ngồi.

Phó Vũ An rất đẹp, lại giữ gìn tốt nên ngồi cùng Trâu Tinh Thần trông như hai chị em. Tính bà lạnh giá, không thích cười, rất giống với cái mặt lạnh của Trâu Tinh Thần.

Phó Vũ An mở lời trước: “Tiểu Thần, nghe nói con có bạn gái, sao không dẫn về nhà chơi một lần.”

Trâu Tinh Thần vô cảm: “Sao mẹ biết?”

Phó Vũ An: “Bảo Muội tới khóc với mẹ mấy lần.”

Trâu Tinh Thần nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ồ.”

Phó Vũ An nhìn theo hướng con trai nhìn: “Tìm lúc nào đó để người lớn hai nhà gặp nhau một chút còn nhanh chóng quyết định chuyện cưới xin, bà con không chờ được đâu.”

Tô Mạch đang tăng ca ở công ty, Lâm Tiểu Linh ngồi cùng với cô.

Tô Mạch ngồi vẽ tay trên bảng vẽ, Lâm Tiểu Linh ngồi bên tách vỏ hạt, bỏ phần nhân tách được lên mảnh giấy ăn để trên bàn Tô Mạch.

Tô Mạch vẽ xong bản thảo thì điện thoại Lâm Tiểu Linh đổ chuông.

Cô nàng cầm điện thoại ngại ngùng trốn ra một góc rồi mới nghe.

Cặp đôi mới vừa xác nhận tình cảm đang say trong men tình lúc nào cũng có những lời ngọt ngào nói mãi không hết.

Tô Mạch bỗng nghĩ ra mình cũng là người có bạn trai. Thế nhưng, cả tối nay, cô không hề nhận được một cuộc gọi nào.

Đem ra so, đúng là đau lòng.

Lâm Tiểu Linh cầm điện thoại quay về, đưa cho Tô Mạch, ngượng ngùng nói: “Mạch tỷ, bạn trai em muốn nói chuyện với chị.”

Tô Mạch cười, mở loa ngoài.

Một giọng nói trẻ trung lịch sự trong điện thoại lên tiếng: “Chào Mạch tỷ, em là bạn trai của Lâm Tiểu Linh. Thường hay nghe cô ấy nhắc tới chị, cảm ơn chị đã quan tâm Tiểu Linh nhà em. Cô ấy hơi ngốc một chút, đã làm chị phải bận tâm nhiều rồi ạ.”

Tô Mạch cười: “Không cần cảm ơn, cậu khách sáo quá.”

Mặt Lâm Tiểu Linh đỏ hồng, cầm điện thoại chạy đi chỗ khác.

Tô Mạch nhìn cái màn hình điện thoại đen sì của mình. So người với người đúng là tức chết đi được.

Lâm Tiểu Linh nói chuyện xong quay về. Tô Mạch vừa thu dọn đồ bỏ vào túi vừa hỏi: “Khi yêu có cảm giác thế nào vậy?”

Lâm Tiểu Linh: “Là hay nghĩ tới anh ấy, mỗi lúc nghĩ tới anh ấy là lại thấy bản thân mình thật hạnh phúc.”

Trong văn phòng không có ai khác, Lâm Tiêu Linh lí nhí bổ sung một câu: “Còn muốn làm chuyện hơi thân mật một chút với anh ấy nữa ạ.”

Tô Mạch nhướn mày: “Cái con bé này, được đấy.”

“Thế hai đứa đã hôn chưa? Cảm giác thế nào?”

Lâm Tiểu Linh đỏ mặt: “Rất tuyệt vời, giống như có pháo hoa nổ trong lồng ngực, bùm bùm chíu chíu và cả tim đập nữa, bình bịch bình bịch. Còn cảm thấy không thở nổi, muốn nhiều hơn nữa.”

Tô Mạch: “Sao nghe em tả như thể là bị điện giật, hít ma túy vậy.”

Lâm Tiểu Linh: “Đúng thế.”

Tình yêu làm người ta lạc lối, tình yêu làm người ta sinh nghiện.

Lâm Tiểu Linh hỏi: “Mạch tỷ thì sao? Chị với bạn trai thế nào?”

Tô Mạch ồ một tiếng: “Chị không có bạn trai.”

Lâm Tiểu Linh: “Thế cái anh chàng siêu đẹp trai đi Bentley đó không phải bạn trai chị à?”

Tô Mạch: “À, phải.” Cô quên mất, cô có bạn trai rồi.

Cô cứ mải suy nghĩ về lời Lâm Tiểu Linh nói. Cô không biết thế nào mới là thích một người, cũng không cách nào dùng cảm giác khi hôn để xem xét.

Vì lần trước anh ta hôn cô, đã hôn vào mũi.

Trâu Tinh Thần ở bệnh viện chờ tới rạng sáng mới về nhà.

Vừa mở cửa, cửa nhà đối diện liền bật mở.

Tô Mạch đứng ngay cửa nhà: “Về rồi ạ.”

Trâu Tinh Thần quay đầu: “Sao chưa ngủ đi? Mấy giờ rồi?”

Cô mặc chiếc váy ngủ hai dây màu đen cổ chữ V mà anh ta thích, giọng dịu dàng: “Qua đây nói chuyện đi.”

Trâu Tinh Thần bước tới, áp tay lên trán Tô Mạch: “Không phải bị bệnh đấy chứ?”

Tô Mạch ngửa đầu, đáp hùng hồn: “Anh mới bệnh.”

Giờ thì Trâu Tinh Thần khẳng định cô đúng là không ốm thật.

Anh ta vào nhà, ngồi xuống sô pha, liếc nhìn ngực cô: “Sao lại mặc thế này?”

Tô Mạch ưỡn ngực: “Trước đây không phải em vẫn mặc vậy sao?”

Trâu Tinh Thần nói không ra hơi: “Chỉ những lúc muốn quyến rũ anh, em mới mặc như vậy.”

Tô Mạch lườm anh: “Sao chuyện gì anh cũng biết hết vậy.”

Trâu Tinh Thần ngồi im một lúc lâu không lên tiếng, hai tay kê sau gáy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm đã rất khuya, thời tiết không tốt, không trăng không sao, chỉ có vài tia sáng mỏng manh của những ngọn đèn xa xa lóe sáng.

Tô Mạch mở laptop của mình, đặt lên đùi Trâu Tinh Thần: “Anh, gõ mấy dòng code em xem nào.”

Trâu Tinh Thần vẫn nằm ngả người trên ghế sô pha không nhúc nhích, liếc Tô Mạch một cái: “Không ai có thể ra lệnh được cho ông.”

Tầm mắt lướt ngang người cô: “Ăn mặc gợi cảm cũng vô dụng.”

Cô da trắng tóc đen, đôi môi chấm phá bằng sắc đỏ, sáng bừng toàn thân.

Tô Mạch đi vào bếp lấy chày cán bột ra chỉ vào gã đang nằm trên sô pha: “Anh có viết không? Viết hay không đây?”

Trâu Tinh Thần miễn cưỡng cầm máy tính lên, hừ một tiếng bằng lỗ mũi: “Dưa hái xanh không ngọt.”

Tô Mạch: “Không sao, giải khát được là được.”

Nhanh chóng, cả không gian chỉ còn lại tiếng ngón tay gõ trên bàn phím, giữa đêm tĩnh lặng, tựa như tiếng những tinh linh ló mình ra khỏi khe đá nước chảy, lách cách êm tai.

Người đàn ông cúi đầu, hờ hững nhìn màn hình.

Anh ta chìm hẳn vào trong thế giới của những dòng lệnh, tựa như một người chiến sĩ vượt mọi chông gai, vậy mà lại đi kèm với vẻ mặt khó ở. Vừa kiêu căng vừa thèm đòn.

Như một tên quốc vương ngạo mạn.

Không ai địch nổi anh ta, anh ta cũng khinh thường chẳng thèm đấu với người ta.

Anh ta đã dùng chính thái độ này đè bẹp Cố Bắc Đồ.

Tô Mạch cúi đầu tiến sát tới bên tai anh ta, mái tóc dài xõa xuống: “Thần ca, dáng vẻ lúc anh viết code thật gợi cảm.”

Trâu Tinh Thần nhếch khóe môi.

Lát sau, anh ta trả máy tính lại cho Tô Mạch: “Thử xem mười phút có qua được cửa không.”

Một game vượt chướng ngại vật nhỏ.

Tô Mạch liếc nhìn: “Trò này mấy phút thì anh qua được cửa?”

Trâu Tinh Thần: “Ba phút.”

Tô Mạch đạp cẳng chân anh ta: “Đệt, anh đừng có mà khinh người.”

Trâu Tinh Thần hất cằm, nhắc cô đã bắt đầu tính giờ.

Tô Mạch điều khiển thằng người một mạch qua ải trảm tướng, vượt sông, tránh đá rơi, nhặt vàng. Cuối cùng, lúc một ngôi nhà nhỏ đã hiện ra thì pằng một tiếng, chết gục.

“Đệt!”

Hết 18 phút.

Hình ảnh cuối cùng hiện lên không phải là game over mà là dòng chữ đồ con lợn bằng tiếng Trung.

Mặt một con lợn hoạt hình châm biếm chiếm toàn màn hình.

Trâu Tinh Thần xoa đầu Tô Mạch, cổ vũ cô: “Kiên trì được 18 phút là đã giỏi ngang 10% người chơi rồi.”

“Bạn gái à, em thông minh hơn anh tưởng đấy.”

Tô Mạch: “Ồ, cảm ơn quý ngài đã khích lệ.”

Tô Mạch xếp máy tính lại: “Vừa rồi anh không cài bừa gì đó vào máy của em đấy chứ?”

Trâu Tinh Thần khinh khỉnh đáp: “Anh đâu rảnh vậy.”

Anh ta lại lười biếng dựa vào ghế sô pha, hai tay kê sau gáy, chân hơi co lại.

“Lấy hai lon bia ra đây đi.”

Tô Mạch cất máy tính xong quay lại: “Nhà em không có bia, thục nữ bọn em chỉ uống rượu đỏ.”

Trâu Tinh Thần hé mắt trông lên liếc cô một cái.

Tô Mạch lấy hai lon trong tủ lạnh ra tung cho Trâu Tinh Thần một lon, giật nắp lon còn lại, ngửa cổ uống một hơi hết non nửa lon.

Uống xong còn sảng khoái “khà” một tiếng, thoải mái lim dim mắt.

Cô dựa vào bàn ăn, hai chân bắt chéo, đôi mắt mông lung như sương khói, nửa giống say, nửa lại không giống.

Vì uống nhanh nên khóe môi bị chảy ra ngoài một chút, cô liếm liếm môi dưới.

Trâu Tinh Thần đứng dậy khỏi sô pha, lại chỗ Tô Mạch sóng vai cạnh cô tựa vào cạnh bàn.

Anh ta cúi đầu, một tay cầm lon bia, trông có vẻ hơi mệt, không lịch lãm cũng chẳng kiêu ngạo, là một trạng thái tinh thần mà trước nay cô chưa từng thấy, trông khá mềm mại.

Tô Mạch huých khuỷu tay chạm nhẹ vào người Trâu Tinh Thần: “Thần ca có tâm sự à?”

Trâu Tinh Thần: “Vừa rồi em bảo muốn nói chuyện là nói chuyện gì thế?”

Mượn hơi rượu, Tô Mạch bỏ lon bia xuống bàn, đứng thẳng người mặt đối mặt với Trâu Tinh Thần, kiêu ngạo giữ cằm anh ta, mắt hơi nheo lại: “Anh chàng đẹp trai, hôn một cái nhé.”

Trâu Tinh Thần ngoảnh mặt đi, giọng khàn khàn: “Em uống quá chén hay là phát bệnh đấy?”

Tô Mạch kéo cằm Trâu Tinh Thần quay lại, áp nửa người lên người anh ta như một nữ vương kiêu ngạo: “Hôn làm ta vừa lòng…”

Anh ta ngắt ngang lời cô: “Thì đính hôn.”

Cô đang định nói thì môi đã bị chặn, một tay anh ta giữ người cô, một tay đỡ đằng sau gáy cô, lật người đè ngược cô xuống bàn.

Anh ta hỏi: “Tư thế này đã vừa lòng chưa?”

Bình hoa trên bàn lăn xuống đất, choang một tiếng, vỡ thành muôn mảnh nhỏ, dăm đóa hồng đỏ tươi nằm chỏng chơ dưới đất, nước trong bình chảy khắp sàn, làm dép anh ta bị ướt.

Cô ngước mắt nhìn, thấy đôi mắt sâu thẳm của đối phương, như một nhà giam đang giam cầm thứ gì đó, trong giây phút không ngăn nổi, dục vọng như cơn sóng triều mạnh mẽ dềnh lên cuồn cuộn tiến tới.

Anh ta ra sức hôn cô, cắn cô, như một con thú hoang bị chọc giận, dùng bản năng nguyên thủy nhất của nó phản kháng cảm giác bất an sâu trong nội tâm.

“Ôi… đau…”

Cô ngửa cổ thở dồn dập, đạp anh ta một cước: “Đồ chó này, cút.”

Anh ta không nghe thấy cô bảo, cũng chẳng nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, chẳng nhìn thấy bất kỳ điều gì khác.

Nụ hôn dài mà lại ngắn ngủi qua đi, anh ta ôm chặt người con gái mềm mại như không xương vào lòng, ôm chặt đến độ như muốn ghì cô vào trong người mình.

Như kẻ chết đuối vớ được cọc, cô là vật cứu mệnh duy nhất.

Anh ta cọ cọ chóp mũi lên mặt cô.

“Tô Mạch, chúng ta đính hôn được không?”
Bình Luận (0)
Comment