Tiếng Vọng Yêu Thầm

Chương 16

Sự xuất hiện của Thẩm Tứ nằm ngoài dự liệu của mọi người. 
 
Không ai dám chọc Thẩm Tứ. 
 
Cũng không phải bởi vì Thẩm Tứ ở trường học làm cho người ta nghe thấy tên là sợ mất mật như thế nào, ngược lại, thiếu niên ôn hòa lễ độ, tính cách xa cách lạnh nhạt. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ là bởi vì hắn ưu tú đến một loại cảnh giới không thể theo kịp, loại ưu tú này cho thiếu niên thêm một tầng bình chướng tự nhiên, bất kể là thành tích tốt hay là thành tích kém, đều không ai dám chọc hắn. 
 
Không phải sợ hãi, mà là sự ngưỡng mộ và tôn thờ từ sâu trong trái tim. 
 
Ngụy Thiên Tiếu không dám nhìn Thẩm Tứ, ánh mắt vẫn nhìn về phía Diệp Thư Từ, giọng điệu yếu đi một chút: "Vừa rồi cậu mới nói, cô không ở cùng với người khác.” 
 
Diệp Thư Từ mím môi không nói gì. 
 
Ngụy Thiên Tiếu lại nói: "Thẩm Tứ, cậu không cần phải nói chuyện giúp cậu ta.” 
 
Lâm Tuyết Nguyên nói: “Học sinh giỏi Thẩm à, chúng tôi đều biết cậu là người tốt, biết cậu sẽ không làm chuyện xấu, nhưng người khác chúng tôi không thể cam đoan, dù sao biết người biết mặt không biết lòng, chúng tôi cũng không nói Diệp Thư Từ là kẻ trộm, có điều bởi vì cậu ta là người cuối cùng rời đi, nên muốn tìm cậu ta xin một chút manh mối thôi.” 
 
Thẩm Tứ mặt không chút thay đổi gật đầu, có có chút tức giận lạnh nhạt: “Manh mối chính là tôi cũng đang ở trong phòng học.” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tuyết Nguyên thở dài, "Thẩm Tứ, cậu không cần phải nói chuyện giúp cậu ta, hai người ngồi cùng bàn, cho dù có thân thiết hơn đi nữa, cũng không dám cam đoan nhân phẩm của nhau, cậu như vậy chỉ làm bẩn thanh danh của cậu mà thôi.” 
 
 
Thiếu niên cười nhạo một tiếng, thản nhiên phản bác: "Không nói chuyện giúp cậu ấy, chẳng lẽ nói chuyện giúp cậu." 
  
Lâm Tuyết Nguyên bị lời nói của Thẩm Tứ làm cho giật mình, nhìn về phía Ngụy Thiên Tiếu, hai người đều không biết làm thế nào mới phải. 
 
Tâm tình phức tạp đâu chỉ có bọn họ, Diệp Thư Từ thoáng nhìn sang Thẩm Tứ, Thẩm Tứ đang bảo vệ cô sao. 
 
Cô thật may mắn, có thể được người mình thích bảo vệ. 
 
Vốn dĩ bọn họ cũng không quen thuộc cho lắm, ngay cả chỗ ngồi gần nhau cũng chỉ là hy vọng xa vời, hiện giờ bọn họ không chỉ ngồi gần nhau, cũng trở thành bạn bè có quan hệ không tệ. 
 
Lời nói của Thẩm Tứ khiến Lâm Tuyết Nguyên mất hết mặt mũi, Lâm Tuyết Nguyên nhíu mày, cũng dứt khoát xé rách mặt, có cái gì thì nói c ái ấy: "Thẩm Tứ, camera phòng học của chúng ta hỏng rồi, nếu có camera, chúng tôi cũng không đến mức thấp ăn nói khép nép tìm Diệp Thư Từ xin manh mối.” 
 
“Cậu và Diệp Thư Từ là bạn cùng bàn, chắc chắn có quan hệ tốt hơn so với bạn học bình thường như chúng tôi, cậu thiên vị cậu ta cũng không có gì là lạ, nhưng chúng tôi cũng không thể tin tưởng cậu nói suông thôi, cậu nói tối hôm đó cậu cũng ở đấy.” 
 
Sở dĩ Ngụy Thiên Tiếu và Lâm Tuyết Nguyên cứ nằng nặc tìm Diệp Thư Từ, cũng là có chứng cứ xác thực, chứng minh Diệp Thư Từ quả thật là người cuối cùng rời khỏi phòng học. 
 
Lâm Tuyết Nguyên nói: "Theo tôi được biết, hôm qua cậu đi tham gia trao giải của sở giáo dục đúng chứ, làm sao lại xuất hiện trong lớp học đây?" 
 
Giọng điệu của Lâm Tuyết Nguyên rất chậm trông như có ý gì đó. 
 
Diệp Thư Từ cười. 
 
Thẩm Tứ ngước mắt cười cười, nhàn nhạt liếc cô một cái, không hiểu sao lại có thêm vài phần lạnh lùng: “Ngụy Thiên Tiếu, cậu gọi Lâm Úy gọi ra đây.” 
 
So với Lâm Tuyết Nguyên, Ngụy Thiên Tiếu nhát gan hơn rất nhiều, lập tức đến phòng học gọi Lâm Úy ra, Thẩm Tứ nhắm mắt lại, không nói gì nữa. 
 
Lâm Tuyết Nguyên hỏi Lâm Úy, tối hôm qua có thấy Thẩm Tứ và Diệp Thư Từ ở riêng với nhau không. 

 
Lâm Úy gật đầu: "Hôm qua tan học, tôi thấy Thẩm Tứ và Diệp Thư tạm biệt ở cổng trường, khi đó hầu như không có ai.” 
 
Lâm Tuyết Nguyên vẫn chưa từ bỏ ý định. "Vậy cậu có thấy họ làm gì không?" 
 
Lâm Úy có chút không tình nguyện, hỏi ngược lại: "Bạn học bình thường còn có thể làm gì thì khi tan học, gặp nhau, rồi cùng đi ra, chẳng lẽ không bình thường sao?" 
 
Lâm Úy nói: "Hơn nữa cậu cảm thấy Thẩm Tứ sẽ tùy tiện nói chuyện yêu đương với người khác sao?" 
 
Nói một hơi mấy câu, giọng điệu cũng không tốt, làm cho mọi người choáng váng. 
 
Trái tim Diệp Thư Từ giống như bị trói vào tảng đá nhỏ, rơi thẳng xuống vực thẳm. 
 
Tùy tiện nói chuyện yêu đương với người khác. 
 
Hơn nữa, ở trong lòng Lâm Úy, Thẩm Tứ không phải là người tùy tiện, vậy Diệp Thư Từ cô là như thế à. 
 
Cảm giác chua xót trong lòng giống như có hàng triệu bong bóng nhỏ li ti cuồn cuộn tuôn trào trong ngực. 
 
Theo lý thuyết, lúc này, được Thẩm Tứ bảo vệ, bản là không nên buồn mới đúng. Nhưng khi cô nghe được trong miệng người khác, cô không xứng đôi cùng Thẩm Tứ, vẫn đau lòng đến rối tinh rối mù, sao lại không xứng đôi cơ chứ. 
 
Nhưng rõ ràng bọn họ không xứng đôi. 
 
Rốt cuộc cô đang suy nghĩ linh tinh cái gì vậy. 
 
Lâm Úy là ủy viên học tập, tất cả mọi người đều tin tưởng nhân phẩm, có cô ta làm chứng, cho dù Lâm Tuyết Nguyên muốn kiếm chuyện, cũng không thể làm gì được. 
 
Ngụy Thiên Tiếu xin lỗi Diệp Thư Từ, Diệp Thư Từ cũng không dây dưa, dù sao cũng không có việc gì, cho dù làm ầm đến chỗ thầy Trần, cũng không có gì tốt. 
 
"Đứng lại." Thẩm Tứ lạnh nhạt gọi Lâm Tuyết Nguyên đang muốn đi: "Cậu còn chưa xin lỗi. ” 
 
Diệp Thư Từ theo bản năng nhìn Thẩm Tứ một cái. 
 
Lông mày thiếu niên nhẹ nhàng nhíu lại, mí mắt hơi rủ xuống, khóe mắt cong cong mềm mại, giống như nhà thư pháp cố ý dừng bút. 
 
Lâm Tuyết Nguyên "ặc" một tiếng, chơi xấu đến cùng, không xin lỗi đã đi vào phòng học. 
 
Diệp Thư Từ lười so đo với cô ấy. 
 
Tiếng chuông lớp rất nhanh vang lên, Thẩm Tứ cũng không nói thêm gì, ba người cùng nhau trở về phòng học, trước khi vào cửa, Lâm Úy dường như có chuyện muốn nói với Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ tiến lên phía trước. 
 
Không ít bạn học biết chuyện khôi hài này, nhao nhao đến an ủi Diệp Thư Từ. 
 
"Đừng so đo với Lâm Tuyết Nguyên, giáo viên vật lý chúng ta nghiêm khắc như vậy, cũng chỉ có cô ấy dám cứng đối cứng, cô ấy sắp đắc tội hết với bạn học lớp chúng ta rồi, người trong xã hội như vậy, chúng ta tránh xa cô ấy một chút." 
 
"Đúng vậy đúng vậy, cũng chỉ có ngụy Thiên Tiếu đồng ý chơi với cô ấy, để cho bọn họ báo đoàn đi." 
 
"Tiểu Từ, không có việc gì, chúng tớ đều biết, cậu sẽ không làm loại chuyện này, cậu cứ yên tâm, đừng ảnh hưởng đến việc học nhé." 
 

Trần Thanh Nhuận cũng đến an ủi Diệp Thư Từ: "Diệp Thư Từ, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.” 
 

Diệp Thư Từ cười cười: "Không đâu. ” 
 
Trần Thanh Nhuận gật đầu: "Bọn họ đều là chuột trong mương, không xứng để so sánh với cậu.” 
 
Phép so sánh này khiến Diệp Thư Từ nghe xong thì nhíu mày. 
 
Trần Thanh Nhuận lại nói: "Diệp Thư Từ, sau này lại gặp phải chuyện bị hiểu lầm, đừng tranh chấp với bọn họ, cứ nói cho giáo viên.” 
 
Diệp Thư Từ muốn nói thật ra cô cũng không tranh chấp, cô còn muốn nói đều đã lớn đến mười tám tuổi rồi, nói cho giáo viên biết không phải là cách duy nhất giải quyết vấn đề, con người luôn phải học cách để mình trưởng thành. 
 
Nhưng Trần Thanh Nhuận cũng có lòng tốt, lúc này cô cũng mệt mỏi, cũng không muốn tranh luận gì thêm với Trần Thanh Nhuận. 
 
Diệp Thư Từ lấy ra một tờ giấy, xem như vẽ dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện ngắn ngủi này. 
 
Cũng là lúc này, cô phát hiện, Trần Thanh Nhuận thế nhưng đeo sợi dây xích khi còn bé của cô lên tay, dây thừng màu đỏ, kiểu dáng lỗi thời, đeo trên người thiếu nữ tràn ngập vẻ tri thức, có loại cảm giác bất hòa. 
 
Nhận thấy tầm mắt của Diệp Thư Từ, Trần Thanh Nhuận nói: "Thế nào, có phải rất đẹp hay không?" 
 
"Cũng được." 
 
Nếu đã tặng cho người ta, đó chính là đồ của người ta. 
 
Trần Thanh Nhuận vuốt v e chiếc lắc tay kia: "Tôi rất thích, muốn đến tiệm vàng làm một cái giống như vậy.” 
 
"Cũng không cần đâu." 
 
Trần Thanh Nhuận cong con ngươi, cười hiền hòa: “Chỉ cần là cậu tặng, đều có ý nghĩa. ” 
 
Chiếc vòng tay này tất nhiên cũng bị Khương Hiểu nhạy bén phát hiện, Khương Hiểu quay người ngồi trên ghế như cưỡi ngựa gỗ, cười ha ha nói đùa với Diệp Thư Từ: "Tiểu Từ, cậu cảm thấy Trần Thanh Nhuận thế nào vậy!" 
 
Thẩm Tứ cũng ở bên cạnh làm bài tập về nhà. 
 
Thiếu niên đeo tai nghe, hơi nhíu mày, giống như đang suy nghĩ. 
 
Diệp Thư Từ thu hồi tầm mắt: "Cũng được.” 
 
"Tớ có cảm giác Trần Thanh Nhuận có ý với cậu đấy, nếu không có ý gì, làm sao có thể đeo vòng tay, không phải tớ nói cái vòng tay kia xấu thật đấy, một học sinh giỏi như cậu ta nguyện ý đeo tớ cũng phục sát đất." 
 
Diệp Thư Từ cũng đã cân nhắc khả năng này, nhưng mà đã phủ định rất nhanh. 
 
Cô và Trần Thanh Nhuận gặp gỡ không nhiều lắm, nếu nói bởi vì khi còn bé nên Trần Thanh Nhuận có ý cưới cô, không khỏi cũng quá mâu thuẫn. 
 
"Có thể ánh mắt học sinh giỏi người ta khác với chúng ta, vẫn cứ thích cái lắc tay kia cũng nói không chừng.” 
 

Chu Tử Kỳ đi vệ sinh, Khương Hiểu tìm không thấy ai nói chuyện phiếm, dứt khoát đẩy chủ đề lên người Thẩm Tứ: "Học sinh giỏi Thẩm, cậu nói trong bốn người bàn trước bàn sau của chúng ta, người thoát kiếp cô đơn sớm nhất sẽ là ai đây?" 
 
Thẩm Tứ ngước mắt lên, hai má thiếu niên gầy gò, tự hỏi vài giây rồi trả lời: “Không biết.” 
 

Khương Hiểu nói, "Tôi cảm thấy là Tiểu Từ đó.” 
 
Cô gái nâng cằm nói ra lý do: "Đừng nhìn Tiểu Từ ngoan ngoãn nghe lời, vừa rồi tôi nhìn cậu ấy và Trần Thanh Nhuận rất có cảm giác nha, tôi cảm thấy sẽ thoát kiếp cô đơn nhanh thôi, cậu có cảm thấy như vậy không?" 
 
Ánh sáng lờ mờ nhảy nhót trên mặt thiếu niên, Thẩm Tứ ngước mắt nhìn Diệp Thư Từ một cái, thoáng nhíu mày, sau đó nói: "Có lẽ vậy.” 
 
Có lẽ. 
 
Điều đó có nghĩa là anh ủng hộ cô và Trần Thanh Nhuận ở bên nhau. 
 
Ngón tay cái Diệp Thư Từ cầm bút bất giác siết mạnh, muốn nói không có một chút cảm giác khác thường đương nhiên là giả. 
 
Không bao lâu sau, cô lại nghĩ, Thẩm Tứ vẫn đeo tai nghe, có lẽ vốn không nghe rõ Khương Hiểu nói cái gì. 
 
Thầm mến giống như lời độc thoại của một người, tâm sự viết đầy trang giấy, đáy lòng gào thét đinh tai nhức óc, đến cuối cùng chỉ dám đưa gửi lời cho gió đem ra biển khơi. 
 
Diệp Thư Từ cứ cho rằng chuyện Ngụy Thiên Tiếu mất vé cứ như vậy trôi qua, nhưng cô không thể tưởng tượng được, lại bắt gặp hai người chặn Trần Hiểu Chi ở cửa phòng học. 
 
“Trần Hiểu Chi, nói thật đi, có phải là cậu trộm vé vào cửa của chúng tôi hay không?” 
 
"Không cần nói nhảm nữa, nhất định là cậu ta đi, nhìn vẻ mặt nghèo nàn của cậu ta kìa, chắc chắn đời này chưa từng đi gặp mặt người nổi tiếng, thật vất vả mới có cơ hội, còn không bằng lấy trộm của chúng tôi." 
 
"Tôi đã từng nghe nói, Trần Hiểu Chi, cậu cũng thích Tiểu A đúng không, cho nên muốn lấy đi vé của chúng tôi." Lâm Tuyết Nguyên đưa tay chọc chọc vào ót Trần Hiểu Chi: "Tôi nói cho mà nghe này, đồ nhà nghèo thì không xứng theo đuổi thần tượng đâu.” 
 
Ngụy Thiên Tiếu đột nhiên cười ha ha: "Tôi nhớ rồi, nộp bảng tên hôm khai giảng, ước mơ của Trần Hiểu Chi là ra nước ngoài, nằm mơ đi ha ha ha, ra nước ngoài đắt như vậy.” 
 
Thì ra, Ngụy Thiên Tiếu vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta một mực khẳng định vé bị bạn học trộm đi, cũng tỉnh táo suy nghĩ một chút, điều kiện gia đình Diệp Thư Từ không kém, cũng không cần phải trộm vé. 
 
Mà trong ngày hôm đó, Trần Hiểu Chi là người cuối cùng rời đi, cũng là người có điều kiện tồi tệ nhất trong lớp, ba qua đời, dựa vào mẹ nuôi gia đình. 
 
Ngươi là tổ trưởng trực nhật, phải chịu trách nhiệm một chút về việc bạn học rớt đồ đi. 
 
Trần Hiểu Chi rơi nước mắt. 
 
Uất ức không chịu nổi. 
 
Không hiểu sao, Diệp Thư Từ nhớ tới dáng vẻ hèn mọn của Trần Hiểu Chi giúp người ta đưa đồ uống cho Thẩm Tứ, khẩn khoản cầu xin mình không nói cho Thẩm Tứ biết. 
 
Cô cũng bị người ta hiểu lầm, hiểu được loại cảm giác không mấy dễ chịu này. 
 
Huống chi, có lẽ Ngụy Thiên Tiếu và Lâm Tuyết Nguyên cũng biết vé vào cửa không tìm về được, lại không cam lòng mất trắng số tiền năm chữ số kia, mới có thể đẩy hết mọi chuyện lên người đáng thương hơn mình. 
 
Trần Hiểu Chi vừa vặn là tổ trưởng ngày hôm đó, cứ như vậy được chọn. 
 
Diệp Thư Từ rất muốn giúp Trần Hiểu Chi. 
 
Ngày hôm sau, khuôn mặt cô sầu não, thân thể căng thẳng, ngay cả Thẩm Tứ cũng nhìn ra Diệp Thư Từ có tâm sự. 
 
Thẩm Tứ lấy ra một chai nước khoáng, đầu ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên thân bình, yết hầu lăn lên lộn xuống, uống một hơi cạn sạch. 
 
"Có chuyện gì sao bạn cùng bàn." 
 
Chuyện này nghẹn ở trong lòng cũng khó chịu, Diệp Thư Từ dài kể tóm tắt chuyện Trần Hiểu Chi bị hiểu lầm. 
 
Thẩm Tứ từ từ nở nụ cười một tiếng. 
 
Thiếu niên mặc một bộ áo dài tay, đẩy cổ tay áo lên trên, rõ ràng vẫn là thiếu niên rực rỡ ấm áp kia, không hiểu sao, có thêm chút lưu manh. 
 
Thẩm Tứ nhếch môi nở nụ cười: “Chỉ có chút chuyện nhỏ này, cứ giao cho tôi.” 
 

Không biết vì cái gì, Thẩm Tứ vừa nói ra lời này, trái tim Diệp Thư Từ nhẹ nhõm đi hẳn. 
 
Thật ra cho dù Thẩm Tứ tài giỏi đến thế nào cũng chỉ là học sinh, cô không thể tưởng tượng được Thẩm Tứ có thể nghĩ ra cách gì. 
 
Diệp Thư Từ không thể tưởng tượng được, Thẩm Tứ lại giải quyết nhanh như vậy. 
 
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tứ giao cho Diệp Thư Từ một cái usb. 
 
Giọng điệu thiếu niên rất thản nhiên: "Trở về xem một chút.” 
 
"Đây là?" 
 
Thẩm Tứ Ngôn nói ngắn gọn: "Video của camera giám sát ba cầu thang.” 
 
Diệp Thư Từ bừng tỉnh hiểu ra. 
 
Camera trong phòng học bị hỏng, bởi vậy, Ngụy Thiên Tiếu sẽ hoài nghi lớp học xuất hiện kẻ trộm, nhưng trên thực tế, học sinh ở độ tuổi này, tay chân không sạch sẽ lại càng ít. 
 
Thẩm Tứ bắt đầu theo dõi bên ngoài, những chỗ camera không bị hỏng, quả là một cách hay. 
 
Diệp Thư Từ tràn đầy khâm phục anh. 
 
Cũng đúng lúc này, Diệp Thư Từ phát hiện, khóe mắt Thẩm Tứ có một mảng da màu xanh đen nhỏ, cả người cũng có vẻ uể oải không có tinh thần. 
 
Cô thật cẩn thận hỏi: "Thẩm Tứ, không phải cậu thức đêm làm cái này đấy chứ?" 
 
Diệp Thư Từ cầm usb trong tay, trong lòng nặng trĩu, có cảm giác thiếu nợ không giải thích được lan tràn ra bên ngoài. 
 
Đang chờ Thẩm Tứ trả lời, dường như không chỉ là cảm giác thiếu nợ, càng nhiều hơn nữa là một loại cảm giác không chân thật nhận được bánh trên trời rơi xuống. 
 
Không, không phải vậy. 
 
Thẩm Tứ được nhiều người thích như vậy, vậy mà lại nguyện ý vì cô mà thức trắng một đêm. Ngoại trừ được yêu mà sợ ra, Diệp Thư Từ còn có chút đau lòng. 
 
Thẩm Tứ nhàn nhạt cười cười: "Thức đêm sửa chữa, chứ nếu không sắc trời quá muộn, nhìn không rõ lắm.” 
 
Nếu như nói vừa rồi vẫn là suy đoán, giờ khắc này biến thành sự thật, trong đầu Diệp Thư Từ ầm ầm một tiếng: "Thật ra không cần phải như vậy đâu." 
 
Bây giờ cô chỉ cảm thấy rất xấu hổ. 
 
Thẩm Tứ nhướng mày, mập mờ nói: "Đây không phải là vì thấy người nào đó sốt ruột sao.” 
 
Một thiếu niên đứng đắn rất ít khi nói giỡn, mặt Diệp Thư Từ lập tức đỏ bừng. 
 
Thẩm Tứ đây là đang trêu chọc cô. 
 
Buổi trưa Diệp Thư Từ không về nhà, cũng không có cách nào xem nội dung video giám sát, không ngờ tới, buổi trưa đi tới phòng học, cô lại nhìn thấy Ngụy Thiên Tiếu và Lâm Tuyết Nguyên vây quanh bàn Trần Hiểu Chi. 
 
"Trần Hiểu Chi, cậu là tổ trưởng tổ trực nhật, đồ của chúng tôi bị mất khi đó, cậu ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm một chút đi." 
 
Hơn nữa trong nhóm học sinh trực nhật chỉ có cậu là nghèo nhất, đồ đạc mất đi cậu dám nói không có chút trách nhiệm nào sao? 
 
Trần Hiểu Chi không giỏi ăn nói, luống cuống lắc đầu: "Thật sự không liên quan gì đến tôi, tôi hoàn toàn không biết các cậu có vé đó.” 
 
"Ngươi nói nhiều hơn nữa chúng tôi cũng không tin, cho cậu thêm ba ngày nữa, nếu cậu không có manh mối, vậy thì mặc định tên trộm là cậu." 
 
Không ai muốn hứng chịu những lời mắng chửi mình là một tên trộm. 
 
Một chọi hai, huống chi đối phương già mồm át lẽ phải, Trần Hiểu Chi đã sớm thua thế. 
 

Bình Luận (0)
Comment