Tiếng Vọng Yêu Thầm

Chương 25

Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy cái mũ chua xót, rất muốn khóc.
 
Qua vài ngày, cô thấy được thành ý của Thẩm Tứ, biết anh đã nhận ra sai lầm của mình và đang cố gắng bù đắp.
 
Trên thế giới này có mấy ai không phạm sai lầm chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cho dù là thiên tài như Thẩm Tứ, phạm sai lầm cũng là chuyện bình thường.
 
Hốc mắt Diệp Thư Từ hơi nóng lên: “Ngày đó Khương Hiểu có gọi điện cho tôi, thật ra, sau khi hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện tôi đã không trách cậu nữa rồi.”
 
Thẩm Tứ thành khẩn nói: “Do lúc ấy thái độ của tôi không tốt.”
 
Diệp Thư Từ không ngờ, một người tài giỏi như anh lại sẽ cúi đầu thừa nhận lỗi sai của bản thân. Cô vốn tưởng rằng, quyển vở ghi bài vật lý ngày hôm đó và cốc trà sữa anh đã xếp hàng dài để mua cho cô đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh.
 
Không ngờ, anh còn làm nhiều hơn thế.
 
“Món quà kia…” Diệp Thư Từ do dự một chút, ngượng ngùng hỏi: “Cậu còn muốn nhận không?”
 
Thẩm Tứ khẽ bật cười, âm thanh trầm trầm mê người.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hỏi cậu có muốn quà hay không, cậu cười cái gì?” Diệp Thư Từ kỳ quái hỏi.
 
Thẩm Tứ ôm cánh tay, mặt mày giãn ra, cười trêu chọc: “Lúc đó tôi đã nói không cần rồi, sao cậu còn hỏi?”
 
Diệp Thư Từ nhíu mày, ra vẻ không sao cả mà nhún vai: “Món quà đó là do tôi cẩn thận chuẩn bị, cậu không cần tôi cũng không biết tặng cho ai, còn rất đáng tiếc.”
 
Cô chân thành mà thẳng thắn như vậy, mộc mạc đến mức làm cho anh cảm thấy ngạc nhiên.
 
Bị anh đối xử lạnh lùng, không muốn nhận quà của cô mà cô còn có thể thản nhiên không so đo như thế, Thẩm Tứ chợt cảm thấy bội phục dũng khí của cô gái này.
 
“Bạn cùng bàn,…” Thiếu niên khẽ cười, nụ cười hơi có ý cưng chiều: “Cậu thật đáng yêu.”
 
Ánh sáng từ mặt trăng treo cao trên bầu trời, như ánh sáng đom đóm chiếu vào mắt thiếu nữ, Diệp Thư Từ ngượng ngùng gãi đầu.
 
Lúc trước cô thấy trên mạng có người nói, nam sinh có thể khen bạn xinh đẹp, có thể khen bạn lương thiện tốt bụng cũng có thể khen bạn dũng cảm, nhưng không thể khen bạn đáng yêu.
 
Nếu người đó khen bạn đáng yêu thì có nghĩa là bạn không có điểm mạnh nào để người ta khen, chỉ là lừa bạn nên mới nói vậy mà thôi.
 
Diệp Thư Từ đã từng tin tưởng không nghi ngờ.
 
Nhưng bây giờ thì khác.
 
Cô tin Thẩm Tứ thật sự cảm thấy cô đáng yêu, bởi vì lúc này nơi đáy mắt thiếu niên như ẩn giấu một vùng biển sâu thẳm và xanh biếc tuyệt đẹp.
 
Bước vào tháng Giêng, khoảng cách nghỉ đông càng ngày càng gần.

 
Trường trung học số một có truyền thống cho học sinh lớp 12 học bù. Nhưng mấy năm nay Sở giáo dục kiểm tra ngày càng nghiêm ngặt, quy định các học sinh phải được hưởng kỳ nghỉ đông như các trường khác.
 
Danh sách thi cuối kỳ được tuyên bố, chớp mắt, một học kỳ cứ như vậy trôi qua.
 
Có lẽ là do duyên phận, Diệp Thư Từ và Thẩm Tứ được sắp xếp thi cũng một tòa nhà, mà Khương Hiểu và Chu Tử Kỳ lại được chia chung một phòng thi.
 
Cuộc thi kéo dài ba ngày, hai ngày đầu, Diệp Thư Từ chưa từng gặp Thẩm Tứ nên khó tránh khỏi cảm thấy có chút mất mát.
 
Cô tự an ủi bản thân là điều đó không quan trọng, quan trọng là kỳ thi trước mắt.
 
Cô đã đạt được đủ nhiều rồi, dù chỉ là ngồi cùng bàn với anh nửa năm, cũng đã vượt qua mong muốn của cô. Cô biết mình không nên tham lam lại nhịn không được muốn tới gần anh.
 
Có điều, Diệp Thư Từ không ngờ tới chính là Thẩm Tứ lại được nhiều người hoa nghênh đến như vậy.
 
Chỉ riêng hai ngày thi, đã có mấy cô gái xa lạ hỏi cô về Thẩm Tứ.
 
“Cậu là bạn cùng bàn của Thẩm Tứ phải không?”
 
Cô gật đầu.
 
“Tớ có chút chuyện muốn hỏi cậu. Ngày thường Thẩm Tứ có sở thích rõ ràng gì không? Ví dụ như thích Rubik, ca hát hay trò chơi chẳng hạn?”
 
Diệp Thư Từ không muốn cùng người khác thảo luận quá nhiều chuyện riêng tư của Thẩm Tứ, nhưng những cô gái đó lại tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, tớ nghe nói Thẩm Tứ thích một bạn nữ trong lớp các cậu, có chuyện như vậy thật sao?”
 
Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đến cái tên Lâm Úy.
 
Trái tim Diệp Thư Từ như rơi xuống, trên mặt lại không có biểu tình gì, vẫn giả vờ như không biết: “Tớ chưa từng nghe qua cậu ấy thích ai.”
 
“Thật đó, lúc trước tớ đã gặp hai người họ đi cùng nhau, chỉ biết bạn ấy rất biết ăn mặc, trang điểm cũng rất đẹp. Hình như tên là Lâm gì đó?”
 
Diệp Thư Từ cảm thấy rất đau đầu, giống như có một sợi dây nhỏ siết trái tim cô từng chút một. Cô không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, dứt khoát lấy cớ đi lấy nước để rời đi. Có điều, cứ mê man suy nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi, cô không cẩn thận bị nước nóng làm bỏng tay.
 
Thi xong môn cuối cùng, Diệp Thư Từ thu dọn đồ đạc rồi đi về phía cầu thang. Chợt, cô bắt gặp một bóng người quen thuộc.
 
Diệp Thư Từ dừng bước.
 
Một cô gái đang giơ lá thư tỏ tình về phía Thẩm Tứ.
 
Cô gái đó có khuôn mặt mềm mại đáng yêu, chiều cao không tính là cao, làm người nhìn rất có ý muốn bảo vệ. Cô ấy đội trên đầu chiếc mũ len trắng, đôi mắt to tròn ngập nước, rất ngây thơ. Là loại mà các nam sinh thường rất thích.
 
Diệp Thư Từ không kìm được mà nắm chặt bàn tay, trái tim điên cuồng đập nhanh, cô lại lần nữa cảm thấy cái mũi chua xót.
 
Phi lễ chớ coi, phi lễ chớ nghe (bất lịch sự không nên nghe, không nên nhìn). Cô biết gặp phải trường hợp này thì nên rời đi, nhưng chân như thể nặng ngàn cân, cô làm thế nào cũng không nhấc chân lên được.
 
Giọng nói của Thẩm Tứ vẫn như cũ bình tĩnh: “Hiện tại tôi không muốn yêu đương.”
 

Nữ sinh nghe thế thức thời nên rời đi ngay.
 
Nhưng cô gái trông rất đáng yêu này lại tràn đầy nhiệt tình, không vì bị Thẩm Tứ từ chối mà uể oải. Cô ấy vẫn nở nụ cười ngọt ngào, chìa tay ra đằng trước: “Đàn anh, em có thể xếp hàng không?”
 
Thẩm Tứ nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo, từ chối: “Xin lỗi.”
 
Anh biết rõ không nên tiếp tục nói chuyện với nữ sinh này nữa, nếu không sẽ chỉ làm đối phương cảm thấy anh đang cho đối phương hy vọng.
 
Thẩm Tứ nhìn sang chỗ khác, nhìn thấy bóng người quen thuộc, anh bỗng bật cười và khoát tay gọi cô: “Diệp Thư Từ.”
 
So với vừa rồi, giọng điệu của anh dịu dàng hơn rất nhiều.
 
Thiếu niên ấm áp như thế làm cho sự xấu hổ của Diệp Thư Từ tức khắc biến mất không còn. Cô gái đáng yêu kia nhìn Thẩm Tứ lại quay ra nhìn Diệp Thư Từ, sắc mặt biến đổi, ngọn lửa ghen tị trong mắt như muốn thoát ra. Cô ấy bực bội chạy đi.
 
Khóe môi Diệp Thư Từ bất giác khẽ nhếch lên cười.
 
Thẩm Tứ đi tới trước mặt cô: “Khương Hiểu bảo tôi qua hỏi cậu một tiếng, lát nữa cùng nhau ăn lẩu không?”
 
Diệp Thư Từ nghiêng đầu cười hỏi: “Các cậu đều sẽ đi hả?”
 
Cậu sẽ đến chứ?
 
Cô chỉ có một nguyện vọng hèn mọn như vậy, cô chỉ muốn gặp anh nhiều hơn một chút.
 
Thẩm Tứ gật đầu: “Chỉ có mấy người chúng ta, không có người khác.”
 
Diệp Thư Từ nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cũng cong cong: “Vậy là được rồi. Nhưng sách vở của tôi hơi nhiều, tôi về nhà cất sách rồi đến.”
 
Đúng lúc này, Chu Tử Kỳ cũng đi tới: “Anh Tứ, cậu cũng ở đây à!”
 
“Ừ.”
 
“Khương Hiểu phái tôi qua đây hỏi cậu và Diệp Thư Từ có đi ăn lẩu không?”
 
Không hiểu sao, Diệp Thư Từ cảm thấy tâm trạng rất tốt: “Đương nhiên đi.”
 
“Diệp Thư Từ, tay cậu bị sao thế?”
 
Cô theo bản năng vuốt v e chỗ bị bỏng. Đã qua hơn hai giờ, lúc mới bị bỏng còn thấy đau nhưng bây giờ chỉ còn hơi rát. Cũng may bị bỏng không nghiêm trọng, chỉ là ngón giữa hơi sưng lên.
 
“Vừa rồi lấy nước không chú ý nên bị bỏng một chút.”
 
Diệp Thư Từ bất giác nhìn Thẩm Tứ, thấy thiếu niên rũ mắt cau mày cũng đang nhìn về phía tay cô. Nhưng anh chỉ hơi mím môi, không nói cái gì.
 

“Vậy sau này cậu phải cẩn thận chút.” Chu Tử Kỳ than phiền, “Tôi nói chứ, trường học của chúng ta cũng quá rách nát rồi. Máy lọc nước cũng tiếc không lắp mấy cái, mỗi ngày đều chỉ có thể lấy nước nóng, không bị bỏng mới là lạ.”
 
Diệp Thư Từ định nói là do cô không cẩn thận nhưng chưa kịp nói thì Trần Thanh Nhuận không biết khi nào đã đeo balo đến gần mình: “Diệp Thư Từ, tớ có mấy câu muốn nói với cậu. Cậu có tiện không?”
 
Diệp Thư Từ có chút khó hiểu, Trần Thanh Nhuận không chào hỏi với Thẩm Tứ và Chu Tử Kỳ như thể không nhìn thấy hai người ấy vậy. Rõ ràng mọi người học chung một lớp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.
 
Hai người tìm một nơi yên tĩnh.
 
Trần Thanh Nhuận tìm cô để tỏ tình.
 
“Diệp Thư Từ, cậu rất tốt bụng, cậu rất đáng yêu. Từ nhỏ tớ đã có ấn tượng sâu sắc với cậu, vẫn luôn nhớ tới cậu.” Trần Thanh Nhuận hơi rũ mắt, khung mắt kính vàng khúc xạ ánh sáng, “Trong khoảng thời gian học cùng lớp với cậu, tớ càng thêm thích cậu. Không biết cậu có thể cho tớ một cơ hội, để tớ chăm sóc cậu được không?”
 
Cô biết rõ biểu hiện khi thích một người nên ít nhiều cũng có thể nhìn ra suy nghĩ của Trần Thanh Nhuận.
 
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn học tập thật tốt, nỗ lực phân rõ giới hạn với thiếu niên, không làm những chuyện khiến anh hiểu lầm.
 
Cô khẽ cắn môi: “Xin lỗi, tớ chưa muốn yêu.”
 
Có lẽ không ngờ tới cô từ chối nhanh như vậy, Trần Thanh Nhuận cố chấp hỏi lại: “Cậu không muốn làm bạn gái tớ phải không?” giọng nói càng thêm trầm thấp, “Nếu người tỏ tình với cậu là Thẩm Tứ thì sao? Cậu cũng sẽ nói như vậy ư?”
 
Sao cậu ta lại có thể nhìn ra tâm lý của mình?
 
Diệp Thư Từ bỗng ngẩng đầu, cau mày. Phản ứng đầu tiên chính là điên cuồng phủ nhận: “Tớ không thích bất cứ ai, cậu đừng nói như vậy.”
 
Cô vẫn luôn là kẻ hèn nhát trong tình yêu.
 
Nhưng lại khao khát tình yêu đến với mình.
 
Diệp Thư Từ buông cặp sách, bắt taxi đi quán lẩu. Ba người kia đều đã tới rồi, ngay cả đồ ăn cũng đã được đưa lên đầy đủ, nồi lẩu sôi ùng ục bốc hơi nóng. Trong tiệm có khá nhiều người, nói chuyện ồn áo náo nhiệt.
 
Chu Tử Kỳ đang nói chuyện phiếm với Khương Hiểu: “Hiểu Hiểu, Lâm Úy cũng muốn đến nhưng tớ nhớ cậu không thích cô ta nên không đồng ý. Thế nào, có phải tớ rất nghe lời không?”
 
Nữ vương Khương Hiểu sờ đầu Chu Tử Kỳ: “Husky của chúng ta nghe lời nhất.”
 
Đây là biệt danh thứ một trăm linh một mà Khương Hiểu đặt cho Chu Tử Kỳ.
 
Ngoài mặt tỏ vẻ tủi thân nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy.
 
Chu Tử Kỳ nhìn về phía Thẩm Tứ: “Anh Tứ, hình như Lâm Úy có ý với cậu hả?”
 
Khương Hiểu tấm tắc cười lạnh: “Cái này còn cần phải nói sao.”
 
Nữ sinh có thể hiểu được nữ sinh, nhất là chuyện rõ ràng như yêu thích ai, Diệp Thư Từ mím môi không tiếp lời.
 
Thẩm Tứ thả mấy đ ĩa đồ ăn xuống nồi lẩu, thản nhiên nói: “Hẳn là không phải, mẹ tôi và mẹ cô ấy là bạn cũ.”
 
“Chu Tử Kỳ,” Khương Hiểu từ trước đến nay lớn tiếng, nghi hoặc hỏi: “Sao cậu chỉ gọi một phần tôm viên vậy?”
 
Chu Tử Kỳ gãi đầu: “Tớ gọi suất bốn người mà, với lại tớ thấy nhiều đồ ăn rồi, hẳn là đủ cho chúng ta ăn.”
 
Khương Hiểu bĩu môi: “Tiểu Từ của chúng ta thích tôm viên.”
 
Lúc này, Thẩm Tứ sắc mặt không đổi, bưng đ ĩa tôm viên lên rồi dùng muỗng gạt hết xuống nồi.
 

Mùi lẩu tràn ngập khoang mũi, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Chợt, Chu Tử Kỳ hỏi: “Diệp Thư Từ, vừa nãy tên Trần Thanh Nhuận kia tìm cậu làm gì vậy?”
 
Mí mắt Diệp Thư Từ hơi nháy, cô theo bản năng nhìn về phía Thẩm Tứ.
 
Thẩm Tứ đang cúi đầu ăn rau chân vịt, có vẻ không quan tâm đ ến chuyện này. Có vẻ anh không thích chấm gia vị, gia vị chỉ đến một phần ba đ ĩa chấm.
 
Diệp Thư Từ còn nhớ rõ ngày đầu tiên đi ôn thi, có lời đồn truyền ra là Thẩm Tứ và Lâm Úy yêu nhau. Cô nghĩ mọi cách để thăm dò nhưng vẫn luôn do dự.
 
Khi nghe người khác bàn tán về Thẩm Tứ, cô luôn lắng nghe và thu thập thông tin vì cô lo lắng Thẩm Tứ sẽ thuộc về cô gái khác.
 
Nhưng khi đề tài chuyển đến trên người mình, Thẩm Tứ lại tỏ ra không chút hứng thú. Cô bật cười tự giễu.
 
Con người chỉ có thể nhìn mặt trăng, bị ánh trăng chiếu sáng nhưng không thể trở thành mặt trăng.
 
Mặt trăng mãi mãi là mặt trăng, cao không thể với tới, chiếu sáng buồn vui ly hợp của nhân gian.
 
Diệp Thư Từ muốn bảo vệ sự riêng tư của Trần Thanh Nhuận, tùy tiện tìm lý do cho qua chuyện.
 
Trong lúc ăn, Thẩm Tứ đi toilet một chuyến, nhân viên phục vụ lại bưng lên một đ ĩa tôm viên.
 
“Chúng ta hẳn là không gọi phần thứ hai mà nhỉ?”
 
“Tôi gọi.” Thẩm Tứ hơi nghiêng người, lấy khăn ăn lau tay và bình tĩnh giải thích: “Không phải bạn cùng bàn thích ăn sao?”
 
Thật ra mọi người đã ăn không ít, gần như no rồi.
 
Thẩm Tứ thả đ ĩa tôm viên vào nồi, không đến hai phút tôm viên đã chín. Thiếu niên dùng muôi vớt lên, nhẹ nhàng cho vào đ ĩa nhỏ trước mặt Diệp Thư Từ.
 
Khương Hiểu chống cằm trêu đùa: “Sao cậu đối xử tốt với Tiểu Từ của chúng ta thế?”
 
Thiếu niên bật cười, môi mỏng khẽ mở, thản nhiên nói: “Bí mật.”
 
Chu Tử Kỳ và Khương Hiểu đều cười rộ lên, Diệp Thư Từ cũng bật cười.
 
Cô từng vì anh mà vô số lần cảm thấy chua xót, khổ sở. Nhưng lúc này được anh đối xử không giống với người thường như vậy, chúng toàn bộ tan thành mây khói.
 
Cô hận bản thân không có tiền đồ, nhưng cô chính là không có tiền đồ như thế.
 
Cho dù Thẩm Tứ đối xử tốt với cô như vậy không phải vì tình yêu mà là muốn bù đắp những gì anh nợ cô vào ngày sinh nhật đó.
 
Cô hiểu, cô hiểu tất cả.
 
Thẩm Tứ đối xử tốt với cô nhưng không có chút tình yêu nam nữ nào.
 
Nếu không sao anh có thể không hứng thú muốn biết Trần Thanh Nhuận tìm cô nói chuyện gì chứ.
 
Ghen tuông, ghen ghét mới là nguồn gốc của tình yêu.
 
Diệp Thư Từ nghĩ như vậy, nhưng khi về đến nhà, phát hiện trong balo có thêm một tuýp thuốc mỡ trị bỏng.
 
 

 

Bình Luận (0)
Comment