Tiếng Vọng Yêu Thầm

Chương 30

Diệp Thư Từ tiu nghỉu cười: "Chúng ta không còn ngồi cùng bàn nữa rồi."
 
Thẩm Tứ cũng sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nở nụ cười nhạt, có chút xấu hổ: "Tôi quên rồi."
 
Anh luôn cảm thấy khoảng thời gian này thật sự trôi nhanh, giống như đã trải qua rất nhiều chuyện, rồi lại cảm thấy được dường như mình chưa làm được gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rất nhiều chuyện không phải bản thân anh có thể khống chế được, giống như thầy Trần sống chết không đồng ý với yêu cầu của anh.
 
Thẩm Tứ và Trần Thanh Nhuận không có lời nào để nói.
 
Chắc bọn họ là bạn ngồi cùng bàn lúng túng nhất lớp.
 
Diệp Thư Từ nhẹ nhàng nói: "Không phải cậu chưa ăn sao?"
 
Thẩm Tứ nhướng mí, lúc này mới chú ý tới trong tay Diệp Thư Từ xách một cái lồ ng cơm.
 
Chàng trai nhướng mày, có chút ngạc nhiên: "Cậu ăn chưa?”
 
Diệp Thư Từ mấp máy môi, vừa định nói mình ăn rồi, nhưng không nghĩ tới bụng hăng hái mà "Rột" một tiếng, âm thanh ngắn ngủi làm cả người cô xấu hổ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tứ cong môi, trực tiếp đứng lên, giữa mặt xẹt qua chút bất đắc dĩ, khẽ cười một tiếng: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi ăn."
 
Diệp Thư Từ nhìn lồ ng cơm trong tay, cô mua khẩu phần một người, quả thật không đủ hai người ăn, huống chi cô cũng muốn ở bên Thẩm Tứ trong chốc lát, vậy ra ngoài ăn đi.
 
Cô nhắm mắt theo phía sau chàng trai, tim không hiểu sao đập mạnh. Diệp Thư Từ đưa tay vào túi, một lúc sau lập tức cảm giác được mồ hôi đầm đìa.
 
Rõ ràng trước kia bọn họ quen thuộc như vậy, khi cô một mình đối mặt với anh, sự khẩn trương tiêu tan rất nhiều. Trong khoảng thời gian này không tiếp xúc nhiều, dường như lại trở về trạng thái ban đầu.
 
Cô bất đắc dĩ thở dài.
 
Bảy tám giờ tối, đúng là thời điểm thành thị náo nhiệt nhất, trong ngoài bệnh viện là hai thế giới khác nhau, xe cộ tấp nập, đèn neon nhấp nháy, những tòa nhà bê tông mọc lên như những con quái vật ẩn mình trong bóng đêm.
 
Bên ngoài bệnh viện không ít cửa hàng nhỏ bán đồ ăn thức uống, ánh đèn ấm áp cực kỳ giống hương vị gia đình.
 
Thẩm Tứ đứng cạnh một quán mì xào tương, hỏi cô: "Có muốn ăn món này không?
 
Huyệt thái dương của Diệp Thư Từ nhảy lên, không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm nhận được vô hình bên trong, Thẩm Tứ giống như nhớ rất nhiều thứ về cô.
 
Bốn người bọn họ thường xuyên cùng nhau ăn cơm, Diệp Thư Từ ăn mì xào tương nhiều nhất, mà quả thật cô có cảm tình với tất cả loại mì.
 
Diệp Thư Từ lắc đầu, chỉ vào cửa hàng tiểu long bao bên cạnh: "Chúng ta ăn tiểu long bao được không?"
 
Thẩm Tứ gọi suất hai người, Diệp Thư Từ ngồi xuống bàn trước, tư thế ngay ngắn giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
 
Trong quán có không ít khách, có mấy người đàn ông trung nên ba hoa khoác lác rất náo nhiệt. Làm lỗ tai Diệp Thư Từ có chút đau nhức, cô nhìn chăm chú vào ngã tư đường đối diện, mặt tiền của cửa hàng mì xào tương rất lớn và sáng.
 
"Không phải cậu thích ăn mì xào tương sao?" Không biết Thẩm Tứ về chỗ ngồi từ lúc nào: "Sao lại không ăn?"
 
"Tiểu lung bao tốt cho sức khỏe, cháo kê bồi bổ dạ dày." Diệp Thư Từ cong môi cười, dung mạo sáng ngời như được rải đầy sao: "Chắc cậu trưa cũng không ăn, muốn cậu khoẻ một chút."
 
Thẩm Tứ sửng sốt.
 
Trái tim của thiếu niên như được một bàn tay dịu dàng chạm vào, giữa trưa tranh cãi, những lời nghĩ một đằng nói một nẻo cùng với những lời cay nghiệt của người đàn ông đều biết mất.
 

Lông mi Thẩm Tứ hơi rũ xuống, quai hàm căng chặt thả lỏng chút, không nói chuyện.
 
Một lúc sau, Thẩm Tứ nói: "Diệp Thư Từ, cậu không cần lo lắng hết mọi chuyện cho người khác."
 
Anh nói lời này rất nghiêm túc, nhìn vào đáy mắt làm lòng cô giật thót. Diệp Thư Từ nhìn chàng trai, thần sắc của anh có chút mỏi mệt, quần áo rộng thùng thình nhưng xương quai xanh, bờ vai thẳng tắp đều đẹp quá đáng.
 
Lông mi Diệp Thư Từ run lên, nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu đó là cách duy nhất làm tôi vui vẻ."
 
Bởi vì cậu vui vẻ, tôi mới có thể vui vẻ.
 
Tất cả vui vẻ của tôi đến từ chính cậu.
 
Vừa rồi có một người đàn ông gọi món rất lớn, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn. Thẩm Tứ không nghe thấy lời Diệp Thư Từ nói, cũng sẽ không hỏi lại.
 
Tiểu lung bao và cháo kê nhanh chóng được đưa lên, người chủ tốt bụng kết hợp với dưa muối, món ăn bình dị nhất, lại vì người đối diện là Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ cũng thấy hạnh phúc vô cùng.
 
"Sao cậu lại xuất hiện trong này?"
 
"Đến thăm một người bạn." Diệp Thư Từ nói: "Đúng rồi, gần đây lớp thi đấu của chúng ta có gửi một số bài dự thi chung, còn rất hay, cần tôi mang đến cho cậu không?"
 
Thẩm Tứ khẽ cười một tiếng.
 
Diệp Thư Từ dường như giật mình phản ứng lại: "A, cậu là thiên tài, không cần học tập."
 
Mấy ngày Thẩm Tứ không đến trường, thầy Trần cũng không nói gì, dù sao bây giờ là giai đoạn tổng ôn.
 
Thẩm Tứ ngẩng đầu nhìn cô, nhướng mày, dùng khẩu khí trêu chọc mở miệng: "Ai nói thiên tài không cần học?"
 
Diệp Thư Từ nhìn chàng trai anh tuấn, mặt bất tri bất giác ửng hồng.
 
"Đúng rồi Thẩm Tứ, có chuyện này tôi muốn nói với cậu một chút." Do dự xong, Diệp Thư Từ nâng mắt: "Ngày đó cậu đến văn phòng thầy Trần, tôi đã nghe thấy rồi."
 
Diệp Thư Từ vốn định làm bộ như không biết gì nhưng cô lại cảm thấy Thẩm Tứ đối xử với cô rất tốt, tiếp tục giả bộ cũng không phải cách.
 
Thẩm Tứ suy nghĩ, nhíu mày: "Cậu đã nghe thấy cái gì cơ?"
 
Diệp Thư Từ cắn môi: "Quan hệ giữa cậu và Trần Thanh Nhuận."
 
Thẩm Tứ nhìn cô một cái, lại hỏi: "Còn chuyện khác thì sao, nghe được toàn bộ không?"
 
Chính là anh xin thầy Trần tiếp tục ngồi chung bàn với cô.
 
Diệp Thư Từ sửng sốt một chút, gật đầu: "Ừm."
 
Buổi tối ngày hôm đó quả thật thầy Trần đã nói với anh rất nhiều, quả thật cô nghe được không ít nội dung. Tuy rằng bây giờ cô không thể nhớ lại tất cả chúng nhưng cuối cùng lại dò được bí mật lớn nhất.
 
Thẩm Tứ không nói gì, ho nhẹ một tiếng, sắc mặt hơi đỏ lên một chút.
 
"Không sao." Cuối cùng anh nói.
 
Kết quả kiểm tra cuối cùng của Phương Du Nhiên được đưa ra, bác sĩ nói bệnh tình lần này nghiêm trọng nhưng không gây ảnh hưởng lớn, lại trị liệu một thời gian là có thể xuất viện.
 
Lần đầu tiên nhận được tin này, Văn Khiêm không cầm được nước mắt.
 
Diệp Thư Từ cũng vui vẻ ôm lấy Phương Du Nhiên, thiếu chút nữa bay thẳng đến hôn lên mặt cô ấy.

 
Phương Du Nhiên ra vẻ ghét bỏ nhìn cô ấy: "Như cậu nói, tớ phúc lớn mệnh lớn."
 
Cũng vì chăm sóc Phương Du Nhiên, Diệp Thư Từ đến bệnh bệnh mấy lần, chạm phải Thẩm Tứ hai lần.
 
Lần đầu tiên, cô thuận tay đem bài thi cho anh, chàng trai cong môi: "Cảm ơn."
 
Lần thứ hai, cô chạm phải Thẩm Tứ và Trần Thanh Nhuận cãi nhau.
 
Diệp Thư Từ không dám qua.
 
Nói thật, Thẩm Tứ và Trần Thanh Nhuận đã học cùng lớp lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Thư Từ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa họ, không nghĩ đó là cãi nhau.
 
So với Thẩm Tứ, trong mắt Trần Thanh Nhuận đầy sự thù hận, tức giận rõ ràng càng nhiều hơn, khẩu khí cũng càng lo lắng hung hăng hơn: "Thẩm Tứ, đây cũng là cha cậu, là người cha nuôi dưỡng cậu mười tám năm, cậu dựa vào đâu đối xử với ông ấy như thế."
 
Thẩm Tứ cười nhạo: "Trần Thanh Nhuận, cậu chỉ là đứa con riêng thì có tư cách gì nói chuyện với tôi như thế." 
 
Mái tóc của chàng trai rũ xuống trước trán, nụ cười lạnh làm gương mặt có chút sắc bén.
 
"Cha cũng nói tôi là anh cậu." Trần Thanh Nhuận ôm cánh tay: "Xuất phát điểm của ông luôn tốt, ông chỉ có hai người con trai chúng ta, hy vọng tôi và cậu hoà thuận với nhau. Thậm chí còn bảo thầy Trần thay đổi chỗ ngồi."
 
Thẩm Tứ nở nụ cười.
 
Thẩm Tứ cao hơn Trần Thanh Nhuận một chút, ánh mắt khinh bỉ anh ta, có một loại cảm giác kiêu ngạo. Thiếu niên mím môi, dáng vẻ tựa hồ không để ý anh ta.
 
"Thẩm Tứ, tôi sinh ra sớm hơn cậu, mẹ tôi cũng quen cha sớm hơn mẹ cậu. Muốn nói oan uổng thì tôi còn oan hơn cậu nhưng tôi chưa bao giờ hận cậu."
 
"Nhưng tôi không hiểu, bà ngoại cậu nằm viện, cậu đi thăm, ngày nào cũng ngồi chồm hổm trong bệnh viện. Nhưng vì sao lại không chịu bình tĩnh nói chuyện với cha, ông ấy là cha ruột của cậu mà."
 
Trần Thanh Nhuận dụi mắt, chực khóc, diễn hết mình vở kịch tình cảm gia đình: "Chẳng lẽ cha không đáng thương sao, không người nào đến tuổi trung niên không muốn có một gia đình hạnh phúc. Nhưng ngay cả cái này cậu cũng muốn đoạt."
 
Thẩm Tứ đột nhiên cong môi cười, giọng nói nhẹ như gió: "Trần Thanh Nhuận, rốt cuộc hung thủ giết mẹ tôi là ai, không cần phí lời." 
 
Phía sau Thẩm Tứ là ông Thẩm mặc đồ bệnh nhân, môi ông Thẩm tái nhợt, tay vịn khung cửa, cơ hồ run rẩy, cắn răng nói: "Thẩm Tứ, mày nhìn anh mày ngoan ngoãn thế nào đi."
 
Nếu không phải ông Thẩm mới phẫu thuật xong không còn sức, phỏng chừng đã dùng tay tát Thẩm Tứ.
 
Gió từ rất xa thổi tới.
 
Trần Thanh Nhuận sải bước qua dìu ông Thẩm, Thẩm Tứ "Chậc" một tiếng, nhìn bọn họ tiếp tục diễn phụ từ tử hiếu.
 
Dù sao cũng là chuyện nhà người ta, Diệp Thư Từ tham dự cũng không hay, lại không thể nhìn nhiều. Bệnh của ông Thẩm nhìn cũng không nhẹ, hẳn là cũng không làm khó được Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ cắn môi, cuối cùng chọn rời đi.
 
Cho dù cô đứng ở trước mặt Thẩm Tứ thì cũng không biết có thể an ủi được gì.
 
Lời an ủi nhẹ nhàng có thật sự an ủi được tim thiếu niên không?
 
Những cảnh tượng đêm đó lại lặp đi lặp lại trong đầu Diệp Thư Từ, cuộc đối thoại giữa hai thiếu niên chứa đựng quá nhiều thông tin, cô phải mất nhiều thời gian mới tiêu hóa được.
 
Thật ra Trần Thanh Nhuận ngày nào cũng đến trường, nhưng tối tự học thì chọn xách cặp rời đi, nhưng mà thành tích của cậu ta, các giáo viên cũng không có ý kiến.
 
"Sao lại thế nào, hơn một tuần Thẩm Tứ không có đến trường học, Trần Thanh Nhuận cũng không đến luôn." Khương Hiểu nói: "Tiểu Từ, cậu có biết tại sao không?"

 
Trực giác của nữ sinh luôn rất chuẩn, Khương Hiểu nói: "Tớ luôn cảm thấy Trần Thanh Nhuận và Thẩm Tứ có mối quan hệ không diễn tả được."
 
Đương nhiên Diệp Thư Từ biết.
 
Thẩm Tứ không đến sở dĩ là vì chăm sóc bà ngoại. Nhưng Trần Thanh Nhuận không đến là vì lấy lòng ông Thẩm.
 
Đúng vậy, lấy lòng.
 
Diệp Thư Từ hiểu Trần Thanh Nhuận rất rõ, cô không nhìn thấy chút ấm áp thật sự nào trong đôi mắt của Trần Thanh Nhuận, ngược lại là lịch sự giả dối.
 
Nhưng Diệp Thư Từ không nói gì, cô chọn giữ bí mật cho Thẩm Tứ.
 
Đêm nay, Diệp Thư Từ mở quyển nhật ký đã lâu không dùng, viết xuống mấy chữ.
 
2014310.
 
Xin ông trời thương xót thiếu niên con yêu thương.
 
Bệnh của bà ngoại mau khỏi, chấm dứt khắc khẩu với cha.
 
Không chỉ thế, con nguyện ý đổi với chính mình.
 
Lại qua vài ngày, cuối cùng giống như Diệp Thư Từ mong đợi, rốt cuộc Thẩm Tứ cũng đi học như bình thường, không biết có liên quan đến việc cô viết nhật ký hay không.
 
Cuối tháng, đó là ngày thi vật lý cấp thành phố.
 
Cuộc thi lần đầu tiên được tổ chức bởi cấp thành phố, những học sinh ưu tứ được cử ra để thi đấu trong tỉnh, chọn lựa nhân tài thực sự, có thể được chọn để nhận điểm thưởng.
 
Địa điểm thi ở giữa ngoại ô Hồ Giáo thành phố Tô, cách trụ sở chính khoảng nửa giờ lái xe.
 
Vì để đảm bảo an toàn cho học sinh nên nhà trường thống nhất tổ chức đi bằng xe buýt, phụ trách đưa đón các học sinh cùng đi.
 
Trong khoảng thời gian này tuy xảy ra rất nhiều chuyện nhưng không ảnh hưởng Diệp Thư Từ học tập, cô vẫn luôn tràn ngập niềm tin với bản thân.
 
Nhưng núi lớn đặt trong lòng, cô trằn trọc cả đêm không ngủ được, năm giờ sáng trời mới hửng sáng, cô đã trực tiếp rời giường, ôn tập công thức trong chốc lát rồi đi đến trường.
 
Trong phòng học không có người, cô chỉ có thấy bóng dáng quen thuộc, khẽ gọi: "Trần Thanh Nhuận."
 
Trần Thanh Nhuận đột ngột quay lại, động tác của cậu ta có hơi mất tự nhiên, quả nhiên là cậu ta.
 
Kỳ quái chính là, Trần Thanh Nhuận ngồi ở vị trí Thẩm Tứ. Chỗ ngồi của Thẩm Tứ không có nhiều sách, chỉ có một bình nước, một hộp giấy.
 
"Diệp Thư Từ, sao cậu đến sớm thế?"
 
Diệp Thư Từ không thích cậu ta cả công lẫn tư nhưng bọn họ học cùng lớp, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy, cô cũng không muốn quan hệ cứng nhắc: "Ừm, hôm qua ngủ không ngon."
 
Nắng sớm mờ nhạt, chim hót líu lo.
 
Vườn trường yên ắng và tràn đầy năng lượng như thế, Diệp Thư Từ lần đầu nhìn thấy, nhịn không được thoải mái vươn vai.
 
"Có tự tin không?" Trần Thanh Nhuận đỡ gọng kính tơ vàng lên.
 
"Vẫn có, hết sức là được rồi." Diệp Thư Từ cười: "Còn cậu?"
 
Trần Thanh Nhuận còn nghiêm túc nhìn cô, đột nhiên nói: "Tớ có niềm tin có thể đánh bại cậu ta."
 
Không nói rõ là ai nhưng bọn họ đều biết rõ, người này là Thẩm Tứ.
 
Diệp Thư Từ không tin lắm nhưng nhìn Trần Thanh Nhuận có tính toán trước, cô không rõ ràng, tại sao cậu ta lại tự tin đến vậy.
 
Diệp Thư Từ không hy vọng Thẩm Tứ bị người khác đánh bại, cô giật giật môi, còn chưa nói gì thì Trần Thanh Nhuận đã nghiêm túc hỏi: "Nếu tớ lợi hại hơn Thẩm Tứ, cậu có quay lại nhìn tớ không?"
 
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác chán ghét không hiểu nổi, trước đó cô đã từ chối trực tiếp như vậy rồi, vì sao cậu ta còn chưa hết hy vọng.

 
Diệp Thư Từ cũng không thèm để ý, nói vài câu từ chối rồi xách cặp xuống nhà chờ xe buýt để đợi.
 
Thời gian trôi qua từng phút giây,  hầu như tất cả học sinh của cuộc thi đều đến đông đủ, Thẩm Tứ vẫn chưa đến.
 
Diệp Thư Từ cau mày nhìn đồng hồ, cô rất lo Thẩm Tứ bên kia xuất hiện tình huống ngoài ý muốn. Nếu anh thật sự không tham gia thì thật đáng tiếc.
 
Mặc dù thành tích của thiếu niên tốt đến không cần thi đấu thêm điểm.
 
Nhưng lòng cô cũng thật sự thích dáng vẻ hiên ngang chỉ trích của anh.
 
Diệp Thư Từ thích anh mãi kiêu ngạo như thế.
 
Cũng nguyện lòng bảo vệ kiêu ngạo ấy của anh.
 
Giáo viên dẫn đội nhìn đồng hồ, sau khi điểm danh xong, xác định Thẩm Tứ không tới, thở dài: "Sư phó, chúng ta xuất phát đi."
 
A, thật sự không đến sao, có trời mới biết, trước cuộc thi cô đã muốn gặp chàng trai của mình biết bao nhiêu. Đáy mắt Diệp Thư Từ cứ thế tắt từng chút một.
 
"Chờ chút." Giọng nói trong sáng quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, mang theo một tia huyền ảo.
 
Nó giống như xuyên qua vạn núi, vượt biển vượt dòng mà đến cắm rễ trong lòng cô, trở thành sự tồn tại đặc biệt và khó quên nhất.
 
Quá tuyệt vời.
 
Trong khoảnh khắc, lông mày của Diệp Thư Từ nhướng lên, đáy mắt tràn ra ý cười, theo bản năng đứng lên, nhìn chàng trai như gió chạy ra khỏi tòa nhà dạy học.
 
Tuỳ tiện như gió, là ngôi sao sáng nhất.
 
Cuối cùng Thẩm Tứ cũng đến, chàng trai xách túi, một tay cầm lấy bình nước, bước chân nhẹ nhàng trên mặt đất, nói với thầy dẫn đội: "Xin lỗi ạ."
 
Chỉ có một chiếc ghế trống ở hàng cuối cùng, Thẩm Tứ ngồi ở đó, khi đi qua vị trí của Diệp Thư Từ thì mỉm cười và gật đầu với cô như một lời chào.
 
Thừa dịp người khác không chú ý, Diệp Thư Từ trộm nhìn vị trí của chàng trai một cái, chỉ cần anh ngồi ở đó, cô liền đặc biệt hài lòng, đặc biệt vui vẻ.
 
Học sinh bên cửa sổ kéo rèm lại, nơi Thẩm Tứ lờ mờ sáng, anh nói gì đó với người bên cạnh, nụ cười sạch sẽ thuần tuý. Trong ánh sáng u tối, đường cong gương mặt rõ nét càng anh tuấn hơn.
 
Khoé môi Diệp Thư Từ nhịn không được nâng lên.
 
Không hiểu sao, lòng cô không thể bình tĩnh lại.
 
Giống như có thứ gì bị bỏ qua.
 
Đợi Diệp Thư Từ qua cửa kiểm tra an ninh để vào phòng thi, giám thị bắt đầu phát phiếu trả lời, cuộc thi sắp diễn ra, trải nghiệm sáng nay như thước phim lặp lại trong đầu cô, Diệp Thư Từ mới ý thức được mình đã bỏ lỡ cái gì.
 
"Tớ có tin tưởng có thể đánh bại cậu ta."
 
"Nếu tớ lợi hại hơn Thẩm Tứ, cậu có quay đầu lại nhìn tớ không?"
 
Đại não của Diệp Thư Từ "oanh" một tiếng, một tia sáng chói mắt hiện lên.
 
Lúc này cô chỉ thấy tay chân lạnh như băng.
 
Cô vẫn nhớ rõ khoảnh khắc khi cô bước vào lớp, hành động của Trần Thanh Nhuận lại hiện lên trong tâm trí cô.
 
Trần Thanh Nhuận động vào bình nước của Thẩm Tứ.
 
Vừa rồi Thẩm Tứ vào tòa nhà học chính là vì để lấy bình nước như mọi khi.
 
Bình nước của Thẩm Tứ bị động tay động châm.
 
Trái tim Diệp Thư Từ đập dữ dội, lạnh cả người, sắc mặt càng ngày càng trầm, trực tiếp đứng lên, giọng nói run rẩy: "Thầy ơi, bây giờ em phải ra ngoài một chuyến."

 

Bình Luận (0)
Comment