Tiếng Vọng Yêu Thầm

Chương 32

Trần Thanh Nhuận chuyển trường rồi, chuyển trường vô cùng đột ngột.
 
Mọi người chỉ biết kết quả này, nhưng không ai biết tại sao cậu ta chuyển.
 
Sau cuộc thi, Trần Thanh Nhuận cũng chưa từng đến trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Hiểu cũng đã nói chuyện với Diệp Thư Từ, suy đoán về việc Trần Thanh Nhuận chuyển đến trường khác mấy lần, nhưng Diệp Thư Từ mím môi và không nói gì.
 
Việc Trần Thanh Nhuận chuyển đến trường khác đồng nghĩa với việc cậu ta âm thầm giương cờ trắng đầu hàng, cứ chuyện này trôi qua và trở thành dĩ vãng đi.
 
Một tuần sau, vào một buổi chiều bình thường, khi Diệp Thư Từ bước vào cổng trường, cô đã bị bảo vệ gọi lại và nói cô có một lá thư.
 
Diệp Thư Từ không lên lầu, mà trực tiếp mở nó ra dưới gốc cây ngô đồng.
 
Không có tên người gửi.
 
 Trong đó chỉ có một câu ngắn gọn Diệp Thư Từ, tôi xin lỗi.
 
Đó là Trần Thanh Nhuận.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ý nghĩ đầu tiên của cô khi mở bức thư này ra là bức thư này nhất định là do Trần Thanh Nhuận viết, cậu ta đã nghĩ thông suốt và thực sự biết hành vi của mình là sai hay chưa?
 
Diệp Thư Từ cũng quen thuộc với nét chữ của Trần Thanh Nhuận, cô nhớ lại một chút và cô càng chắc chắn bức thư này là do Trần Thanh Nhuận viết.
 
Không biết vì sao, Diệp Thư Từ lại có cảm xúc lẫn lộn, rõ ràng Trần Thanh Nhuận là kẻ xấu xa, nhưng trong lòng cô vẫn có những cảm xúc phức tạp, dường như không phải là đồng cảm hay thương hại, mà là bất lực.
 
Tháng Tư, cây ngô đồng vươn cành xanh mướt hướng lên trời xanh.
 
Tiết học đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, còn một lúc nữa mới đến giờ học, Diệp Thư Từ ngồi trên băng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Một nữ sinh lạ mặt vỗ vai cô: "Bạn học, Thẩm Tứ bảo cậu đến phòng 203 tòa nhà dạy học phía Nam, anh ấy nói sẽ đợi cậu ở đó."
 
Diệp Thư Từ đứng dậy ngay lập tức.
 
Cô có lẽ cũng đoán được lý do Thẩm Tứ gọi mình, cuộc thi đã cách hôm nay một tuần rồi, đối với Thẩm Tứ mà nói, hành vi đột ngột đi tìm anh xin anh ly nước ngày hôm đó của cô thật sự quá kỳ lạ, sau đó anh cũng không hỏi cô tình hình cụ thể, điều đó đủ làm cô ngạc nhiên.
 
Hơn một tuần qua, hai người họ giống như bạn học bình thường, khi cô hỏi anh một câu hỏi mà cô không biết, anh sẽ kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu.
 
Cũng như vậy, Chu Tử Kỳ thường đến chơi với Thẩm Tứ, thường pha trò, và Diệp Thư Từ cũng cười rất vui vẻ.
 
Tuy nhiên, kể từ khi Trần Thanh Nhuận rời đi, nụ cười trên khuôn mặt của Thẩm Tứ dường như đã nhiều hơn rất nhiều.
 
Tòa nhà dạy học phía Nam là một tòa nhà dạy học bị bỏ hoang, có phòng làm việc của giáo viên ở tầng trên cùng và một số phòng học khác đã bị biến thành phòng hoạt động, chẳng hạn như phòng học khiêu vũ và phòng học máy tính.
 
Chuông vào lớp vang lên.

 
Diệp Thư Từ cũng không vội, dù sao cũng là tiết thể dục, giáo viên thể dục cho phép bọn họ hoạt động tự do, rất nhiều học sinh không trực tiếp đến học mà ngồi trên lớp viết bài, giáo viên cũng không để ý.
 
Cánh cửa phòng học 203 hé mở, Diệp Thư Từ do dự, giơ tay gõ cửa rồi mới bước vào.
 
Thẩm Tứ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên đến khuỷu tay, cánh tay rắn chắc và mịn màng, khuôn mặt của thiếu niên sạch sẽ và đẹp trai, hai gò má gầy gò hiện lên sức sống trẻ trung
 
Thẩm Tứ nhìn cô, Diệp Thư Từ mím môi, ngượng ngùng cười cười.
 
Họ hiếm khi ở một mình như thế này, đặc biệt là trong một không gian vắng vẻ như vậy.
 
Thẩm Tứ đứng dậy, thiếu niên có chiếc cổ mảnh khảnh, yết hầu nhô ra và làn da trắng: 
 
"Diệp Thư Từ."
 
Tiếng gió vi vu, nhàn nhã thổi qua, thiếu niên mắt đen láy, rất có khí chất, dáng người vô cùng hút mắt.
 
Diệp Thư Từ nhẹ nhàng mở miệng: "Thẩm Tứ, cậu muốn hỏi tôi về chuyện hôm thi đấu sao?"
 
Ngày này lẽ ra phải đến từ lâu rồi.
 
Thẩm Tứ gật đầu: "Tôi đại khái đã có thể đoán được hôm đó xảy ra chuyện gì, Trần Thanh Nhuận động tay động chân vào đúng không?"
 
Thẩm Tứ là một thiếu niên thông minh, nối những chuyện từ đầu đến cuối lại thì đã biết chuyện gì đang xảy ra. 
"Tôi đã đi gặp Trần Thanh Nhuận." Thẩm Tứ nhàn nhạt nói: "Cậu ta đã nhận lỗi và xin lỗi tôi rồi."
 
Nói đến từ "xin lỗi", thiếu niên khẽ cong môi, nụ cười đầy châm chọc.
 
Đương nhiên là Diệp Thư Từ biết lời xin lỗi này chắc chắn sẽ không phải lời thật lòng.
 
Giọng nói của Diệp Thư Từ trầm xuống: "Thật ra, tôi vốn muốn gọi cảnh sát. Trần Thanh Nhuận không hề sợ. Sau đó tôi suy nghĩ một chút. Đây dường như là chuyện gia đình của cậu, cha cậu có lẽ không muốn làm lớn chuyện này lên."
 
"Nếu làm ầm ĩ lên sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của cậu với cha của cậu."
 
"Sau đó Trần Thanh Nhuận cũng không đến trường nữa, tôi cũng biết thái độ của cậu ta rồi, cũng may không có ảnh hưởng gì đến cậu."
 
Nghĩ đến tình huống ngày đó, Diệp Thư Từ không khỏi căng thẳng, cô thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện.
 
Thẩm Tứ im lặng nhìn cô, cô gái xinh xắn dễ nhìn, dáng người cũng cao, khóe mắt đỏ hoe, mi mắt thật sâu, đôi mắt quả hạnh rất đẹp.
 
Điều quan trọng là khi cô đề cập đến những gì đã xảy ra ngày hôm đó, sự lo lắng trong đôi mắt sâu thẳm của cô không phải là giả.
 
"Diệp Thư Từ, cậu nói đúng." Thẩm Tứ nói: "Tôi cũng muốn tên đó bị trừng phạt, nhưng cha tôi nhất định sẽ không đồng ý. Đứa con trai kiêu hãnh của ông ấy sao có thể có tiền án."
 
Diệp Thư Từ khẽ thở dài.
 
Cô sống rất mệt, Thẩm Tứ cũng có hơn gì đâu?

 
Trong khoảng thời gian này, cô cảm nhận rõ ràng sự suy kiệt về thể chất và tinh thần của thiếu niên.
 
"Thật ra tôi tới đây thi đại học, chính là muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh bà ngoại hơn." Thẩm Tứ cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Sức khỏe bà ngoại không tốt, tôi nghĩ có lẽ cậu cũng biết."
 
Mỗi phút mỗi giây vào lúc này đều trở nên rất chậm rất chậm, trong mắt Diệp Thư Từ chỉ có thiếu niên trầm lặng đang nói chuyện này thôi.
 
Cô có linh cảm rằng Thẩm Tứ muốn nói cho cô biết nhiều bí mật về bản thân mình hơn.
 
"Cha tôi cưới mẹ tôi là vì để mắt tới sự nghiệp của bà ấy, nhưng mẹ tôi không biết rằng trước khi kết hôn, ông ta đã có bạn gái, hơn nữa người bạn gái đó còn đang mang thai."
 
"Sau đó nữa, ông ta thành công trong sự nghiệp rồi thay đổi. Nói gì cũng muốn đón mẹ con bọn họ đến. Mẹ của Trần Thanh Nhuận hận mẹ tôi tận xương tủy và dùng bằng chứng nói với mẹ tôi rằng bố tôi chưa bao giờ yêu bà ấy. Sau này, mẹ tôi đã tự sát vào ngày sinh nhật của tôi."
 
Giọng thiếu niên hơi nghẹn ngào: "Tôi về muộn một bước. Hôm đó tôi ăn sinh nhật với bạn học nên sau đó tôi không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa".
 
Khóe mắt Thẩm Tứ đỏ hoe, thiếu niên từng suy nghĩ vô số lần, nếu như ngày đó anh không ra ngoài, nếu như anh ở nhà, thậm chí về nhà sớm hơn một chút, liệu kết quả có thay đổi không?
 
Liệu anh có thể giữ được người mình yêu nhất?
 
Có phải, có thể ngủ một giấc ngon và mơ một giấc mơ đẹp?
 
Kể từ đó, anh không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa.
 
Diệp Thư Từ đột nhiên không biết nên nói gì để an ủi anh.
 
Cánh tay cô run lên, lông mày nhíu chặt, cô tiến lên một bước, vỗ vỗ vai thiếu niên, cố gắng tiếp thêm sức mạnh cho anh.
 
Sự im lặng trải dài vô tận giữa hai người.
 
Thẩm Tứ ngẩng đầu lên: "Không sao, đều qua rồi."
 
"Thẩm Tứ, tương lai sẽ tốt đẹp hơn, có rất nhiều điều đáng mong chờ." Cô gái híp mắt, giọng nói trong trẻo tràn đầy năng lượng: "Cậu xuất sắc thế, cậu xứng đáng có được tất cả những gì tốt nhất."
 
Thẩm Tứ cười một tiếng: "Thật ra tôi cảm thấy bây giờ không sao rồi, bạn cùng bàn. Hôm đó đã sắp đến giờ thi rồi, cậu còn nhất quyết đến phòng thi tìm tôi, có phải đã đưa hạ quyết định rất lớn không?"
 
Diệp Thư Từ kiên quyết lắc đầu.
 
Chỉ cần có liên quan đến cậu, tôi sẽ không bao giờ do dự, tấm lòng dũng cảm của tôi, bất cứ lúc nào cũng bất chấp vì cậu.
 
Thẩm Tứ lại nói: "Từ khi tôi đến đây, trông thì có rất nhiều người thích tôi, nhưng trên thực tế, sau khi ánh hào quang đó mất đi thì cũng chẳng có mấy người là thật lòng."
 
"Vậy nên Diệp Thư Từ, cảm ơn cậu." Giọng nói nghiêm túc của thiếu niên vang lên: "Nhưng tôi hy vọng rằng nếu còn có những chuyện tương tự, cậu đừng làm thế nữa và cậu phải đặt bản thân mình lên hàng đầu."
 
Biết ơn là thật và cảm thấy thương xót cho cô cũng là thật.

 
Anh cũng thật lòng hy vọng cô gái tốt bụng này có thể yêu thương mình nhiều hơn.
 
Thiếu niên nở nụ cười từ tận đáy lòng, đôi mắt đen láy chứa đầy ý cười.
 
Thẩm Tứ đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng xoa tóc của cô.
 
Toàn thân Diệp Thư Từ gần như cứng đờ, máu giống như chảy ngược lại, đầu óc nổ vang một tiếng thật lớn.
 
Cô chưa bao giờ tưởng tượng được thiếu niên sẽ làm hành động thân mật như này.
 
Qua một lúc, trái tim của Diệp Thư Từ dần bình tĩnh lại, cô tự nhủ Thẩm Tứ không có bất kỳ suy nghĩ gì khi làm hành động đó.
 
Chỉ là lúc này anh cảm động thôi, cô không nên suy nghĩ nhiều.
 
"Diệp Thư Từ, tôi muốn mời cậu ăn tối, tối chủ nhật này, có được không?"
 
Xung quanh cô đều là hơi thở của thiếu niên, cảm giác khiến người ta xao xuyến say sưa, nếu có thể, Diệp Thư Từ hy vọng giây phút này sẽ không bao giờ kết thúc.
 
Diệp Thư Từ lại có những mong chờ mới.
 
Đó là bữa tối giữa cô và Thẩm Tứ, có thể rất lãng mạn, nhưng cô nhất định sẽ rất vui vẻ, đó sẽ trở thành ký ức đẹp đẽ khó quên nhất.
 
Mỗi khi nghĩ đến điều này, trái tim cô lại mềm như được bọc trong một chiếc kén dịu dàng,  cô cảm thấy thế giới này thật đáng giá.
 
Ngay cả khi thực sự mất cơ hội thi đấu cũng sẽ không hối tiếc.
 
Diệp Thư Từ đã giặt xong bộ quần áo đẹp nhất, phối chúng với chiếc khăn lụa và băng đô xinh đẹp, rồi treo quần áo vào tủ, mỗi ngày cô đều hào hứng mở ra xem và xem cả thời gian.
 
Đêm chủ nhật ngày càng đến gần.
 
Chủ nhật, cô giúp bà  nội trông quán vịt quay như thường lệ, cô thay quần áo trước, định đến giờ hẹn sẽ trực tiếp đến đó.
 
Không ngờ, sau hai giờ chiều, Đường Tiếu gọi điện thoại cho cô: "Diệp Thư Từ, con lập tức về nhà ngay cho mẹ."
 
Khi đó, Diệp Thư Từ đã có dự cảm không lành.
 
Bầu không khí trong nhà rất tệ, Đường Tiếu mím chặt môi ngồi ở trên sofa, đèn cũng không mở, cô cẩn thận mở đèn lên, hỏi: "Mẹ, làm sao vậy?"
 
Sắc mặt Đường Tiếu nghiêm túc đứng lên: "Nói thật đi, Tiểu Từ, tại sao con thi trượt?"
 
Trái tim của Diệp Thư Từ thắt lại, Đường Tiếu dường như đã biết điều gì đó.
 
"Mẹ, đề bài hơi khó, con làm không tốt."
 
"Làm không tốt?" Đường Tiếu đột nhiên cao giọng: "Nếu như không rời phòng thi thì có thể sẽ không kém như vậy đúng không."
 
"Nếu như không phải mẹ gặp một bạn học lớp bên cạnh của con, bạn học con nói với mẹ, vào lúc sắp thi, con lại đến tìm Thẩm Tứ lấy đồ, con mới phát huy kém như vậy."
 
Đường Tiếu nắm lấy cánh tay của Diệp Thư Từ, không nể mặt chút nào: "Nói cho mẹ biết, con đi lấy thứ gì?"
 
Đường Tiếu dùng hết sức lực để kéo Diệp Thư Từ về phía phòng làm việc, cô gái đã rơm rớm nước mắt, mắt mờ đi.
 
Bà đẩy Diệp Thư Từ vào cạnh tủ sách và đánh, đầu cô đập vào đó.

 
Trên đó có rất nhiều sách, sách lắc lư, tất cả sách trên tầng cao nhất đều rơi xuống đất, phát ra tiếng bộp bộp rơi xuống, đập vào trán của Diệp Thư Từ.
 
Cô đau đớn kêu lên một tiếng, vốn tưởng rằng Đường Tiếu sẽ quay đầu lại xem cô bị thương thế nào, nhưng Đường Tiếu vẫn đứng quay lưng về phía cô, khí thế rất lạnh lùng.
 
Người mẹ vốn không hề dịu dàng này giờ phút này trở nên vô cùng tức giận, cô thậm chí còn không nhận ra người phụ nữ trước mặt mình nữa rồi.
 
"Nói cho mẹ biết, con đi tìm Thẩm Tứ đó để làm gì?"
 
Cô bị ép buộc đến mức không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói trong nước mắt: "Con thấy một người bạn cùng lớp muốn dùng gian lận để gài bẫy Thẩm Tứ, Thẩm Tứ bị oan, con muốn ngăn cản chuyện đó."
 
Đường Tiếu nhìn cô như nhìn người xa lạ: "Chuyện này liên quan gì đến con?"
 
"Nếu con không đạt điểm cao, không vào được trường tốt, Thẩm Tứ có chịu trách nhiệm không?" Đường Tiếu hỏi cô: "Diệp Thư Từ, con đã học lớp mười hai rồi, rốt cuộc con muốn gì đây?"
 
Diệp Thư Từ cắn chặt môi.
 
Mẹ ơi, từ nhỏ mẹ đã dạy con phải ngoan ngoãn, lương thiện và dũng cảm, mẹ quên rồi sao?
 
Mẹ từng nói với con rằng học và kiếm tiền không quan trọng, quan trọng nhất là nhân cách và tâm hồn nhân hậu.
 
Tại sao mọi thứ lại thay đổi hết kể từ khi gặp kỳ thi tuyển sinh đại học chứ?
 
Lẽ nào những lời dạy dỗ này đều phải nhường chỗ cho tương lai sao?
 :
Diệp Thư Từ khóc, Đường Tiếu cũng khóc, bà vừa khóc vừa nói:
 
"Diệp Thư Từ, con không biết nhìn lại người mẹ đáng thương của con không có cái gì có thể so sánh với hai dì của con sao. Điều đáng tự hào nhất của mẹ là đã sinh ra con. Bây giờ con cũng bắt đầu nổi loạn, cả cha con nữa."
 
Đường Tiếu có một khuôn mặt hung dữ, vừa khóc vừa tức giận, vì tức giận mà bà đã trực tiếp đập nát điện thoại di động của Diệp Thư Từ và rút cả dây mạng trong nhà.
 
Diệp Thư Từ mở miệng, nhìn chiếc điện thoại vỡ nát, ngọn núi trong lòng cô đột nhiên sụp đổ, cô không dám nói gì, chỉ có thể im lặng mặc cho Đường Tiếu trút giận.
 
Sau đó, Đường Tiếu buộc cô vào phòng để kiểm điểm.
 
Cô vừa nghĩ vừa khóc.
 
Nhưng cô thực sự không hối hận.
 
Tại sao cái gì cũng phải nghĩ đến quyền lợi của mình, cho dù đó không phải Thẩm Tứ thì cô cũng sẽ làm như vậy, cô chỉ làm những gì mình cho là đúng.
 
Huống chi, vì Thẩm Tứ, cô không nỡ để anh chịu khổ một chút nào.
 
Hơn nữa, mặc dù cô mạo hiểm chạy đi tìm anh, nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng đến kỳ thi, cô cũng không chậm trễ một phút nào, là năng lực nhận biết của bản thân kém nên đã khiến cho việc phân bổ thời gian bị sai sót và bỏ sót hai câu hỏi lớn.
 
Là lỗi của mình, tại sao lại đổ lỗi cho người khác.
 
Sắc mặt Diệp Thư Từ tái nhợt, nước mắt chảy ròng ròng, cô vô tình ngẩng đầu lên, mới phát hiện đã sáu giờ rưỡi, đã qua thời gian họ hẹn nửa tiếng.
 
Nhưng làm sao đây.
 
Điện thoại không còn, dây mạng cũng bị rút, cô hết cách liên lạc với anh.

 

Bình Luận (0)
Comment