Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa

Chương 26

【 phiên ngoại: Bùi Ý 】

Bùi Ý từ nhỏ liền biết, bản thân mình trong nhà là người không được coi trọng.

Thái mẫu cưng chiều tỷ tỷ, còn đại ca thì từ lúc sinh ra thân thể đã yếu ớt, cha mẹ hỏi han ân cần, tất thảy đều xoay quanh huynh ấy mà chuyển.

Hắn mười ba tuổi đã tới quân doanh ở Cương Bắc, trà trộn vào đám quân phu phần lớn đều lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, nghe bọn họ mắng chửi người, xem bọn họ đánh nhau, há miệng ra là lời lẽ thô tục.

Còn hắn lại là kiểu bị gọi tới thì tới, bị đuổi đi thì đi.

Ở doanh trại tân binh, ai không nghe lời, liền bị đá cho một cước cũng là chuyện thường tình.

Thân thể hắn vốn luôn luôn khỏe mạnh, vậy mà đến năm thứ hai trong quân doanh lại đổ bệnh một trận dữ dội.

Có thể là do khí hậu nơi biên cương không hợp, cũng có thể là lạnh lâu ngày thấm vào xương.

Khi ấy hắn nằm mê man, trằn trọc trong cơn sốt, mơ thấy rất nhiều chuyện thời còn nhỏ.

Nhà hắn mở cửa hàng ở phía trước, kỳ thật cuộc sống vô cùng túng thiếu.

Tỷ tỷ trời sinh ưa thích khoe khoang, cái gì cũng muốn đồ tốt nhất.

Đại ca còn đang học ở tư thục, đương nhiên không tránh khỏi phải tiêu tốn tiền bạc.

Hắn cũng từng muốn đi học, có lần nói với cha, cha lại bảo: “Học hành có ích gì? Sau này cha sẽ truyền lại cửa hàng cho con, con cứ yên tâm theo cha học làm tào phớ, sau này gia sản này đều là của con cả.”

Học hành thì sao mà vô dụng?

Mọi nghề đều là hạ phẩm, chỉ có học hành mới là cao quý, đó là chính miệng đại ca từng nói với hắn.

Hắn lại nhớ tới khi còn nhỏ, trong nhà nấu khoai lang.

Thơm ngào ngạt, lại ngọt lịm, hắn ăn xong một củ còn muốn đưa tay lấy thêm, mẹ liền bưng đi luôn.

“Đừng ăn nữa, để lại cho ca con khi học đói bụng thì ăn.”

Rõ ràng vẫn còn hơn nửa bát cơ mà.

Mà Thái mẫu lại thừa lúc mẹ không để ý, lén lấy một củ đưa cho tỷ tỷ.

Bùi Ý thuở niên thiếu từng làm không ít chuyện hoang đường.

Đơn giản là cảm thấy trong nhà chẳng ai để t@m đến mình, liền chơi cho điên, sống cho hoang, ai cũng đừng hòng quản nổi hắn.

Nhưng thực ra, hắn đã sai.

Người một lòng muốn truyền lại cửa hàng cho hắn – Bùi Trường Thuận, dường như thật sự để t@m đến hắn.

Từ lúc nào thì hắn cảm nhận được điều đó?

Là khi hắn ch .t người, trở về nhà thú nhận, Bùi Trường Thuận bật khóc lớn: “Con của ta ơi, con đây là muốn cha đi tìm cái ch .t à!”

Bán đi hơn nửa gia sản, hắn bị đưa đến quân doanh.

Ngay cả lúc cha ch .t, cũng không thể quay về.

Lần đầu tiên sau đó trở về nhà, là vì mẹ viết thư báo: đại ca muốn thành thân.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiết Ngọc, một cô nương mười lăm tuổi, mặc áo vải thô cũ kỹ, mái tóc đen nhánh, đôi mắt đặc biệt to tròn.

Thật sự là một nữ hài rất xinh xắn.

Nàng rất chăm chỉ, đến cả áo trong quần lót của hắn cũng cùng đem đi giặt.

Còn trồng rau trong vườn, nuôi gà, trước cửa viện trồng hoa.

Nấu cơm cũng rất thơm, rất ngon.

Lúc băm gà, một bên bị muội muội Tiểu Đào kéo cổ, một bên lại vừa ca hát dỗ dành muội.

Bùi Ý đứng trước cửa, nhìn Tiểu Đào đu đưa nàng, lại nghe nàng hát.

Bất chợt cảm thấy sân nhà giống như có sức sống trở lại.

Đồng thời cũng cảm thấy không công bằng, mẹ lo cưới vợ cho đại ca, sao lại không nghĩ đến việc cưới cho hắn một nàng dâu?

Rõ ràng, hắn cũng đã mười bảy tuổi rồi.

Hắn thế đại ca bái đường, cưới Tiết Ngọc.

Nhưng đại ca cuối cùng vẫn ra đi, cô nương kia, mặt trắng nhợt, bưng chén thuốc đứng trong phòng, bộ dáng tay chân luống cuống đột nhiên khiến hắn thấy nàng thật đáng thương.

Mới vừa kết hôn liền thành quả phụ.

Thế nhưng mỗi người có mệnh riêng.

Hắn quay lại quân doanh, lao mình vào tuần tra từng ngày, luyện tập không nghỉ, bị gió biên cương thổi cho lạnh lòng đến tê tái.

Người Hồ man di năm nào cũng như hổ rình mồi, đợi đông đến là muốn xâm phạm một phen.

Hắn đã ở đây năm năm, từng đánh trận, từng chứng kiến cái ch .t.

Hắn vẫn nhớ rõ lúc mới tới doanh trại, những gã quân phu mồm miệng toàn lời thô tục kia, khi thấy hắn cầm trường mâu xông lên phía trước, liền hung dữ đẩy hắn ra phía sau ——

“Mao còn chưa mọc đủ, ra oai cái gì?”

Sau đó, gã từng đá hắn một cước kia, đã ch .t dưới đao người Hồ.

……

Tuổi trẻ từng rất thích tranh đấu tàn nhẫn, kỳ thực thật buồn cười.

Quân sư tiên sinh từng nói với hắn, những thứ đó không phải là bản lĩnh thật sự, hảo nam nhi phải gánh được trách nhiệm khởi nghiệp, cũng phải gánh được sứ mệnh lập quốc.

Nửa năm sau khi đại ca m. t, mẹ cũng đi theo.

Mà phải đến bảy tháng sau, hắn mới nhận được tin.

Đột nhiên cảm thấy lòng nguội lạnh thấu xương.

Trong nhà chỉ còn Thái mẫu già yếu, muội muội nhỏ dại, tất cả đều phải dựa vào hắn.

Hắn lại xin nghỉ về nhà, đứng ở đầu làng, mắt đã đỏ hoe.

Việc Tiết Ngọc sẽ rời đi là chuyện trong dự liệu.

Đại ca trước khi m. t đã để lại thư phóng thê cho nàng.

Nàng đã thủ tiết một năm, đã làm tròn đạo nghĩa.

Bình Luận (0)
Comment