Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 22

Tết Âm Lịch qua đi, Xa Ly Tử và Hạ Chí tiếp tục hành trình tới trường.

Tuyết dần dần tan, nhiệt độ Nam Thành bắt đầu ấm lên, trời thường trong trạng thái trong xanh, ánh mặt trời xuyên qua đám mây trắng lộ ra từng tia nắng vàng khiến lòng người càng thêm thư thái, dễ chịu.

Hai người không ở nhà thường xuyên, buổi chiều cả hai sẽ tìm Triệu Tường, Lý Phương chơi bóng rổ, bốn người vừa vặn chia làm hai đội, trong sân chỉ có mỗi Xa Ly Tử là con gái bởi vậy lối chơi bớt đi mấy phần quyết liệt thay vào đó là vài phần nhẹ nhàng.

Sau trận đấu đội nào thua thì phải mua trà sữa, trước cổng trường Nhất Trung có một cửa hàng trà sữa, đạp xe cả đi cả về cũng chỉ mất 20 phút.

Không nhàm chán cũng chẳng mệt mỏi, mấy người chơi vui vẻ vô cùng. Hạ Chí vẫn chỉ thích đậu đỏ nguyên vị, còn Xa Ly Tử mỗi ngày đổi một vị, cô cứ thắc mắc không biết vì lý do gì mà anh chỉ thích mỗi vị kia.

"Mỗi ngày cậu chỉ uống một loại không ngán à?" Trên chiếc ghế dài bên cạnh sân bóng bốn người uể oải ngồi nghỉ ngơi, ánh chiều tà xán lạn xinh đẹp nhưng khi có gió thổi tới vẫn lạnh buốt như thường.

Chẳng qua là do họ vừa vận động xong nên không cảm nhận được cái lạnh của thời tiết, áo khoác đồng phục được mở rộng, ly trà sữa tỏa ra hơi nóng sưởi ấm đôi tay của họ.

"Ừ." Hạ Chí liếc cô một cái đầy ý vị.

"Không giống người nào đó, mỗi ngày đổi một vị, có mới nới cũ."

"???" Xa Ly Tử mặt đầy dấu chấm hỏi, bào chữa giúp mình: "Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới việc mỗi ngày thử một vị à?"

"Nếu không thử cậu sao có thể biết thứ mình yêu nhất liệu ở phía sau hay không."

"Chưa từng." Hạ Chí dứt khoát từ chối.

"Cho dù thứ phía sau có ngon hơn thì cũng không phải nó."

Hạ Chí lắc lắc ly trà sữa trước mặt cô, tự nhiên thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn về phía trước.

"A?" Triệu Tường thấy thế tò mò nhìn chằm chằm ly trà sữa trong tay Hạ Chí, sau một hồi đánh giá cậu ta chần chờ hỏi: "Đây chẳng phải là thứ Tiếu Tiếu bảo chúng ta uống lúc trước à?"

"Hả?" Xa Ly Tử hoàn toàn không có ấn tượng.

"Khi nào?"

"Năm lớp 8...tớ nhớ lúc ấy cậu hứng thú bừng bừng kéo bọn tớ đi, sau đó mãnh liệt đề nghị bọn tớ uống vị này."

Triệu Tường cười cười, tựa lưng vào ghế rồi nói tiếp: "Dù sao tớ và Lý Phương uống một lần là bỏ, loại này thật sự quá ngọt, chỉ có mấy cô gái nhỏ mới thích nó thôi."

"Chậc." Hạ Chí trừng mắt nhìn, Triệu Tường vội vàng sửa đúng: "Sai rồi sai rồi, là mấy cô gái nhỏ như cậu và Hạ Chí thích uống."

"Cút——" Hạ Chí một chân đạp tới.

"Ha ha..." Triệu Tường vội vàng tránh né, đứng lên vỗ bóng: "Đi thôi, về nhà ăn cơm."

Lý Phương đứng dậy, nói lời tạm biệt với hai người: "Bọn tớ đi trước đây, hẹn mai gặp lại."

"Ok——" Xa Ly Tử uể oải vẫy tay với hai người, chờ bọn họ đi rồi cô nghiêng đầu nhìn Hạ Chí.

"Tớ vừa nhớ ra hình như có chuyện đấy thật, không phải là do tớ đề cử nên cậu thích nó từ lần đó luôn đấy chứ!"

Hồi đó Xa Ly Tử uống hai ba lần gì đấy thì bị hương vị khác hấp dẫn, kể từ đó không còn uống đậu đỏ nguyên vị. Sau này uống thì phát hiện quá ngọt, nên cũng không thích.

Hạ Chí không trả lời, vẫn duy trì tư thế nhìn chằm chằm nơi xa, giây sau anh nghiêng đầu nhìn cô. "Đúng vậy, một khi tớ gặp được thứ mình thích thì trong mắt không thể chứa thêm thứ gì nữa."

Nghe anh nói không biết vì sao Xa Ly Tử đột nhiên có chút lạnh sống lưng.

Thật giống như, mình là một người phụ bạc.

Cô cười hai tiếng, hơi không được tự nhiên. "Ha ha, khá tốt."

- -

Kỳ nghỉ đông rất ngắn, đảo mắt đã đến ngày khai giảng, nhìn thấy những gương mặt đã lâu không gặp trong lòng tuy bất mãn nhưng vẫn có vài phần kích động.

Xa Ly Tử như cá gặp nước, trò chuyện với mọi người vô cùng vui vẻ.

"Ly Tử, hình như cậu cao lên thì phải?"

"Thật không!" Xa Ly Tử kích động như sắp phát ra tiếng thét chói tai: "Tớ thật sự cao hả?"

"Thật thật thật." Tay Tần Tiểu Đồng bị cô bóp đến đau, liên tục gật đầu. Không để Xa Ly Tử hưng phấn quá lâu, cô ấy buồn bực bổ sung thêm. "Mà hình như Hạ Chí cũng cao lên thì phải, rốt cuộc hai cậu đã làm gì trong kỳ nghỉ vậy hả? Ăn thức ăn chăn nuôi?"

"..." Niềm vui của Xa Ly Tử lập tức tan biến không còn một cọng.

"Có thể là do bọn tớ thường xuyên chơi bóng rổ." Cô cụp vai uể oải, phất tay tạm biệt Tần Tiểu Đồng.

"À quên!!! Cậu cũng trở nên xinh đẹp hơn sau kỳ nghỉ đông đấy. Thôi, tớ về chỗ ngồi đây."

Chuông vào học vang lên, Tần Phi bước vào lớp, như thường lệ sẽ là cảm nghĩ trong ngày khai giảng, cộng thêm mấy lời khích lệ. Sau khi ông đi lớp học khôi phục sự náo nhiệt.

Hoa Tự ôm một đống sách bài tập bước vào, gõ hai cái trên bục giảng, mọi người ở dưới trở nên yên tĩnh.

"Lát nữa tôi sẽ đi lấy sách, có bạn nam nào đồng ý giúp đỡ một tay không." Cô ấy mỉm cười, khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp khiến người ta sinh ra hảo cảm, trong nháy mắt phía dưới vang lên một loạt âm thanh phụ họa.

"Tôi tôi tôi——"

"Lớp trưởng! Sức tôi lớn như con trâu, chọn tôi sẽ không thiệt!"

"Vậy tôi chọn bạn học Đại Ngưu, ngoài ra còn có ai nữa không? Ừm, để tôi nhìn xem..." Ánh mắt Hoa Tự lướt qua một vòng lớp học, chậm rãi điểm danh.

"Trương Bồi, Tần Phàm... Hạ Chí."

"Được rồi, chọn mấy cậu đi."

Cô ấy mỉm cười, mấy người bị điểm danh lập tức đứng lên. Xa Ly Tử thấy Hạ Chí dừng một chút rồi gập quyển sách trước mặt, bước chân lên bục giảng.

Hoa Tự nhìn mọi người rồi nở nụ cười với Hạ Chí, mở miệng nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

"Ừ." Hạ Chí khẽ gật đầu, hai người sóng vai đi ra ngoài.

Lấy sách xong từng người quay về chỗ của mình. Hạ Chí là người cuối cùng, lúc đang xoay người muốn đi thì đột nhiên nghe Hoa Tự gọi: "Hạ Chí, cậu giúp tôi phát sách đi."

"Ok." Anh dừng bước, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc. Hoa Tự cười cười không biết nói gì đó, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Hai người cùng nhau phát sách, bộ dáng phối hợp vô cùng đẹp mắt. Xa Ly Tử chống cằm nhìn, trong lòng bỗng dâng lên hai chữ.

Đẹp đôi.

Nhưng không biết vì lý do gì, cô đột nhiên không được thoải mái.

Thật là cảm giác kỳ lạ. Xa Ly Tử dùng sức lắc đầu, xua đi cảm giác khác thường trong lòng.

"Ngồi cùng bàn, cậu làm gì đấy?" Phương Tiểu Hổ tò mò nhìn cô.

Xa Ly Tử trừng mắt nhìn: "Liên quan gì tới cậu?! Tiểu, Lão, Hổ!"

"Cậu cậu cậu, còn kêu như vậy tôi sẽ đánh cậu!" Phương Tiểu Hổ lập tức đỏ mặt, làm thế giơ quyển sách trong tay lên.

Xa Ly Tử khinh thường cười lạnh. "Ha ha."

Chơi chung với Hạ Chí đã lâu, thần thái không không giận tự uy tự nhiên lộ ra. Phương Tiểu Hổ bị hù đến cả kinh, hậm hực buông sách trong tay xuống, lẩm bẩm một mình. "Đáng ghét, sau này không chơi với cậu nữa."

"Hừ!" Xa Ly Tử kiêu ngạo xoay đầu. Một lát sau, cô cảm thấy có chút áy náy bởi mình giống như đang giận chó đánh mèo với người khác.

Cô nghĩ nghĩ rồi vỗ vỗ vai Phương Tiểu Hổ. "Xin lỗi bạn cùng bàn, vừa rồi tôi bị động kinh, cậu quên chuyện vừa xảy ra đi nhé!"

Phương Tiểu Hổ nghiêng đầu đánh giá cô, thở dài một hơi: "Đúng là con gái..."

"Haha." Xa Ly Tử nở nụ cười tươi rói.

Động tác trong tay Hạ Chí ngừng trong chớp mắt, rồi bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, ánh mắt hơi trầm xuống.

"Tính cách Ly Tử thật tốt, luôn khiến người khác bất giác thích mình." Hoa Tự đột nhiên mở miệng, tươi cười mềm mại, ngữ khí hơi mang chút cảm thán: "Thật hâm mộ..."

"Cậu cũng rất tốt, không cần hâm mộ cậu ấy." Hạ Chí nhàn nhạt mở miệng, thần sắc không gợn sóng, động tác trong tay lưu loát vô cùng.

"Thật không?" Ánh mắt Hoa Tự hiện lên sự vui vẻ, có chút hưng phấn nhìn anh.

"Ừ." Hạ Chí nhàn nhạt gật đầu.

Tan học Hoa Tự trả bài tập cho Hạ Chí, là bài tập nghỉ đông. Buổi sáng cô mượn anh để kiểm tra đáp án, thuận tiện hỏi một vài vấn đề.

Xa Ly Tử vừa thấy cô ấy trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, lôi kéo tay áo làm nũng: "Tự Tự, tớ đã lâu chưa được gặp cậu! Tết Âm Lịch của cậu thế nào?"

Hoa Tự bất đắc dĩ chọt chọt cái trán của cô: "Lâu chỗ nào, rõ ràng mới một tháng."

"Một ngày không thấy như cách ba thu, tính ra chúng ta đã cách hơn năm!!!" Xa Ly Tử kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sức sống khiến tâm trạng trở nên tốt hơn.

Hoa Tự khẽ cười ra tiếng, ánh mắt dịu dàng vài phần.

"Được rồi, nói không thắng cậu, tớ về chỗ đây."

"Này——"

"Sao cậu đi nhanh vậy, nói chuyện thêm lúc không được à!"

"Tớ còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, cậu cho rằng ai cũng giống mình, vô ưu vô lo hả!" Hoa Tự tiếp tục chọt cái trán của cô, sau đó xoay người về chỗ của mình.

Xa Ly Tử chống cằm, phồng má có chút mất mát thở dài.

Từ khi Hoa Tự đổi chỗ cho tới nay hai người giống như đang từ từ xa cách, vốn dĩ ngày thường như hình với bóng, giờ chỉ có thể gặp nhau vào bữa trưa ngắn ngủi.

Ngay cả nói chuyện phiếm cũng ít hơn trước rất nhiều, căn cứ bí mật của hai người đã lâu không tới.

"Haizzz!" Cô cụp mắt, xoa gương mặt thật mạnh.

Học kỳ mới không có quá nhiều biến động, ngoại trừ mấy người chuyển trường và nghỉ học vì một vài nguyên nhân thì cơ bản không có sự thay đổi nào quá lớn.

Mỗi ngày vẫn là hành trình đi học, tan học, ăn cơm, làm bài.

Hạ Chí so với phía trước nhiều thêm vài phần cô đơn, thường xuyên mất hút sau khi tan học về, nghe nói luôn ở trong phòng chơi game.

Bởi vậy Xa Ly Tử đặc biệt đặt cho anh một biệt hiệu.

—— thiếu niên nghiện mạng.

Nhưng mà bộ dáng này của anh lại càng làm người ta cảm thấy hứng thú, giữa tiết luôn có thể nhìn thấy bạn nữ lớp khác đến đưa thư tình cho anh.

Ngay cả nữ sinh trong lớp cũng thường xuyên hỏi thăm chuyện của anh từ Xa Ly Tử.

Xa Ly Tử một mực nói thẳng ra, mỗi lần nói xong còn cố ý hỏi thêm một câu.

Các cậu thích tên kia ở điểm gì?

Tính cách kém, tính tình không tốt, mỗi ngày đều trốn trong phòng chơi game, loại con trai này——

"Loại con trai này làm sao?"

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh nhạt quen thuộc, trong tích tắc Xa Ly Tử sững người, nét mặt đông cứng.

Từng gương mặt trước mặt đều mang vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Xa Ly Tử nuốt nước miếng, rụt cổ xoay người sang chỗ khác, hướng về phía anh cười hề hề, trông cực kỳ chân chó. "Loại con trai này! Quả thực làm người ta yêu thích!"

"Đúng không? ——"

Cô nghiêng đầu hỏi mấy nữ sinh phía sau, từng gương mặt mang vẻ vui sướng khi người gặp họa nháy mắt đều hóa thành thẹn thùng.

Giây tiếp theo, ngượng ngùng lén đánh giá Hạ Chí vài lần rồi làm đà điểu bỏ đi.

Chỉ chừa Xa Ly Tử ngồi tại chỗ, chột dạ nhìn người trước mặt.
Bình Luận (0)
Comment