Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 36

Trên đường về Xa Ly Tử nói với Hạ Chí về chủ đề này một lần nữa.

Anh im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Có lẽ tớ sẽ chọn máy tính."

"Tại sao?" Xa Ly Tử tò mò hỏi.

Hạ Chí thật lâu không lên tiếng, trong mắt có cái gì đó cô nhìn không hiểu. Xa Ly Tử suy nghĩ một chút, ngập ngừng hỏi: "Là vì thích chơi game à?"

"Ừ." Hạ Chí vỗ đầu cô với giọng điệu không mấy tốt đẹp.

"Cậu thì sao! Tất cả những gì cậu có thể nghĩ là ăn, uống và vui chơi cả ngày. Cậu đã nghĩ về những gì mình muốn chưa?"

"Ôi." Xa Ly Tử cúi đầu tránh né, biểu tình bất mãn: "Tớ nghĩ rồi."

"Gì cơ?" Hạ Chí lập tức nghiêng nhìn về phía cô.

"Tớ quyết định trở thành một giáo viên." Cô nhìn về phía xa với sự mong đợi, đôi mắt chân thành, khao khát, toàn thân cô dường như tỏa ra ánh sáng của một người giáo viên nhân dân.

"Tại sao?" Hạ Chí vừa tò mò vừa khó tin. Anh không ngờ rằng người có bộ não đơn giản và tứ chi không phát triển này thực sự có mục tiêu riêng.

Xa Ly Tử rất hài lòng với phản ứng của anh, ngẩng đầu đắc ý nói.

"Bọn tớ đã thảo luận cả buổi trưa."

"Sau khi tổng kết những điểm mạnh, điểm yếu của bản thân và xem xét năng lực cá nhân, cuối cùng tớ nhận thấy nghề giáo viên là phù hợp nhất với mình nhất."

"Hả?" Hạ Chí chăm chú lắng nghe.

Xa Ly Tử hé môi định mở miệng nhưng lại ngoác mồm ra, trợn mắt tự hào nói. "Người ta nói rằng tớ dễ thương, thích hợp để nói chuyện với trẻ nhỏ."

Hạ Chí cười nhẹ, nhìn mọi thứ trong mắt. "Ý của người ta là đầu óc của cậu quá đơn thuần, không có lòng cầu tiến."

"Những người khác một là chỉ số IQ cao, hai là chỉ số EQ cao, hoặc là vô cùng cần cù chăm chỉ. Còn cậu chẳng có những thứ đó, trái lo phải nghĩ thì cũng chỉ có thể làm giáo viên."

"..." Xa Ly Tử nghiến răng.

" Hạ Chí, cậu như vậy sẽ cô cả đời."

-

Dù quá trình học tập không mấy suôn sẻ nhưng Xa Ly Tử đã có phương hướng để phấn đấu. Sau khi quyết định chọn nghề cô bắt đầu kiểm tra điểm số của trường sư phạm Bắc Thành một cách thích thú.

Với thành tích bây giờ cô cũng có chút khó khăn nhưng học kỳ 2 cố gắng thì sẽ không có gì xấu xảy ra nhưng...

Xa Ly Tử nghĩ đến việc sau này sẽ đến trường của Hạ Chí để chơi với anh, khi bị bạn học và bạn bè hỏi thăm thì không khỏi có chút xấu hổ.

Cô lặng lẽ thở dài, lau đi giọt nước mắt không tồn tại trên mi rồi tiếp tục làm đề.

Năm cuối cấp 3, cuộc sống hàng ngày dường như chỉ có thi cử và những câu hỏi lặp đi lặp lại.

Sau kỳ nghỉ đông sẽ chính thức bước vào học kỳ hai của năm cuối cấp, không khí trong lớp càng ngày càng căng thẳng, điểm thi thử đã có, cơ bản là đạt tiêu chuẩn.

Thành tích của Hạ Chí vẫn luôn luôn ổn định, đứng nhất toàn lớp, vượt xa điểm số của trường đại học số 1 Bắc Thành.

Điểm của Xa Ly Tử cũng đã được cải thiện rất nhiều, nếu tiếp tục duy trì tính ổn định trong khoảng thời gian này cô sẽ không gặp khó khăn gì khi vào thi trường đại học lý tưởng của mình.

Hai trường cạnh nhau, chỉ cách nhau một con phố. Xa Ly Tử vốn là người lạc quan, khi nghĩ đến những ngày tháng cùng nhau học đại học trong tương lai, bỗng có nguồn động lực vô tận để hoàn thành những đề bài nhàm chán trước mắt.

Tháng 6 đang đến gần, thời tiết càng ngày càng nắng nóng, kỳ thi thử cuối cùng đã kết thúc, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng sắp đến gần, những con số đỏ tươi nơi góc bảng đen ngày càng nhỏ dần. Sau một cơn mưa kỳ thi tuyển sinh đại học chính thức đến.

Vào ngày hôm đó ngay cả Phạm Nhiêu Nhiêu, người luôn vô tư cũng dậy sớm giúp cô chuẩn bị bữa sáng, đồ dùng và liên tục căn dặn những điều quan trọng. Xa Ly Tử gật đầu lia lịa trong khi ăn.

Đề thi lần này khá trung lập, không có đề quá khó, cũng không quá đơn giản, khi bước ra khỏi phòng thi Xa Ly Tử cảm thấy mình đã phát huy giống như mọi khi.

Nghĩ đến kết quả của kỳ thi thử vừa rồi cô thấy có chút nửa vời.

Chênh lệch mười mấy điểm so với điểm trúng tuyển thực sự khiến người ta không dám nắm chắc.

Có rất nhiều phụ huynh đứng ngoài phòng thi, học sinh vừa ra khỏi phòng họ lập tức nhào vào ôm chặt như chim mỏi trở về tổ, bên tai là vô số lời hỏi thăm ân cần. Xa Ly Tử xuyên qua đám người, lòng thấy khó chịu một cách khó hiểu.

Cô âm thầm thở dài, nghĩ đến ngày thường ba mẹ đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, trong lòng rất nhanh bình thường trở lại.

Dù sao cũng gần nhà, không nhất thiết phải có người tới đón. Không phải chỉ là một kỳ thi thôi sao.

Khóe miệng Xa Ly Tử nhếch lên một nụ cười, bước chân nặng nề bỗng trở nên nhẹ nhàng.

Về đến nhà cửa đang khóa chặt, Xa Ly Tử lấy chìa khóa ra mở cửa. Trong nhà trống trải, không có lấy một tiếng thở, cũng chẳng có bữa cơm nóng hổi giống như mong đợi, ​​càng không có những lời hỏi thăm ân cần.

Khóe miệng Xa Ly Tử rũ xuống. Cô thay giày rồi đặt cặp sách xuống, tranh thủ đi một vòng quanh nhà. Hóa ra không có ai ở nhà thật.

Cô cúi đầu, chậm rãi ngồi xuống sofa, dừng mấy giây rồi lấy điện thoại gọi cho Phạm Nhiêu Nhiêu.

Chuông reo rất lâu vẫn không có ai trả lời, cô cắn môi gọi cho Xa Gia Tuấn nhưng kết quả vẫn như vậy.

Đôi mắt cay cay, như thể có thứ gì đó sắp tuôn ra. Xa Ly Tử dùng sức hít mũi, đang chuẩn bị nấu mì ăn thì điện thoại reo lên.

Cô ngạc nhiên nhìn, người gọi là Hạ Chí.

"Alo..." Giọng nói trầm mặc khiến người ở đầu dây bên kia hoảng sợ.

"Sao vậy? Cậu thi không tốt à?" Hạ Chí thận trọng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại.

"Không có. Đề bài vẫn giống như thường lệ, tớ làm bài cũng ổn."

"Tốt rồi..." Hạ Chí thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nhớ ra vấn đề: "Vậy cậu có chuyện gì? Giọng điệu này là sao."

"Ba mẹ không có ở nhà, điện thoại không ai nghe." Xa Ly Tử càng nói càng buồn, giọng nói đáng thương mang mấy phần nghẹn ngào.

"Tớ chuẩn bị đi nấu mì. Sau ngày đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh đại học, không ai quan tâm đến tớ. Ba mẹ người khác đến phòng thi đón con, tớ thậm chí còn không có ăn huuuuuuu..."

Hạ Chí nghe xong trong lòng chợt thắt, lập tức đứng dậy đẩy cửa đi xuống lầu, khi đi qua phòng bếp Phương Viện nhìn thấy anh. Bà kêu lên: "Này, con đi đâu đấy?"

"Xa Ly Tử ở nhà một mình, con qua xem thế nào." Hạ Chí đáp lời mà không quay đầu, lời vừa nói ra cánh cửa đóng lại với một tiếng lạch cạch.

Phương Viện cau mày buồn bực rồi lắc đầu thử hương vị của món canh cá trích trong nồi.

Xa Ly Tử chỉ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thở hổn hển phát ra từ điện thoại, dường như cô nhận ra điều gì đó, tò mò hỏi: "Cậu đang làm gì đấy? Chắc không phải..."

"Mở cửa." Cô chưa kịp nói xong bên tai vang lên một giọng nói, đồng thời có tiếng gõ cửa giòn giã.

Xa Ly Tử lập tức đứng dậy, cúp điện thoại nhanh chân bước ra cửa.

"Sao cậu tới đây?" Cô nhìn người đang hơi thở hổn hển trước mặt, cảm động muốn khóc. Trái tim vốn giả vờ vững vàng bấy lâu nay trở nên mềm yếu, mỏng manh đến khó hiểu.

"Đi ăn tối." Hạ Chí mở cửa, như sợ cô từ chối lập tức nói thêm: "Mẹ tớ có canh đậu phụ cá trích, sườn heo, thịt viên hầm nấm."

Hầu như tất cả đều là các món mà Xa Ly Tử thích ăn.

Cô nuốt nước bọt một cách không kiểm soát.

"Không hay lắm..."

"Cũng không phải lần đầu tiên đến ăn chực nhà tớ, đi thôi." Hạ Chí nhỏ giọng nói, bất giác nắm lấy cổ tay cô. Xa Ly Tử vội vàng cầm chìa khóa ra cửa.

Những bữa cơm nóng hổi, ​​những món ăn nóng hổi, ​​những ánh đèn đầm ấm áp bên gia đình.

Vừa rồi, nỗi cô đơn vẫn chiếm cứ trong tâm trí cô đã bị quét sạch. Xa Ly Tử vui vẻ ăn no, mặt đầy thỏa mãn.

"Tiếu Tiếu, ăn nhiều vào, mai còn có sức ra chiến trường".

Phương Viện liên tục gắp thức ăn cho cô, cảm thấy đau lòng không thôi, đồng thời thầm trách vợ chồng Phạm Nhiêu Nhiêu quá vô trách nhiệm, dù công việc quan trọng thế nào thì đó cũng là kỳ thi tuyển sinh đại học duy nhất của con gái, nếu xảy ra sự cố chẳng phải sẽ hối hận cả đời à.

Nghĩ đến đây Phương Viện càng cảm thấy thương khi nhìn thấy Xa Ly Tử ăn từng miếng.

Sau bữa tối, Phương Viện rửa sạch hoa quả. Xa Ly Tử ngồi trên sofa tiếp tục bấm điện thoại gọi Phạm Nhiêu Nhiêu, một hai lần, đến lần thứ ba mới kết nối. Xa Ly Tử vội vàng lên tiếng, giọng nói có chút kích động.

"Mẹ! Sao mẹ vẫn chưa về, điện thoại không liên lạc được—"

"Tiếu Tiếu, đột nhiên có mấy bệnh nhân cần khám gấp, vừa lúc bác sĩ trong khoa xin nghỉ phép. Ba mẹ đều không về được, đêm nay chắc cũng không thể về. Con ăn cơm chưa?"

Giọng nói của Phạm Nhiêu Nhiêu rất nhẹ, tựa hồ đang vô cùng mệt mỏi. Xa Ly Tử nuốt xuống bụng những lời than phiền, gật đầu, trầm giọng đáp: "Con ăn rồi, hôm nay con ăn ở nhà dì Phương, đều là món con thích nhất. Con đã ăn hai bát cơm vào buổi tối. "

"Tốt rồi..." Bà dừng một chút, sau đó lại nói: "Ngày mai còn có kỳ thi, con đi ngủ sớm đi. Tối nay có muốn ngủ lại nhà dì Phương không, tiện thể ôn bài với Hạ Chí, để con ở nhà một mình mẹ sẽ lo."

"Đâu phải con chưa từng ở nhà một mình..." Xa Ly Tử lẩm bẩm. Giọng nói của Phạm Nhiêu Nhiêu đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Có thể giống nhau hả? Ngày mai còn có kỳ thi tuyển sinh đại học, đề phòng đồng hồ báo thức hỏng hoặc có chuyện gì xảy ra. Dù sao thì có người bên cạnh mẹ cũng yên tâm hơn."

"Vâng."

"Đưa điện thoại cho dì Phương."

Xa Ly Tử đưa điện thoại cho Phương Viện. Bà cầm lấy nói vài câu rồi âm thầm liếc mắt nhìn Xa Ly Tử, đứng dậy đi ra ngoài.

Khi bà quay lại lần nữa vẻ mặt vẫn như thường. Bà đưa Xa Ly Tử đến phòng khách bên cạnh phòng Hạ Chí, còn đặc biệt thay cho cô một bộ ga giường màu hồng, trông còn thoải mái hơn so với chiếc giường của cô.

Xa Ly Tử về nhà tắm rửa, mang cặp tới nhà Hạ Chí. Phương Viện giúp cô kiểm tra xem mọi thứ đã đầy đủ chưa rồi mới yên tâm.

Sau khi mọi việc xong xuôi, màn đêm lặng lẽ đến. Xa Ly Tử và Hạ Chí đang cùng nhau ôn lại nội dung của kỳ thi ngày mai.

Kim đồng hồ bất giác chỉ đến 10 giờ, hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị về phòng ngủ. Vừa chia tay ra cửa, Hạ Chí nhìn cô nói nhỏ: "Ngủ ngon."

"Cậu cũng vậy." Xa Ly Tử mỉm cười đáp lại.

Sau khi tắt đèn, cô không thấy lạ giường như trong tưởng tượng, chiếc chăn bông mềm đến mức cô cảm thấy như bị dính chặt khi nằm trong đó. Nhưng Xa Ly Tử càng ngủ càng khát nước.

Hôm nay sườn hơi mặn.

Cô loạng choạng bật đèn.

Đèn trong phòng khách đã tắt, cô nhẹ nhàng đi xuống lầu uống một cốc nước lớn để giải tỏa cơn khát. Khi Xa Ly Tử định bưng một ly trở về phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân trên lầu.

Qua ánh trăng yếu ớt, miễn cưỡng nhìn thấy Phương Viện và Hạ Vân Kỳ đang xuống. Xa Ly Tử đang chuẩn bị lên tiếng thì bên tai vang lên cuộc nói chuyện giữa hai người.

"Gia Tuấn không biết có thể tỉnh lại hay không. Thật là, sao có thể xảy ra chuyện này chứ." Hạ Vân Kỳ thận trọng dìu Phương Viện xuống lầu, vừa thở dài vừa nói. Phương Viện ngăn lại.

"Nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức hai đứa nhỏ, ngày mai bọn nó còn có kỳ thi."

Sau khi nói xong bà lại thì thào: "Một mình Nhiêu Nhiêu trong bệnh viện em thật sự không yên tâm. Cô ấy, một người phụ nữ, gặp phải chuyện như vậy nhất định phải có người bầu bạn......"

"Dì Phương—" Xa Ly Tử run giọng gọi, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.

"Ba cháu bị sao vậy..."
Bình Luận (0)
Comment