Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 44

Đây là lần đầu tiên của Hạ Chí đến trường Xa Ly Tử.

Trước cổng trường có hai hàng cây xanh mướt, sau khi đi qua tầm mắt trước mặt chợt được mở rộng, vài tòa nhà dạy học đứng sừng sững ở kia. Phía trước có một quảng trường, ở giữa là một đài phun nước.

Cách đó không xa bạn có thể nhìn thấy những đường băng đỏ trắng và những bãi cỏ xanh mơn mởn.

Trước khi kết thúc giờ học tiếng bóng rổ đập xuống đất vẫn văng vẳng bên tai.

Thiếu niên trên sân đổ mồ hôi như mưa, bầu trời trong xanh, ánh chiều tà dịu dàng, một cảnh đã lâu không thấy.

Hạ Chí lấy điện thoại kiểm tra thời gian rồi đi tới.

Chuông báo giờ tan học vang lên, một nhóm sinh viên bước ra khỏi tòa nhà dạy học, họ cùng nhau trò chuyện cười đùa, khiến nơi đây trở nên vô cùng ồn ào.

Muốn về ký túc xá thì phải đi ngang qua sân thể dục. Xa Ly Tử đang thảo luận với Phỉ Phỉ xem ăn gì vào buổi tối đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô dừng chân.

"Hạ Chí! -"

Giọng nói vui mừng cắt ngang không khí, ngay khi quả bóng trong tay được ném vào rổ Hạ Chí nhìn thấy một bóng người đang phi nước đại về phía mình.

Anh mỉm cười lùi lại vài bước, ôm lấy thân thể mềm mại của cô.

"Sao anh tới đây." Xa Ly Tử vẫn chưa tin, nắm chặt góc áo, nhìn người con trai đột nhiên xuất hiện trên sân trường, người đang mặc chiếc áo phông trắng chơi bóng rổ.

"Anh được nghỉ ba ngày."

Hạ Chí buông cô ra, cầm ba lô lên rồi vẫy tay với những nam sinh khác trong sân.

"Bạn gái tôi tan học, tạm biệt."

"Tạm biệt người anh em, bạn gái của cậu rất dễ thương."

"Cảm ơn."

Hạ Chí cười cực kỳ dịu dàng.

Vài người bạn cùng phòng của Xa Ly Tử vẫn đứng đó, sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, nhìn hai người dần dần tiến lại gần, mắt họ dán chặt vào Hạ Chí không thể rời.

"Đào...Đào Đào, đây là, đây là bạn trai của cậu hả?" Phỉ Phỉ nuốt nước bọt, kinh ngạc hỏi. Hai người kia trợn tròn mắt không nói nên lời.

Giữa nhìn qua video và người thật luôn có sự khác biệt. Dù biết bạn trai của Xa Ly Tử rất đẹp trai nhưng không ngờ...

Không ngờ đẹp trai đến mức này.

So với giáo thảo ở trường còn cao hơn một bậc, thay đổi một chút cũng có thể trở thành ngôi sao.

Trong lúc nhất thời mấy người có loại cảm giác ngũ vị tạp tràn, hâm mộ nhiều hơn là đố kỵ.

Hâm mộ muốn chết.

"Đây là Hạ Chí."

Xa Ly Tử nắm lấy cánh tay Hạ Chí giới thiệu với họ. Cô ngẩng đầu cười rất ngọt ngào, giơ tay chỉ về ba cô gái ở đối diện.

"Đây là Triệu Phỉ Phỉ, Vu Lỵ Lỵ và Tôn Điềm."

"Trước đã gặp qua video."

"Xin chào."

Hạ Chí hơi gật đầu. Cả ba người lập tức hưng phấn, cắn môi gật đầu lia lịa, giống như tiên nữ, hai mắt lấp lánh, thiếu chút nữa là giống ngôi sao.

Xa Ly Tử ôm trán vì xấu hổ.

"Mọi người đi ăn tối à?" Hạ Chí hỏi cô, Xa Ly Tử gật đầu. Anh nhìn ba người trước mặt, niềm nở mời: "Hôm nay để tôi đãi mọi người, cảm ơn các bạn đã quan tâm đến cô gái của tôi."

"Chúng tôi sao có thể không biết xấu hổ chứ." Vẻ mặt Vu Lỵ Lỵ xấu hổ.

Tôn Điềm vội vàng gật đầu, trong lòng vô cùng vui mừng: "Ừm!!! Được."

"Sao cậu không có chút rụt rè nào vậy hả." Triệu Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn cô ấy rồi nhìn Hạ Chí, nóng lòng lên tiếng: "Vậy thì đến nhà hàng ở cổng trường đi. Vịt quay ở đấy đúng là một tuyệt phẩm, nghĩ thôi đã chảy nước dãi. "

"..."

Ngày thứ 6 bên ngoài trường rất đông người, hai bên là các gánh hàng rong, các loại đồ ăn ngon đẹp mắt, trong không khí tràn ngập hương thơm.

Gian phòng là một cái hộp nhỏ độc lập, có cửa sổ bằng gỗ hướng ra đường, trên đó có những đường chạm khắc cổ, ở giữa đặt một bộ bàn ghế bằng gỗ. Trong lúc Hạ Chí đi rửa tay Xa Ly Tử bắt đầu gọi món.

Sau một lúc trò chuyện các món ăn cuối cùng đã được chọn, đưa menu cho người phục vụ xong chủ đề tất yếu quay về người Hạ Chí.

"Đào Đào, sao hai người cứ gọi nhau bằng tên vậy?" Lý Phỉ Phỉ chống cằm tò mò, hiếm khi thấy các cặp đôi gọi nhau bằng tên.

Ngay cả khi không có nhũ danh thì cũng phải có một cái tên thân mật nào đó.

"A..." Xa Ly Tử thực sự không nghĩ tới vấn đề này, mọi chuyện từ trước tới nay đều như vậy nên không có gì lạ, giờ bị cô ấy nhắc tới...

"Khi còn nhỏ bọn tôi thường gọi nhũ danh của nhau, sau này đi học thì đổi thành tên. Tôi thấy rất bình thường mà." Xa Ly Tử hồi tưởng rồi chậm rãi trả lời.

Có vẻ như Hạ Chí đã không gọi cô là Tiếu Tiếu khi bước vào lớp 4. Cậu bé nho nhỏ với chiếc cặp to trên lưng, vẻ mặt điềm tĩnh, đứng đó gọi cô bằng cái tên Xa Ly Tử.

Giọng nói lanh lảnh, dịu dàng, lúc đó Xa Ly Tử nghĩ rằng tên mình được phát ra từ miệng anh nghe thật hay, thật mới lạ và đặc biệt. Cô cũng bắt đầu gọi thẳng tên anh từ đó.

"Vậy nhũ danh của cậu là gì? Đào Đào! Cậu vẫn còn nhũ danh khác hả?" Vu Lỵ Lỵ kêu lên.

Xa Ly Tử chớp mắt.

"Bố mẹ thường gọi tôi là Tiếu Tiếu, Hạ Chí cũng gọi tôi như vậy khi còn nhỏ. Còn anh ấy thường được gọi với nhũ danh Hạ Hạ."

"Ừm, những người khác sau khi yêu nhau mới gọi nhau bằng nhũ danh. Hai người bây giờ đã là một cặp vợ chồng già..." Cô ấy thở dài.

Xa Ly Tử mỉm cười.

Sau khi ăn cơm xong màn đêm đã dần buông xuống, ba người cùng nhau trở về ký túc xá. Xa Ly Tử đưa Hạ Chí đi dạo trong trường.

Bầu trời xanh thẫm, những ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ ảo, bên cạnh là tốp 5 tốp 3 các bạn sinh viên. Xa Ly Tử và Hạ Chí nắm tay nhau đi dạo quanh hồ đến sân thể dục.

Bên tai mơ hồ có những âm thanh phát ra ở phía xa xa, nghe không quá rõ ràng, nó tạo thêm cảm giác trong bầu không khí yên tĩnh có mùi vị của con người, làn gió thổi qua vừa phải, không lạnh cũng không nóng, hai người chậm rãi nói chuyện.

"Hạ Chí, vì lý do gì mà anh không gọi em là Tiếu Tiếu nữa?" Xa Ly Tử có chút tò mò, ký ức lúc đó rất mơ hồ. Hồi nhỏ không thấy có gì kỳ lạ, giờ nghĩ lại sự thay đổi của anh có vẻ hơi đột ngột.

"Sao cơ?" Hạ Chí liếc cô, dưới ánh đèn đường mờ mịt ánh mắt anh lộ vẻ khó hiểu.

"Hồi tiểu học tự nhiên anh gọi em bằng tên. Trước kia rõ ràng anh hay gọi Tiếu Tiếu mà." Xa Ly Tử giống như phát hiện ra điều gì đó bất thường, cô mở to mắt nhìn anh.

Hạ Chí nhìn đi chỗ khác một cách mất tự nhiên.

"Lớn rồi đương nhiên không thể giống như khi còn nhỏ."

"Lý do...dù gì cũng chỉ là một cách xưng hô thôi."

Xa Ly Tử cau mày nghi ngờ, vẻ mặt khó hiểu. Hạ Chí trả lời không chút do dự.

"Người khác sẽ bàn tán."

"Hả?" Xa Ly Tử ngay lập tức ngước lên nhìn anh.

"Vì người khác nói nên anh mới thay đổi?"

Dưới đôi mắt to sáng ngời kia, Hạ Chí có cảm giác không biết dấu mình đi đâu. Anh quay mặt, nhạt nhẽo nói: "Không."

"Anh đang nói dối."

Xa Ly Tử quan sát anh trong vài giây.

"Anh không dám nhìn vào mắt em khi nói dối."

Hạ Chí không trả lời, mím môi như muốn nói lại thôi. Thấy vậy Xa Ly Tử tiếp tục dò xét.

"Em không sợ những gì người khác nói, cây ngay không sợ chết đứng. Dù gì thì lúc đó chúng ta đều trong sạch..." Xa Ly Tử ngước nhìn anh, chợt nhận ra.

"Hạ Chí, chẳng lẽ anh thích em từ khi đó."

"Không có khả năng." Đôi má tái nhợt của Hạ Chí bắt đầu ửng hồng, anh phản bác: "Anh chỉ cảm thấy khó chịu, không muốn bị người khác bàn tán."

"Ồ."

Xa Ly Tử gật đầu, có phần nhẹ nhõm thêm phần thất vọng: "Ờ, em cũng nghĩ vậy. Hồi đó anh mới bao tuổi chứ."

Vừa lúc hai người đã đến bờ hồ, nước rất trong, gió thổi gợn sóng, trên bờ có nhiều phiến đá hình thù kỳ dị.

Xa Ly Tử nhanh chóng bị thu hút sự chú ý, cô quên mất chủ đề vừa rồi, nhảy nhót leo lên, nắm tay Hạ Chí thận trọng bước, vẻ mặt trẻ con như trước.

"Hạ Chí Hạ Chí, anh nhớ giữ chặt để em không ngã xuống nhé."

Cô kích động kêu lên, vẻ mặt Hạ Chí khi nhìn cô có chút phức tạp nhưng vẫn cam chịu cẩn thận dẫn cô đi trên từng phiến đá.

Một người ở trên một người ở dưới, mấy tảng đá lớn sớm đã đến điểm cuối. Xa Ly Tử nhìn Hạ Chí, đảo mắt ra lệnh.

"Cõng em."

Hạ Chí ngoan ngoãn khom người xuống. Xa Ly Tử leo lên, ôm chặt cổ anh.

Cũng may lúc này trời đã tối, trên đường không có nhiều người, cây cối rậm rạp chắn ngang nên hành vi của hai người không quá lộ liễu.

Họ lặng lẽ đi về phía trước. Khuôn mặt anh tuấn, đẹp trai, làn da trắng mịn dưới ánh đèn đường có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ trên đó.

Xa Ly Tử nhìn rồi hôn không ngừng.

Hạ Chí quay đầu, đôi môi đỏ mọng lại mím chặt, hàng mi thanh mảnh, cong vút chớp chớp như muốn nói điều gì, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.

Không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy mình được nâng niu, chiều chuộng.

Một cảm giác thỏa mãn trào dâng từ tận đáy lòng. Xa Ly Tử thầm nghĩ, sợ rằng một hũ mật ong đang lan tràn trong lòng.

Nếu không sao mà ngọt ngào thế này.

Cô cúi xuống nói nhỏ bên tai Hạ Chí. "Hạ Chí, Hạ Chí..."

"Hả?" Anh nghiêng mặt sang một bên, đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc. Đồng tử Xa Ly Tử hơi co, cúi đầu đè lên.

Mềm mại như trong ký ức, nhiệt độ nóng ẩm ập đến khiến người ta không tự chủ được sa vào đó. Cô nhắm mắt, duỗi đầu lưỡi miêu tả hình dạng cánh môi của anh rồi mạnh mẽ cạy mở.

Thật dễ dàng thăm dò vào bên trong, Xa Ly Tử quấn lấy anh mà hôn. Hạ Chí sửng sốt một chút rồi nhẹ nhàng đáp trả.

Cô càng ngày càng nghiện, có chút giống như khi ăn xương phải nếm đến tủy mới biết nó ngon nhường nào, khó có thể buông thứ mềm mại trong miệng cho đến khi Hạ Chí rút lui, miệng lẩm bẩm.

"Cổ đau..."

Xa Ly Tử thút thít hai tiếng, bất mãn cọ cọ vào cổ anh, cánh môi vẫn còn ướt át. Hạ Chí không khỏi rụt cổ hai cái.

"Đừng làm loạn." Anh quát lớn.

Xa Ly Tử im lặng, ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, một lúc sau nhỏ giọng hỏi: "Tối nay anh có về nhà không?"

"Có!!! Anh đã nói với mẹ là nghỉ ba ngày."

"Ừ..." Xa Ly Tử đặt cằm lên vai anh khẽ lẩm bẩm. "Vậy anh cõng em thêm một lúc đi."

"Ừm..."

Hai người đi dạo một vòng từ bờ hồ đến con đường rợp bóng cây, trong khoảng thời gian này họ bắt gặp một vài sinh viên. Bọn họ liếc mắt nhìn hai người rồi nhanh chóng rời đi.

Trong vô thức anh thả chậm bước chân khi cách tòa nhà ký túc xá không xa.

Xa Ly Tử lúc đầu líu ríu giờ thì im bặt, nằm trên lưng anh lim dim muốn ngủ.

Đoạn đường này cây cối đặc biệt tươi tốt, cành lá che kín bầu trời, trong đó một ngọn đèn đường phát ra ánh sáng mờ ảo, giống như một con đom đóm đốt cháy một thế giới nhỏ.

Trên đường không một bóng người, không khí rất yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng bước chân cũng không thể nghe thấy. Bóng dáng hai người bị kéo dài trên mặt đất.

"Hạ Chí..." Xa Ly Tử đột ngột lên tiếng, nhẹ nhàng mang theo giọng buồn ngủ, giống như một cơn gió đang nhỏ giọng nỉ non.

"Ừm?"

"Anh thích em từ khi nào?"

Hạ Chí dừng chân, nhẹ nhàng trả lời, giọng nói nhẹ đến khó tin.

"Từ rất lâu rồi."

"Cách đây bao lâu rồi?" Cơn buồn ngủ của Xa Ly Tử có chút tan biến. cô mở mắt hỏi anh.

"Không nhớ nữa."

Anh nhỏ nhẹ nói.

Có lẽ là vào mùa hè nhiều năm trước, khoảnh khắc em nắm tay anh tuyên bố với mọi người đây là Hoàng hậu của tôi.

Từ giây phút ấy anh đã thích em.
Bình Luận (0)
Comment