Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 9

Chờ mọi chuyện được sắp xếp thỏa đáng, lớp học yên tĩnh trở lại. Cô giáo chủ nhiệm đứng trên bục giảng bắt đầu tổng kết tuần, trên khuôn mặt già nua nước miếng tung bay. Cách dạy bảo rập khuôn khiến Xa Ly Tử hơi ngán ngẩm.

Cô trợn tròn mắt, tầm mắt rơi vào Hạ Chí trước mặt.

Với chỗ ngồi mới anh trở thành bạn bàn trước của cô, vẫn có thể duỗi tay chạm vào như trước.

Hứa Tự ngồi bàn đầu tiên, cách bọn họ hai dãy bàn, ở giữa là một học sinh nghiêm túc. Ngay cả khi nghe cô giáo tổng kết tuần cậu ta cũng ngồi thẳng lưng, bộ dáng tập trung.

Xa Ly Tử thu lại ánh mắt, uể oải nằm trên bàn, bắt đầu lang thang trong thế giới riêng của mình.

Sau khi sự mới lạ trong những ngày đầu đi học trôi qua, cuộc sống bắt đầu đi vào quỹ đạo, mỗi ngày ba điểm một đường, nhà, lớp học và canteen.

Bạn cùng bàn của cô là một bạn nam rất thú vị, tên Vương Tiểu Hổ. Người cũng như tên, lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, đôi mắt đặc biệt lớn, lúc mở to trông giống hai viên bi.

Xa Ly Tử cảm thấy cậu ta rất đáng yêu, hai người cũng rất hợp cạ, lúc đi học thường xuyên nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Thật không hiểu chuyện đâu ra mà nhiều như vậy. Hạ Chí nhìn hai cái đầu đang dính vào nhau, không thể nhịn nổi nữa.

"Bộp..." Mặt bàn vang lên một âm thanh giòn giã. Hai người đang vùi đầu lẩm bẩm ngước mắt lên nhìn, trước mặt là khuôn mặt u ám của Hạ Chí.

"Đang tiết tự học, hai người có thể im lặng một lúc được không hả."

Vương Tiểu Hổ bị khuôn mặt lạnh lùng của anh dọa cho ngẩn người, sau đó hoang mang nhìn một vòng trong lớp, ấp úng mở miệng. "Nhưng mọi người đều rất ồn ào..."

Tiết tự học không có giáo viên, trong lớp giống như phố xá sầm uất.

Hạ Chí nhìn xung quanh một cách mất tự nhiên, rồi trừng mắt nhìn Xa Ly Tử. "Hai người cách tôi quá gần, cứ nói chuyện như vậy làm sao tôi có thể tập trung học bài."

"À..." Cậu ta ngơ ngác đáp, rồi quay đầu nói với Xa Ly Tử. "Sau giờ học nói chuyện tiếp nhé, chúng ta không thể quấy rối bạn học đọc sách."

"Ok." Xa Ly Tử trừng mắt nhìn Hạ Chí, ngồi thẳng vào chỗ của mình, tức giận mở sách giáo khoa.

Tan học hai người cùng nhau xuống lầu lấy xe, cho đến khi ra tới con đường yên tĩnh bên ngoài trường Hạ Chí mới lên tiếng. "Mỗi ngày cậu và Vương Tiểu Hổ nói chuyện gì vậy?"

"Không phải việc của cậu." Xa Ly Tử đảo mắt nhìn anh.

"Haha, rất tốt." Hạ Chí cười lạnh hai tiếng, dưới chân dùng sức tăng tốc độ, trong gió truyền tới giọng nói lạnh lùng. "Lúc thi đừng tìm tớ."

"Này này..." Xa Ly Tử vội vàng đuổi theo, trong giọng nói mang theo vẻ hoảng sợ. "Bọn tớ nói gì cậu ngồi phía trước chẳng phải đều nghe hết hay sao..."

"Có ai rảnh rỗi tới mức ngày nào cũng nghe xem các cậu nói gì không hả?" Hạ Chí giảm chậm tốc độ, giọng nói vẫn lạnh lùng. Xa Ly Tử âm thầm lầm bầm một mình, vậy cậu còn hỏi làm gì.

Đương nhiên lời này cô không dám nói ra.

Cô nhìn Hạ Chí nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nhìn khá giả tạo. "À thì, bọn tớ nói về manga, anime, triết học và cuộc sống."

"Ồ, cuộc trò chuyện của các cậu đúng là sâu sắc."

Hạ Chí mang khuôn mặt không cảm xúc nói xong lời này rồi tiếp tục đi về phía trước, bóng dáng kia tựa như người khác đang nợ anh cả đống tiền vậy.

Xa Ly Tử cúi đầu thở dài, cam chịu đuổi theo.

Hai ngày này Hạ Chí đối với cô không hề có sắc mặt đẹp, thỉnh thoảng lại phát ra mấy câu mỉa mai quái đản, chọc Xa Ly Tử tức giận đến đau cả ruột gan.

"Cậu nói xem, người này bị bệnh đúng không?!" Xa Ly Tử nhét một ngụm xương sườn vào miệng, vừa ăn vừa chửi bới.

Hứa Tự ở đối diện cũng không nhịn được cười. "Không, có thể cậu ta đang ghen."

"???"

Xa Ly Tử dừng lại, quên mất việc nhổ xương, hai má phồng lên như một con sóc nhỏ.

"Đừng làm tớ sợ!" Cô trừng mắt hét lên.

Hứa Tự xúc từng miếng cơm nhỏ, nhẹ nhàng giải thích. "Dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau, đột nhiên xuất hiện một người con trai có quan hệ tốt với cậu, Hạ Chí không vui cũng là chuyện bình thường..."

"Ví dụ, đột nhiên tớ có quan hệ thân thiết với một bạn nữ khác cậu có ghen không? "Hứa Tự dụ cô làm theo.

Xa Ly Tử trầm ngâm gật đầu, rồi nắm tay cô ấy nói cảm ơn. "Cậu nói đúng! Tự Tự, cậu đúng là cố vấn cuộc đời của tớ!"

Xa Ly Tử vội vàng ăn xong liền kéo cô ấy ra ngoài mua trà sữa, vui vẻ nói chuyện phiếm.

"Tớ phải dỗ cậu ấy."

Hứa Tự rũ mắt nhìn bàn tay đang kéo mình, đôi mắt ngấn nước, có chút lạnh nhạt.

Cầm một ly đậu đỏ nguyên vị trở về lớp, lúc này đang là giờ nghỉ ngơi buổi chiều, các bạn học nằm ườn trên bàn. Hứa Tự quay về chỗ của mình rồi ngồi xuống, nắm chặt tay cổ vũ cô.

Xa Ly Tử chớp mắt.

Hạ Chí vẫn đang làm bài kiểm tra, lưng thẳng, mặt mày trầm tĩnh, ánh mắt rất tập trung, tay di chuyển như mây trôi nước chảy, để lại một dãy số trên tờ giấy trắng.

Xa Ly Tử nhẹ nhàng đặt ly trà sữa trong tay xuống bàn, chờ Hạ Chí ngẩng đầu lên, cô nở một nụ cười hài lòng: "Tớ cố ý mua cho cậu."

"Vô sự hiến ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là cướp."

"Hạ Hạ, cậu đừng nghĩ như vậy, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt." Xa Ly Tử thuyết phục anh một cách nghiêm túc.

Bộ dáng người sống chớ lại gần này đổi lại là người khác chỉ sợ đã rút lui từ lâu, nhưng đối với cô...

"Hạ Hạ, cậu thử đi, tớ cố ý bảo ông chủ cho thật nhiều đậu đỏ." Xa Ly Tử kéo ghế ngồi trước bàn của anh, dùng ánh mắt mong chờ nhìn anh.

"Không được gọi tớ là Hạ Hạ." Hạ Chí trừng cô đầy tức giận, sau đó cầm trà sữa cắm ống hút vào, uống hai ngụm.

"Có thể đi thì đi nhanh lên, cách xa tớ một chút."

Anh vẫy tay với Xa Ly Tử như muốn xua đuổi thứ gì đó, cho rằng cứ như vậy là tống cổ được cô, Hạ Chí thở phào một hơi, nhưng mà giấy kế tiếp bên tai lại văng vẳng giọng nói kia.

"Hạ Hạ, uống ngon không?"

Giọng nói trong trẻo dễ nghe mang theo tinh thần phấn chấn, giọng nói ấy chỉ thuộc về một cô gái.

Bộp, Hạ Chí đặt cây bút trong tay xuống, trừng mắt hỏi cô với vẻ không kiên nhẫn. "Tóm lại cậu muốn gì?"

"Tớ chỉ muốn dỗ cậu..." Xa Ly Tử dùng đôi mắt ướt át nhìn anh, ấm ức mở miệng.

"Sao lại muốn dỗ tớ." Lát sau Hạ Chí lên tiếng hỏi.

"Do trong khoảng thời gian này tớ và Tiểu Hổ, à không, Vương Tiểu Hổ quá thân thiết với nhau, chọc cậu tức giận, vì thế tớ ở đây là để nhận lỗi với cậu."

Sắc mặt của Hạ Chí dịu đi rất nhiều, sương mù trong mắt dần dần mờ đi, từng chút một lộ ra vẻ tươi tắn ban đầu.

Anh nhìn Xa Ly Tử ngập ngừng hỏi: "Vậy cậu có biết tại sao tớ tức giận không?"

"Biết, là vì ghen đó. Nếu Tự Tự đột nhiên chơi thân với người khác tớ cũng sẽ rất giận." Xa Ly Tử nghiêm túc trả lời, giọng điệu tự nhiên.

Tia lửa trong người Hạ Chí vừa bốc cháy vì nửa câu đầu đã bị nửa câu sau dập tắt ngay lập tức.

Anh vô cảm cúi đầu, giọng nói bình thản, lãnh đạm. "Xa Ly Tử, cậu là một tên ngốc."

Có lòng chạy đến nhận lỗi, dỗ dành người khác nhưng lại bị mắng.

Xa Ly Tử hoàn toàn mất kiên nhẫn với Hạ Chí.

Buổi trưa trong nhà ăn rất đông người, phảng phất có mùi dầu mỡ. Xa Ly Tử phẫn nộ than thở với Hứa Tự ở đối diện. "Cậu xem, tớ thành thật xin lỗi, vậy mà cậu ấy vẫn mắng tớ!"

"Cậu ấy mắng thế nào?" Hứa Tự cười hỏi.

"Cậu ấy gọi tớ là đồ ngốc!!" Khi nói câu này cô rất tức giận, nhấp một ngụm canh trứng rong biển bên cạnh rồi tiếp tục than thở: "Tớ chẳng qua chỉ nói thêm vài câu với người khác thôi mà. Chẳng lẽ đến cả tư cách kết bạn cũng không có?!"

Đúng vậy, cô chỉ cùng người khác nói chuyện thêm vài câu...

Ánh mắt Hứa Tự chợt lóe, nụ cười trên khóe miệng cũng dần tắt.

"Ly tử." Hứa Tự cắt ngang cuộc nói chuyện của Xa Ly Tử. Sự trịnh trọng trong giọng nói của cô ấy rất rõ ràng. Xa Ly Tử ngừng lại một cách khó hiểu.

"Có chuyện gì vậy?"

"Nếu cậu ấy thực sự thích cậu, không phải là bạn bè mà là vì cậu ấy thích cậu."

"Làm sao có thể—" Xa Ly Tử cười hoài nghi, cô đang định nói gì đó thì Hứa Tự đã cắt ngang, giọng của cô ấy nhẹ nhàng, không thể nghe ra cảm xúc gì.

"Tại sao không."

"Sẽ chỉ cười với cậu, tức giận với cậu, thể hiện một mặt khác với cậu..." Quá nhiều hình ảnh và chi tiết lướt qua tâm trí. Hứa Tự không nói được nữa.

Cô hít một hơi thật nhẹ, nở một nụ cười khéo léo rồi tiếp tục nói: "Chuyện này không chứng minh được điều gì sao?"

"Không." Xa Ly Tử suy nghĩ một chút, cau mày giải thích: "Chúng tớ lớn lên cùng nhau đương nhiên cách chung sống cũng không giống với người khác, giống như tớ đối với cậu, cũng khác với người khác... "

"Nếu là thật cậu định làm gì? "Hứa Tự khẽ hỏi, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, giống như một hồ nước tĩnh lặng, nhưng có những con quái vật ẩn náu trong đó.

"Tớ chắc chắn sẽ giả vờ như không biết..." Xa Ly Tử nói với vẻ mặt lo lắng trước giả định này.

"Nếu cậu ta thú nhận thì sao?" Hứa Tự ép hỏi.

Xa Ly Tử không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, càng không muốn trả lời câu hỏi như vậy, cô kéo dài khóc lóc cầu xin sự thương xót."Tự Tự, đừng nói chuyện này nữa. Trên đời này không có nếu như."

"Nhưng tớ thật sự muốn biết."

Hứa Tự thu lại vẻ gai góc, khôi phục lại dáng vẻ lịch sự nhã nhặn, trên mặt là nụ cười khéo léo.

Xa Ly Tử thở dài, chống cằm suy nghĩ trong nửa phút rồi chậm rãi trả lời. "Ôi...tớ cũng không biết."

"Vậy thì đổi câu hỏi đi, nếu phải chọn một người làm bạn trai thì cậu sẽ chọn ai." Hứa Tự dùng giọng điệu dỗ dành, giống như thần chú khiến người ta nói ra bí mật trong lòng.

"Nếu phải lựa chọn...vậy thì Hạ Chí đi."

Bùm... bức tường kiên cố trong lòng Hứa Tự bị phá vỡ, một thứ gì đó tuôn ra không thể kiểm soát, tuôn như thác lũ, lập tức quét qua toàn thân.
Bình Luận (0)
Comment