Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 110

Diệp Niệm Ninh nghe thấy câu này của Trần An Dao, lập tức hiểu rõ ý trong lời cô, chỉ là, cậu vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

"Diệp thiếu, tôi vào trước đây."

Trần An Dao thấy Diệp Niệm Ninh như đang nghĩ tới chuyện gì, không dám quấy rầy nhiều, dứt lời rồi đứng dậy bước vào trong phòng mình.

Diệp Niệm Ninh nhìn bóng lưng của Trần An Dao, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu không rõ từ đâu ra.

Cậu vốn nghĩ rằng ở thế giới này, nếu cậu không hề thích Lâm Mục, hắn và Trần An Dao có thể mãi bên nhau, nhưng biến cố vẫn xảy ra. Bọn họ chia tay, kiếp trước cậu và Trần An Dao tranh nhau người đàn ông này lâu như vậy, cuối cùng hắn vẫn là vì lợi ích mà bỏ rơi hai người họ.

Có lẽ tận sâu trong xương cốt, Lâm Mục là một kẻ tuyệt tình, chẳng qua bởi vì vẻ ngoài của hắn, cậu và Trần An Dao đều cho rằng hắn là một người trọng tình trọng nghĩa.


Tựa như phần lớn những người trông ưa nhìn, có mấy người có thể xem là hoa hồng, tuy có gai mà không có độc, thậm chí những cây gai đó cũng là nguy hiểm, nhưng có thể tránh được.

Phần còn lại được xem là anh túc, đóa hoa nhiều màu sắc sặc sỡ, trông vô cùng xinh đẹp nhưng bên trong lại toàn độc. Xét từ quả nang cho đến nước được chiết xuất, đều có thể lấy để chế biến thành vài loại hàng cấm.

Nên mới nói, nhìn người không thể nhìn bề ngoài đó!

Diệp Niệm Ninh thở dài, sau khi quay lại phòng, nghĩ mãi nhưng vẫn không thể nào hiểu được.

Tại sao nhà Trần An Dao lại đột nhiên phá sản? Rõ ràng cậu chưa làm cái gì cả mà, hơn nữa ở kiếp trước, tới lúc cậu chết nhà Trần An Dao đã phá sản đâu.

Và cả Lâm Mục, sao lại đột nhiên không thích Trần An Dao? Kiếp trước không phải tình vững hơn vàng à?


"Bát Giới Bát Giới Bát Giới!!!"

Diệp Niệm Ninh thầm gọi to vài tiếng trong lòng, chừng vài phút sau, 88 bị cậu kêu online.

"Ký chủ, có chuyện gì sao?"

"Cậu có thể giải thích cho anh chút không? Tại sao nhà Trần An Dao lại đột nhiên phá sản vậy? Và cả Lâm Mục, tại sao lại không thích Trần An Dao nữa?"

"Có thể, ký chủ." 88 im lặng một lát, sau đó nói tiếp: "Nhà Trần An Dao phá sản nhanh như vậy, nguyên do là cậu không theo đuổi Lâm Mục. Vì kiếp trước cậu theo đuổi hắn, nhà Trần An Dao dựa vào Lâm Mục, không chỉ không phá sản, trái lại còn kiếm được không ít tiền.

Lâm Mục cũng không phải không còn thích Trần An Dao nữa, dựa theo số liệu phân tích cho thấy, hắn vẫn có tình cảm với Trần An Dao. Sở dĩ hắn vứt bỏ Trần An Dao, nguyên nhân đầu tiên là vì công ty thúc ép, còn nguyên nhân còn lại là do sinh mệnh kiếp của hắn xuất hiện."


"Kiếp? Kiếp gì? Kiếp tình yêu?"

Diệp Niệm Ninh nghe hiểu phần trước, nhưng về phần Lâm Mục, cậu nghe không hiểu chút nào, không đúng, không phải nghe không hiểu, là do cậu không hiểu quan niệm về tình yêu của Lâm Mục thôi.

Ở trong lòng cậu, nếu thích một người thì nên nỗ lực hết mình! Nếu Lâm Mục còn thích Trần An Dao, vậy tại sao tới thời khắc mấu chốt lại lùi bước chứ?

"Ký chủ, suy nghĩ của cậu quá mức ngây thơ, không phải ai cũng sẽ nguyện ý liều mạng vì tình yêu. Bây giờ Lâm Mục chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, hơn nữa gần đây mẹ hắn còn đang nằm viện, nếu không nghe theo lời công ty sắp xếp, rất có khả năng công ty sẽ lập tức chấm dứt hợp đồng với hắn.

Tuy bây giờ hắn nằm trong top 10《 Young Idol 》, nhưng các thực tập sinh khác cùng công ty với hắn đều có thứ hạng cao hơn hắn, cho nên một khi công ty chấm dứt hợp đồng, hắn sẽ phải giải nghệ.
Nếu giải nghệ rồi thì sao còn công ty nào đồng ý ký kết với hắn. Không có công ty ký kết, hắn sẽ không có tiền trả viện phí cho mẹ.

Với lại, nếu bây giờ Lâm Mục còn ở bên Trần An Dao, hậu quả hắn gặp phải có lẽ sẽ còn nghiêm trọng hơn những gì tôi vừa nói. Ký chủ, cậu nên học cách thay đổi vị trí rồi suy xét."

Lời 88 nói quả thật là rất thực tế, rất hợp lý.

Diệp Niệm Ninh mím môi, không mở miệng nói chuyện nữa, nhưng lòng đã chìm trong hoang mang, cậu thật sự suy nghĩ quá phiến diện sao?

"Ký chủ, kiếp trước nguyên nhân là cậu, Lâm Mục ngoài ý muốn bỏ lỡ "kiếp" này, nhưng đời này bất kể thế nào hắn đều không tránh khỏi. Cô gái kia chính là kiếp đời này của Lâm Mục, tuy hiện tại Lâm Mục không thích cô gái ấy song lâu ngày sinh tình, hắn rồi vẫn sẽ yêu thôi, còn hậu quả sau khi yêu là thế nào, chính tôi cũng chẳng biết.
Dầu sao, đời người đều luôn có một đạo kiếp, vượt qua ắt sẽ chào đón ngày xuân ấm áp, không vượt qua thì chỉ có nước chìm vào vực sâu."

"Thế... Kiếp của anh là gì vậy?"

Diệp Niệm Ninh có hơi tò mò, cũng có chút thấp thỏm bất an, nếu thế giới này vẫn là kiếp tình yêu, thế chẳng phải cậu tiêu rồi sao...

"Ký chủ, kiếp của cậu chính là Lâm Mục. Kiếp trước cậu vì Lâm Mục mà chết, thế giới này cậu không thích Lâm Mục, tự nhiên cũng sẽ tránh được kiếp."

Diệp Niệm Ninh nhướng mày, "Thế còn được."

Cậu bước tới, ngả người nằm lên giường, nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

Thật ra lúc cậu vừa trọng sinh, cũng từng nghĩ tới việc làm cho nhà Trần An Dao phá sản. Nhưng sau này, công việc thật sự bận quá, hơn nữa cũng không thể xem đấy là ý nghĩ được, chỉ có thể coi là ý niệm thoáng qua mà thôi.
Cậu vốn cho rằng, bản thân nhìn thấy Lâm Mục và Trần An Dao chia tay, thấy hai người họ sống không như ý nguyện thì sẽ cảm thấy rất vui, Nhưng khi thời khắc ấy thật sự tới, cậu không cảm thấy vui chút nào, thậm chí còn cảm thấy có chút bi ai.

Chính cậu cũng không biết đang tiếc thương cái gì, rõ ràng bây giờ cũng được xem là báo thù thành công rồi...

"Tinh... Mời ký chủ trong vòng hai tháng, viết một bài tình ca cho đối tượng mang năng lượng, hơn nữa còn phải đưa bài hát này vào trong Album. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được mức năng lượng là 40."

Giọng nói của 88 ngắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Diệp Niệm Ninh.

Cậu mở to mắt, ngẩn ngơ nói: "Hai tháng? Thời gian cho lần này đúng là dài."

"Ừm, vì đã suy xét tới lịch trình và công việc của ký chủ."

"Thế thì tốt quá. Có điều nhiệm vụ này của cậu có hơi ác nhỉ!"
88 có phần không hiểu, "Hả?"

"Hả?" Diệp Niệm Ninh cười một tiếng, "Lúc cậu nói câu này đều khiến anh sinh cảm giác thật ra cậu không phải là người máy, mà là một con người chân chính."

88 nghe vậy kinh hãi không thôi, cố gắng giả bộ bình tĩnh nói: "Có thể là vì thường xuyên nói chuyện phiếm với ký chủ chăng."

Diệp Niệm Ninh thở ra một hơi, ngồi dậy, tiện tay vò tóc, "Có lẽ vậy."

"Ký chủ, cậu vẫn chưa giải thích tại sao lại nói nhiệm vụ này ác đâu."

"Ồ, suýt quên." Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại, vừa lướt Weibo, vừa giải thích với 88: "Phong cách Album lần này anh cần làm không phải kiểu trẻ trung gì đâu, cho nên nếu cậu bảo anh đưa bài hát tình ca đó vào trong Album, vậy há chẳng phải anh đang gián tiếp thừa nhận chuyện mình có người yêu rồi sao.

Vả lại bài hát đó là viết cho Yến An, tất nhiên anh sẽ rất dụng tâm, thậm chí còn sẽ viết một chút chuyện cũ giữa mình và anh ấy ở trong. Đoán chắc sau khi công bố bài hát này, chưa được bao lâu, anh sẽ lại lên hot search cho xem, đến cả tiêu đề của hot search anh cũng đã đoán được luôn rồi, nhất định sẽ là 'Bài hát mới tiết lộ Diệp Niệm Ninh đã yêu'."
"Ký chủ, cậu nghĩ hơi nhiều rồi. Lúc tuyên bố nhiệm vụ, tôi cũng không có nghĩ nhiều vậy đâu."

Đối với bài giảng giải này của Diệp Niệm Ninh, 88 cũng chỉ có thể dùng hai từ "bội phục" mới miêu tả nổi tâm tình của mình.

"Hừ! Hoạt động trong giới giải trí lâu rồi, mấy suy nghĩ của account marketing và mấy nhà truyền thông kia đều có thể đoán được chút ít."

Diệp Niệm Ninh nói xong câu này rồi thả điện thoại sang một bên, sau đó tắt đèn chuẩn bị ngủ.

Thật lâu sau, 88 nhìn dung nhan đang ngủ của Diệp Niệm Ninh, nhỏ giọng nói thầm: "Có lẽ đến khi cậu viết xong bài hát ấy, Chủ thần cũng đã tới đây đón tôi rồi."

*

Ngày hôm sau, Diệp Niệm Ninh tỉnh dậy dưới âm thanh của đồng hồ báo thức, sau đó vội vã ngồi dậy đi thay quần áo, rồi gọi taxi quay về nhà chú hai để lấy vali.
Cái vali ấy, từ hồi trở về sau khi Xuân Vãn kết thúc, cậu chưa hề động vào, nên lần này cậu cũng chỉ bỏ thêm vài món đồ vào đó là xong.

Sau khi thu xếp xong, cậu tự mình lái xe tới trước sân bay, chờ tới khi cậu tới nơi, Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi đều đã ngồi ở kia đợi cậu một lúc lâu.

"Đi thôi, lần sau trở về chắc không cần phải mặc áo bông nữa." Tống Tử Khiêm vỗ vai Diệp Niệm Ninh và Trần Ngư Nhi, cười nói.

"Hy vọng vậy. Mỗi ngày mặc thành thế này, đều ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc của em."

"Đúng là bị ảnh hưởng nè, càng làm tôn lên vẻ đẹp trai và đáng yêu của anh."

"Anh chả cần đáng yêu đâu, anh chỉ muốn đẹp trai hơn thôi."

Bình Luận (0)
Comment