Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 122

Sau khi kết thúc bỏ phiếu là đến phần loại trừ thí sinh.

Ê-kíp chương trình nhanh chóng gộp số phiếu bầu của khán giả, lượt bình chọn trên mạng và số phiếu của huấn luyện viên cả ba bên lại. Sau khi thống kê xong hết thì viết số liệu lên thẻ cầm tay, và chuyển thẳng cho Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh nhận lấy thẻ rồi nhìn thoáng qua, kết quả nằm trong dự đoán của cậu, cầm microphone lên, cười nói: "Tôi không phải người thích làm mấy kiểu hiệu ứng chương trình rồi mới công bố kết quả, cho nên tôi sẽ trực tiếp công bố. Hạng nhất của cuộc thi lần này thuộc về nhóm của Khương Khuynh, chúc mừng tất cả thành viên đều được tăng hạng! "

Cậu vừa dứt lời, toàn bộ trường quay lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cậu cũng vỗ tay mang tính tượng trưng, mỉm cười một chút sau đó lại nhanh chóng trở về vẻ mặt nghiêm túc.


Nhóm của Thời Ngọc Duy xếp hạng chót, các nhóm còn lại lần lượt đứng thứ nhất, nhì và ba. Dựa theo quy định, bốn nhóm này cũng phải lần lượt loại đi 1, 2, 3 và 4 người.

Người bị loại là do huấn luyện viên quyết định, bọn người Diệp Niệm Ninh thương lượng chưa được bao lâu thì đã đưa ra danh sách bị loại. Dù sao lần này ngoại trừ nhóm của Khương Khuynh ra, các nhóm còn lại đều mắc phải một, hai sơ sót nhỏ, những huấn luyện viên như họ cũng không có gì để rối rắm cả, cứ trực tiếp loại người mắc lỗi đi là được.

Thi đấu chính là như vậy, không thể chấp nhận dù chỉ một sai lầm nhỏ, một khi bạn sơ suất, vậy số người được tăng thứ hạng của kỳ này sẽ nhường cho người khác.

"Tôi sẽ không đọc từng nhóm một mà sẽ đọc tên luôn, như vậy tiết kiệm thời gian hơn. Sau đây, tôi đọc đến tên của thực tập sinh nào thì xin vui lòng tự giác bước lên trước hai bước, được chứ? Không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, thực tập sinh bị loại bỏ lần này..."


Diệp Niệm Ninh còn chưa nói hết, thì thấy Thời Ngọc Duy giơ tay lên, cậu tạm dừng lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía Thời Ngọc Duy:"Cậu muốn làm gì?"

Thời Ngọc Duy làm dấu tay xin tạm dừng, sau đó vội vàng chạy đến trước mặt cậu, nhỏ giọng hỏi: "Tớ có bị loại không?"

"Không!"

Lúc đầu Diệp Niệm Ninh có chút không rõ nguyên nhân, nhưng sau khi trả lời Thời Ngọc Duy xong, cậu bỗng nhiên biết cậu ta sẽ nói gì tiếp theo.

Quả nhiên, cậu nghe thấy Thời Ngọc Duy thì thầm vào tai cậu: "Lát nữa để cho Nguyên Dã lên hạng, tớ bị loại. "

"Không..."

Diệp Niệm Ninh vừa định từ chối, thì trông thấy Thời Ngọc Duy dùng khẩu hình nhắc cậu, Thời gia.

Cậu thở dài, gật đầu đồng ý.

Chuyện của Thời gia quả thật quan trọng hơn chương trình này rất nhiều, việc đó nếu xử lý không tốt thì sẽ liên lụy đến số phận của cả nhà họ Thời. Hơn nữa, cậu đoán phần lớn nguyên nhân Thời Ngọc Duy tham gia chương trình này là bởi vì Khương Khuynh.


Nhưng hiện tại đang ghi hình chương trình, cho dù Diệp Niệm Ninh đã đồng ý với Thời Ngọc Duy rồi, cũng vẫn cần Thời Ngọc Duy giải thích một chút. Dù sao người xem trận thi đấu này nhiều như thế, trong đó còn có cả các fan ủng hội Thời Ngọc Duy nữa. Nếu không có lý do mà thẳng tay tuyên bố Thời Ngọc Duy bị loại, đến khi ấy những huấn luyện viên như họ đây nhất định sẽ bị mắng tới thê thảm.

Nếu chỉ có một mình cậu thì không cần phải bận tâm mấy, dù sao cậu cũng bị chửi quen rồi. Nhưng lần này còn có các huấn luyện viên khác, vả lại những huấn luyện viên kia vốn dĩ không hề có ý định loại Thời Ngọc Duy, vì vậy để không đắc tội với người khác, cũng chỉ có thể giải thích rõ ràng.

Về phần giải thích như thế nào, cậu tin Thời Ngọc Duy đã sớm nghĩ kỹ rồi.
"Chắc hẳn mọi người rất tò mò không biết Ngọc Duy vừa nói gì với tôi phải không?" Diệp Niệm Ninh đưa mắt nhìn khán giả, chờ khi họ đồng thanh trả lời "Đúng vậy", cậu mới tiếp tục nói: "Các bạn đừng nóng vội, lát nữa sẽ biết thôi, trước tiên tôi sẽ thông báo ai sẽ là người bị loại trừ."

Diệp Niệm Ninh nhìn tên từng người trên thẻ cầm tay, đọc đến khi chỉ còn sót lại một cái tên cuối cùng, cậu mím môi, "Người cuối cùng bị loại là Thời Ngọc Duy."

Vừa dứt lời, toàn bộ trường quay xôn xao.

Ngay cả bốn vị huấn luyện viên đang ngồi trên ghế nóng cũng rất hoang mang.

"Có lẽ mọi người cảm thấy rất kỳ lạ, thậm chí còn có chút tức giận, thật ra lúc tôi vừa mới nghe cũng không hiểu nổi. Bao gồm cả bốn vị huấn luyện viên hiện đang ngồi trên ghế nóng ở đằng kia, bọn họ cũng đều mang vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ. Bởi vì Thời Ngọc Duy không nằm trong danh sách loại trừ mà chúng tôi đã thảo luận. Về phần tại sao bây giờ cậu ấy bị loại, hãy để cậu ấy tự mình giải thích một chút đi."
Diệp Niệm Ninh đi tới trước mặt Thời Ngọc Duy, sau đó đưa micro cho cậu ta.

Cậu nhận lấy micro, ngẩng đầu nhìn camera, trầm mặc một lúc rồi mới nói thẳng: "Chuyện tôi bị loại là do chính tôi đề nghị, vừa rồi tôi nói với Niệm Niệm cũng chính là chuyện này. Thật ra tôi vốn nghĩ rằng kỳ này mình sẽ bị loại đi, suy cho cùng cả đồng đội và đối thủ đều ưu tú như thế, nhưng trăm triệu lần cũng không ngờ tới, bốn đồng đội còn lại đều mắc sai lầm, chính tôi cũng vậy..."

Thời Ngọc Duy thở dài, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

"Trước khi trận đấu này bắt đầu, kỳ thật tôi đã nghĩ đến việc rút lui, vì trong nhà xảy ra chút chuyện, chắc hẳn là nhiều người cũng nghe về việc ông nội tôi sinh bệnh, người trong nhà mỗi ngày đều diễn vở kịch tranh giành tài sản. Tuy tôi không muốn làm gia chủ, nhưng quả thật chuyện này cũng có chút liên quan tới tôi. Các bạn biết đấy, hào môn ấy mà, loại chuyện này xảy ra rất nhiều.
Tôi hy vọng các bạn có thể hiểu và bỏ qua cho tôi, tại đây tôi cũng muốn nói lời cảm ơn tới những fan hâm mộ đã ủng hộ mình, cảm ơn các bạn đã bình chọn cho tôi. Đồng thời, tôi muốn gửi lời xin lỗi tới các bạn vì đã phụ sự kỳ vọng của mọi người, tôi rất xin lỗi.

Nhưng đời người ở đâu mà không thể gặp lại, chúng ta sẽ gặp nhau ở con đường phía trước. Hy vọng kẻ hèn này có thể gặp lại mọi người ở nơi ấy."

Thời Ngọc Duy dứt lời liền vô cùng chân thành cúi người trước camera và khán giả, phần lớn khán giả đều biết cậu là người của nhà họ Thời. Sau khi nghe Thời Ngọc Duy giải thích xong thì cũng hiểu ra, còn ồn ào cổ vũ cho cậu.

Nguyên Dã đứng cạnh Thời Ngọc Duy rất biết ơn nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."

"Không cần phải cảm ơn, tôi cũng không phải cố tình giúp cậu, cậu nhớ biểu diễn cho tốt, lần sau phải tập trung một chút, nhất định đừng để vụt mất cơ hội lần này."
Thời Ngọc Duy vỗ vỗ vai Nguyên Dã, thuận miệng trả lời.

"Được rồi, buổi ghi hình hôm nay của chúng ta đến đây là kết thúc. Những thực tập sinh không bị loại phải tiếp tục cố gắng. Tiếp theo là trận chung kết, nhất định phải nghiêm túc thực hiện, nếu còn giống như lần này, vậy các cậu cứ chờ bị tôi mắng đi!

Còn các thực tập sinh đã bị loại càng phải nỗ lực hơn nữa. Chương trình này chỉ là điểm khởi đầu của các bạn mà thôi, nó cũng không phải là điểm kết thúc. Cuộc đời của các bạn còn rất dài, không nên vì một lần thất bại mà dễ dàng từ bỏ ước mơ, tại đây tôi xin chúc các bạn con đường tương lai sẽ rực rỡ và tràn đầy hứa hẹn!"

Sau khi Thời Ngọc Duy bị loại chưa bao lâu thì lại nghênh đón trận chung kết. Ở chung kết, Lâm Mục và Khương Khuynh đều do biểu hiện rất ưu tú mà thành công được debut.
Diệp Niệm Ninh ghi hình chương trình xong, cũng không có ý định ở lại thành phố H thêm nữa, sau khi bàn bạc với Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi một chút, cả ba nhất trí quyết định nghỉ ngơi một đêm rồi đặt vé máy bay trở về thủ đô.

"Cậu viết được mấy bài hát rồi?"

Tống Tử Khiêm vừa ăn bún ốc vừa hỏi Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh không nói gì, sau khi ăn một miếng bún thì đứng lên đi vào phòng ngủ, trực tiếp đưa laptop cho Tống Tử Khiêm xem.

Tống Tử Khiêm nhận laptop, thuần thục nhập mật mã, mở folder trên màn hình, nghiêm túc nhìn một chút, sau đó cau mày hỏi: "Đến một bài hát hoàn chỉnh cũng không có?"

"Trở về thủ đô sẽ có. Ở đây không có thiết bị gì, mấy cái hợp âm kia em làm cũng khá khó khăn." Diệp Niệm Ninh giải thích.

Bấy giờ Tống Tử Khiêm mới hài lòng gật đầu: "Tranh thủ chút, album ít nhất cũng phải cho ra sớm hơn buổi biểu diễn nửa tháng. Nếu không đến lúc đó fan chưa từng nghe qua bài hát này, sẽ không dễ phối hợp theo đâu."
"Ừm, em biết rồi." Diệp Niệm Ninh cắn một đũa bún rồi tiếp tục nói: "Bài tình ca kia phát hành đĩa đơn đi, em không có ý định đưa vào album."

Tống Tử Khiêm quái lạ nhìn cậu:"Tại sao?"

"Em định qua mấy bữa nữa sẽ dùng nó để tỏ tình."

Bình Luận (0)
Comment