Lúc ba người lên tới núi thì đã khá trễ. Có lẽ là do quá đói bụng, vừa đến nơi thì ba người ai đi đường nấy tìm gỗ củi, không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa.
Cũng may là mấy hôm nay ở đây chưa có cơn mưa nào, nếu không thì hẳn bây giờ chắc chỉ toàn là gỗ ướt.
Diệp Niệm Ninh cầm một khúc gỗ bỏ vào sọt, thầm nghĩ trong lòng.
"Ui da!" Thời Ngọc Duy lắc lắc tay phải, nhỏ giọng chửi thầm một câu.
Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn qua, hỏi: "Sao thế Duy Duy?"
Thời Ngọc Duy lắc đầu, "Bị gai trên nhánh cây đâm vào một cái."
"Để tớ xem thử nào."
Diệp Niệm Ninh nhíu mày, bước tới trước mặt Thời Ngọc Duy. Cùng lúc đó, Thời Ngọc Duy giơ tay ra cho Diệp Niệm Ninh xem, chỉ thấy trên bàn tay cậu có một vết xước nhỏ, vẫn còn đang chảy máu.
"Có đau không?" Diệp Niệm Ninh đi tới sau lưng Thời Ngọc Duy, lấy cái sọt của cậu ta xuống, lo lắng hỏi.
"Không đau, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi." Thời Ngọc Duy xua xua tay nói.
Mặc dù Thời Ngọc Duy nói không sao cả, nhưng người trong tổ đạo diễn thì đều cho là có. Vừa nghe tin Thời Ngọc Duy bị trầy xước thì trong lòng đều bất an không thôi, sợ vị thiếu gia này tức giận.
"Cậu chủ Thời, hay là.... ngài về phòng xử lý vết thương đi." Đạo diễn bước tới trước, hai người nhỏ giọng hỏi han Thời Ngọc Duy. Ông ta mới vừa liếc nhìn miệng vết thương đó của Thời Ngọc Duy, cũng may là không nghiêm trọng, nếu không thì cái chương trình này của bọn họ chắc chắn sẽ bị phong sát.
"Tớ cũng nghĩ vậy. Duy Duy cậu cứ về xử lý vết thương rồi nhân tiện cắt sẵn đồ ăn đi, lấy củi có tớ và Cố Tầm Hạc lo rồi." Diệp Niệm Ninh cũng khuyên nhủ vài câu.
Cậu biết sẽ khó xử cho tổ tiết mục, hẳn là lúc đạo diễn nghe thấy tin Thời Ngọc Duy bị thương thì cũng hoang mang lo sợ muốn chết.
"Vậy thì được rồi. Niệm Niệm cậu cũng cẩn thận một chút, đừng để bị trầy." Vốn dĩ Thời Ngọc Duy không muốn trở về, bởi một người đi cứ cảm giác không được tự nhiên lắm. Nhưng nghe Diệp Niệm Ninh cũng đã mở miệng khuyên mình, cậu ta đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Nhìn Thời Ngọc Duy xuống núi, mắt Cố Tầm Hạc trợn trắng lên, "Làm ra vẻ!"
"Cố Tầm Hạc, cậu nhặt được bao nhiêu củi rồi?" Diệp Niệm Ninh cười cười đi đến trước mặt Cố Tầm Hạc hỏi.
Cố Tầm Hạc thả sọt lên mặt đất cho Diệp Niệm Ninh xem, Diệp Niệm Ninh thoáng nhìn xuống, "Cậu nhặt củi lớn như vậy à? Về nhà không phải bổ ra mới có thể đốt được sao?"
"Ừ. Nhặt mấy cái nhỏ quá rắc rối, chi bằng cứ nhặt mấy khúc lớn hơn."
"Nhưng cậu có thể chẻ củi à?" Diệp Niệm Ninh đưa ra vấn đề mấu chốt, Cố Tầm Hạc thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu, "Không biết. Nhưng chắc sẽ đơn giản thôi."
"Hy vọng vậy."
Khoảng nửa tiếng sau, hai người mới được coi như là nhặt đủ củi.
Trên đường xuống núi, Diệp Niệm Ninh vẫn luôn muốn tìm cơ hội trò chuyện cùng Cố Tầm Hạc, nhưng lại không biết mở lời làm sao, thế nên đành phải yên lặng theo sau.
"Diệp Niệm Ninh." Lúc sắp đến sân trong thì Cố Tầm Hạc đột nhiên dừng bước chân lại gọi Diệp Niệm Ninh một tiếng.
Diệp Niệm Ninh cũng dừng bước, xoay người nhìn về phía Cố Tầm Hạc, hỏi: "Sao vậy?"
Cố Tầm Hạc nhìn Diệp Niệm Ninh ngẩn người ra một hồi. Người con trai đứng ngược sáng nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười ấy va vào ánh mắt Cố Tầm Hạc, nóng bỏng như muốn thiêu cháy trái tim cậu.
Cậu ta nhanh chóng nuốt lại những lời sắp buột miệng nói ra, hỏi một câu: "Cậu biết nấu cơm không?"
Diệp Niệm Ninh nghe thấy vấn đề này liền cau mày, "Không biết."
"Đúng là vẫn giống như khi còn bé tí, cái gì cũng không biết." Cố Tầm Hạc mặt không biểu cảm nói xong câu đó liền rảo bước đi. Đằng sau, Diệp Niệm Ninh chỉ có thể trông thấy bóng lưng cậu ta, thế nhưng lại không nhìn thấy được nụ cười thoáng qua kia của Cố Tầm Hạc.
Trở lại trong viện, buông sọt xuống. Hai người còn chưa tiến vào nhà thì đã nghe tiếng kêu ở bên kia của Thời Ngọc Duy trước, "Niệm Niệm, cậu về rồi đấy à?"
"Đúng vậy! Cậu đang làm gì?" Diệp Niệm Ninh vừa thay giày vừa lớn tiếng hỏi.
"Tớ đang cắt đồ ăn nè!"
Diệp Niệm Ninh nghe thấy câu này liền nhướng mày. Không ngờ Thời Ngọc Duy lại thành thành thật thật ở đây ngoan ngoãn cắt rau, nhưng không biết cắt ra thế nào.
Vốn bản thân không ôm hy vọng quá lớn với Thời Ngọc Duy, nhưng khi Diệp Niệm Ninh bước vào phòng bếp lại trông thấy một bàn đồ ăn các loại bị cắt nhỏ ra thì rất câm nín.
"Niệm Niệm, thấy tớ cắt thế nào?" Thời Ngọc Duy mang vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn Diệp Niệm Ninh.
"Cũng được."
Diệp Niệm Ninh xấu hổ cười cười, kỹ năng dùng dao của Thời Ngọc Duy thật sự rất tốt, nhưng mà...
"Thời Ngọc Duy con mẹ nó cậu bị tâm thần hả? Cậu cắt nhỏ nhiều như vậy làm gì? Mấy món này không thể cắt thành miếng được à? Nhà cậu ăn đồ ăn đều là cắt nhỏ thành vậy mới ăn được sao?" Cố Tầm Hạc giận dữ gào lên với Thời Ngọc Duy.
Lúc nhìn đống đồ ăn bị cắt nhỏ trên bàn, nào là cải trắng cắt hạt lựu, khoai tây cắt hạt lựu, rau cần cắt hạt lựu, đến cả củ cải và thịt cũng bị Thời Ngọc Duy thái thành hạt lựu hết, người nào đó cảm thấy vô cùng vô cùng muốn bùng cháy.
"Cắt nhỏ thì làm sao? Cắt nhỏ thì không thể ăn hả?" Thời Ngọc Duy hợp tình hợp lý thì hỏi thôi.
"Được rồi được rồi! Dù sao cũng vào bụng cả, cứ tạm chấp nhận vậy đi." Diệp Niệm Ninh thấy hai người bọn họ lại chuẩn bị đại chiến 300 hiệp, liền vội vàng bước ra giảng hòa.
Cố Tầm Hạc liếc nhìn Diệp Niệm Ninh rồi hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
"Hai người ai sẽ là người nấu đây? Tôi dù sao cũng không biết gì chỉ có thể chẻ củi hỗ trợ thôi." Diệp Niệm Ninh nghiêng đầu nhìn Cố Tầm Hạc, lại quay đầu Thời Ngọc Duy, cười nói.
"Cậu ta biết á." Thời Ngọc Duy chỉ tay vào Cố Tầm Hạc, Cố Tầm Hạc gật đầu, nói: "Vậy tôi sẽ nấu ăn, hai người một người nấu cơm một người chẻ củi đi."
Diệp Niệm Ninh kinh ngạc nhìn Cố Tầm Hạc, "Cậu còn biết nấu ăn nữa à?"
"Đúng vậy đúng vậy! Đồ ăn cậu ta làm ăn rất ngon đó! Hồi trước học cấp 3 có lần tụi tớ đi dã ngoại, phải nấu cơm, tớ từng ăn đồ cậu ta làm một lần rồi, thật ngon lắm luôn!" Thời Ngọc Duy nói xong còn tặng cho Cố Tầm Hạc ngón tay cái. Những mặt khác cậu ta đều không phục Cố Tầm Hạc, nhưng về phương diện nấu ăn này cậu ta thật sự tâm phục khẩu phục.
"Vậy hôm nay tớ có lộc ăn rồi. Tớ đi chẻ củi trước đây, Duy Duy cậu đi nấu cơm đi." Diệp Niệm Ninh nói xong liền đi vào phòng dụng cụ lấy rìu.
Thời Ngọc Duy ngó Cố Tầm Hạc, lặng lẽ dịch bước đến bên cạnh cậu ra, nhỏ giọng hỏi: "Này, hiệu suất của cậu không được tốt lắm ha! Bốn năm rồi mà còn chưa trở thành bạn thân với cậu ấy."
Cố Tầm Hạc trừng tên nhóc bên cạnh, "Cậu quản cái miệng của mình cho tốt là được, ngoài ra không có liên quan tới cậu hết."
"Hôm nay là do tôi không cẩn thận nói lỡ mồm thôi, à không đúng, tôi còn chưa nói ra cái gì đâu!"
"Ý của cậu là cậu muốn nói ra?"
"No hề! Hời ơi, sao cậu lại ngại ngùng như vậy, rõ ràng là thích mà cứ cố tình muốn tỏ ra chán ghét người ta. Cậu mà cứ như vậy cả đời thì còn lâu mới trở thành bạn tốt của cậu ấy được."
"Vậy thì cũng tốt hơn cậu, cả đời cũng chỉ có thể bị người khác treo cổ làm lốp xe dự phòng."
"Cậu nói cái quần què gì đó!" Thời Ngọc Duy giơ ngón giữa với Cố Tầm Hạc 凸( ̄□ ̄」), sau đó cầm nồi cơm điện đi vo gạo.
"Bụp bụp!"
Diệp Niệm Ninh múa may cây rìu trong tay, canh ngay ngắn cây củi để đặt trên trụ gỗ, dùng sức bổ xuống, hêyyyyy. Lại dùng sức bổ một lần nữa, một phần bảy của cây củi đã bị chặt đứt, nhiệm vụ chẻ củi lại một lần nữa tuyên bố thất bại.
"Ký chủ, cậu có thể lấy cục đá rồi vẽ một đường ở giữa khúc củi, sau đó cứ theo đường này bổ xuống, bổ nhiều lần sẽ có cảm giác thôi."
88 vừa online thì trông thấy Diệp Niệm Ninh đang cầm khúc củi nghiên cứu. Nó lại nhìn cây rìu bên cạnh cậu, hơi nghĩ một chút, liền hiểu chắc là Diệp Niệm Ninh không biết nên chẻ củi thế nào.
"Để anh thử xem sao." Diệp Niệm Ninh nói xong liền cầm một cục đá vẽ một đường ở giữa khúc củi, sau khi thử bổ hai lần thì thật sự thành công.
"Yay!" Trên mặt Diệp Niệm Ninh viết bốn chữ to đùng "Tui trâu bò nhất". Sau khi lặng lẽ thầm khích lệ mình một trận, cậu mới hỏi 88, "Có nhiệm vụ gì hả?"
"8 giờ tối nay sẽ có một cơn mưa sao băng. Mời ký chủ quay một video gửi cho đối tượng mang năng lượng, hoàn thành nhiệm vụ nhận được mức năng lượng là 15."
"Mưa sao băng? Sao cậu biết?"
"Vấn đề này tôi không biết nên giải thích thế nào với cậu, nhưng quả thật đêm nay sẽ có mưa sao băng, ký chủ cậu phải nhớ chuẩn bị sẵn sàng đó."
"Oke thôi. Nhưng nếu không có mưa sao băng thì phải làm sao?"
"Chuyện này không có khả năng. Nếu không có mưa sao băng, nhiệm vụ lần này sẽ được tính là ký chủ đã hoàn thành, xin ký cứ chủ yên tâm." 88 nói dứt câu liền offline, Diệp Niệm Ninh đành thở dài trong lòng. Bát giới nhà cậu cứ tựa như một cơn gió, tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Chẻ củi xong, Diệp Niệm Ninh và Thời Ngọc Duy cùng nhau dọn củi vào nhà bếp.
Trong nhà bếp, Cố Tầm Hạc đang ở bên kia cắt hành gừng tỏi và mấy thứ linh tinh, thấy hai người bọn họ tiến vào, cậu ta mở miệng hỏi: "Hai người muốn ăn gì?"
"Sao cũng được." Thời Ngọc Duy thả củi xuống đất, tiếp đó lại chạy ra ngoài tiếp tục dọn củi.
"Cậu cứ xem mà làm là được." Diệp Niệm Ninh trả lời.
Cố Tầm Hạc dường như suy tư cái gì đó nhìn Diệp Niệm Ninh, "Ăn vịt hầm bia không?"
"Ăn ăn ăn!" Sau khi dứt câu Diệp Niệm Ninh nhăn mũi lại, "Nhưng mà khó làm lắm đúng không?"
*Vịt hầm bia:
Cố Tầm Hạc lắc đầu, quay đầu lại tiếp tục xử lý nguyên liệu nấu ăn, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười rõ ràng.
Sau khi đem toàn bộ củi đã chẻ xong xuôi vào nhà bếp, Thời Ngọc Duy và Diệp Niệm Ninh ngồi ở một bên vừa tám chuyện vừa nhìn Cố Tầm Hạc xử lý nguyên liệu nấu ăn.
"Cố Tầm Hạc, tôi muốn ăn ớt cay xào trứng!" Thời Ngọc Duy vừa uống sữa bò của nhà tài trợ, vừa bảo Cố Tầm Hạc.
"Lượn ngay cho nước nó trong!" Cố Tầm Hạc liếc cũng không thèm liếc Thời Ngọc Duy một cái, thẳng thừng đáp lại.
Thời Ngọc Duy không vui bĩu môi.
*Ớt cay xào trứng:
Diệp Niệm Ninh vươn tay xoa đầu Thời Ngọc Duy, sau đó nghi hoặc hỏi: "Vì sao cậu ăn cay như thế mà anh cậu lại không ăn cay nhở?"
"Bởi vì từ nhỏ anh tớ đã lớn lên ở nước ngoài, ăn quen món Tây á. Sau khi về nước không thích ứng nổi, bây giờ ảnh ăn cay nhiều một chút còn bị dị ứng."
"Hóa ra là như vậy." Diệp Niệm Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu.
"Niệm Niệm, sao cậu biết anh tớ không ăn cay thế?"
"Tớ và anh ấy là hàng xóm, từng ăn cùng nhau vài bữa rồi, cho nên mới biết." Diệp Niệm Ninh cười giải thích.
"Hai người là hàng xóm á?" Thời Ngọc Duy kinh ngạc, sao chuyện lớn như vậy mà anh cậu lại không nói cho cậu biết gì hết trơn vậy?
"Thời Ngọc Duy, nhóm lửa!" Cố Tầm Hạc bỗng lên tiếng cắt ngang cuộc tán gẫu của hai người, lạnh lùng liếc Thời Ngọc Duy một cái, tức giận sai bảo.
Thời Ngọc Duy hừ một tiếng, lấy một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh bệ bếp, dùng bật lửa đốt cháy tờ giấy trước, sau đó lại thả một ít củi nhỏ vào, cuối cùng là thả củi lớn.
Không bao lâu, lửa đã bốc lên.
Diệp Niệm Ninh ở một bên nhìn đến mắt chữ A mồm chữ O. Nói cho cùng đều là một đám cậu ấm với nhau cả, sao không bao lâu lại biến thành một người biết nấu ăn, một người biết xắt rau củ biết nhóm lửa vầy nè?
Thì ra ở đây chỉ có mình tui là cái thùng cơm chỉ biết ăn ăn uống uống 囧囧囧
Tui thừa nhận, tui tự ti rồi TvT aaaaaaaaaaaaa.
"Lúc tụi tôi còn học cấp 3 thường xuyên đi dã ngoại nấu ăn, mỗi lần đều là cậu ta nhóm lửa, dần dần cậu ta luyện thành nghề luôn." Cố Tầm Hạc nhìn Diệp Niệm Ninh vẫn còn đang bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa, cố gắng nín cười giải thích với cậu.
Diệp Niệm Ninh lấy lại tinh thần, buồn bực mà gật đầu.
Sao cuộc sống cấp 3 của tui cũng chỉ có học hành và âm nhạc thế trời quơi ???????
Editor: Sẽ có pass C41~C45 nha các bạn. Pass chỉ ở trong truyện và rất dễ
Beta-ơ: Có ai ship Thời Ngọc Duy và Cố Tầm Hạc như tui hơm? Thấy màu lắm =))) Em nhóm lửa, anh nấu cơm. Ù ôi...