Lâm Mục đi tới trước mặt Diệp Niệm Ninh dưới cái ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn mỉm cười với Diệp Niệm Ninh, sau đó nhận lấy mic: "PD, tôi muốn chọn bài hát của anh."
Diệp Niệm Ninh không có phản ứng gì chỉ đơn giản gật đầu, "Được, vậy cậu rút tiếp người tiếp theo đi."
Toàn bộ quá trình chọn bài diễn ra rất nhanh, chỉ chốc lát sau là hơn 100 người đã chọn xong.
Có ba người Diệp Niệm Ninh để ý, một là Lâm Mục, còn hai người khác là Khương Khuynh và Thời Ngọc Duy.
Mà cậu để ý tới Khương Khuynh đơn giản là bởi vì kiếp trước cậu cũng đã biết đến người này, hơn nữa Khương Khuynh quả thực rất có tài năng, nếu như cậu đánh giá không sai thì Khương Khuynh sẽ không chỉ debut thôi mà rất có thể còn là center.
Có điều cũng rất trùng hợp, cả ba người họ đều chọn bài《 Trái tim thiếu nữ 》, vả lại còn cùng một nhóm.
Sau khi ghi hình kết thúc, vốn dĩ Diệp Niệm Ninh định về thẳng khách sạn luôn. Thế nhưng trong lúc đi vệ sinh, cậu lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Thời Ngọc Duy và Cố Tầm Hạc.
"Ông già nhà cậu có biết chuyện cậu tham gia chương trình này không?"
"Không biết. Với lại tôi nào dám để ông cụ nhà tôi biết, với tính tình hung dữ của ông ấy, nếu mà biết tôi tham gia mấy chương trình tìm kiếm tài năng thế này, nói không chừng sẽ tức tới nỗi ngất xỉu ngay tại chỗ mất."
"Chà, cậu cũng không lừa được lâu đâu. Qua mấy ngày nữa, thể nào chương trình cũng sẽ được phát sóng, đến khi ấy mấy người kia nhà cậu chắc chắn sẽ tranh nhau nói trước mặt ông nội cậu thôi."
"Ai thèm quan tâm mấy người đó nói gì! Tôi cũng không theo chân bọn họ tranh giành vị trí gia chủ Thời gia, dù cho bọn họ có nói nhiều hơn nữa tôi cũng không để bụng."
"Cậu không để bụng, nhưng lại có người để ý! Như Khương Khuynh chẳng hạn?"
"Anh ta để ý cái gì cơ chứ. Tôi đã sớm nói với anh ta rồi, vị trí gia chủ kia tôi sẽ không tranh."
"Nếu anh ta muốn cậu tranh thì sao?"
"Anh ta muốn thì tôi phải đi chắc? Mẹ nó tôi không phải công cụ của anh ta."
"Ồ, bây giờ cậu mới biết mình không phải công cụ của anh ta à? Trước kia cậu nghe lời anh ta, làm ra mấy chuyện ngốc nghếch đó là tại sao vậy hả?"
"Cậu có thể ngưng vạch trần mấy chuyện cũ nhèm đó được không? Đều là quá khứ cả rồi."
"Ok ok ok, cậu thích làm gì thì làm đi. Dù sao tôi cũng đã khuyên cậu ngần ấy năm, chính cậu cũng có thể phân biệt tốt xấu. Nếu cuối cùng cậu vẫn chấp mê bất ngộ, thì tình bạn giữa chúng ta sẽ hoàn toàn chấm dứt."
"Cố Tầm Hạc, cậu thật sự thay đổi rồi."
"Thay đổi chỗ nào?"
"Trở nên dịu dàng."
"Nói bậy bạ."
Hai giọng nói càng lúc càng xa, mãi cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, Diệp Niệm Ninh mới mở cửa WC.
Khương Khuynh? Thời Ngọc Duy? Cố Tầm Hạc? Gia chủ Thời gia?
Chậc, mối quan hệ giữa mấy người này có vẻ hơi phức tạp à nha!
"Bát Giới, cậu có đó không?" Diệp Niệm Ninh về tới phòng mới gọi 88 ra.
"Có tôi, ký chủ."
88 vẫn phát ra âm thanh lạnh tanh chán ngắt như thường lệ.
"Khương Khuynh, Thời Ngọc Duy với Cố Tầm Hạc có quan hệ gì vậy? Sao anh nghe mà lại có cảm giác như Thời Ngọc Duy thích Khương Khuynh là thế nào nhỉ?"
"Ký chủ, cảm giác của cậu không sai. Đúng là Thời Ngọc Duy thích Khương Khuynh, có điều quan hệ giữa ba người bọn họ tạm thời tôi không thể tiết lộ cho cậu biết được."
"Tại sao? Cậu cũng đã nói Thời Ngọc Duy thích Khương Khuynh rồi, vậy vì sao không dứt khoát cho anh biết quan hệ giữa bọn họ chứ?"
"Thời cơ chưa tới."
"Ha? Mẹ nó hóng dưa mà còn phải đợi thời gian thích hợp mới có thể ăn? Vậy không bằng anh đi hỏi Thời Ngọc Duy luôn cho rồi."
"Ký chủ, cậu ta sẽ không nói cho cậu biết đâu, cả Cố Tầm Hạc và Khương Khuynh cũng sẽ như vậy."
Diệp Niệm Ninh đành chịu thở dài, "Vậy cậu nói đi, khi nào mới có thể cho anh biết?"
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khi rời đi tôi sẽ nói."
"Cậu rời đi? Đúng rồi, Chủ thần của cậu khi nào mới tới đón cậu vậy?"
"Nhanh thôi."
"Tốt hơn hết là cậu nên rời xa anh càng sớm càng tốt, như vậy anh và Thời Yến An mới có thể nhanh chóng ở bên nhau. Nói thật, anh thèm muốn thân thể anh ấy từ lâu lắm rồi."
"Ký chủ, tại sao ở trước mặt anh ta thì cậu luôn đỏ mặt, còn ở trước mặt tôi lại là cái dạng này vậy?"
"Bởi vì cậu là anh em của anh, còn anh ấy là người anh đây thích! Chẳng lẽ ở trước mặt người mình thích thì không được rụt rè sao?"
"Ồ."
88 cảm thấy nó không thể phản bác.
"Nè, cậu đừng có off vội! Anh vẫn còn một việc muốn hỏi cậu."
"Việc gì?"
"Cậu nói phải cho Thời Yến An trải nghiệm cảm giác yêu đương thì mới cho anh biết những chuyện đã xảy ra sau khi anh chết ở kiếp trước đúng không. Hiện tại ảnh yêu thầm anh lâu tới vậy rồi, tại sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành?"
"Còn thiếu 10% nữa thôi, có lẽ sau khi cậu đồng ý anh ta rồi, nhiệm vụ sẽ hoàn thành."
"Vậy nên, cậu muốn anh đồng ý ở bên cạnh anh ấy trước khi cậu rời đi à?"
"Đúng vậy. Nếu sau khi tôi đi mà cậu mới hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ vô dụng."
"Nhưng mà..." Diệp Niệm Ninh bực bội gãi gãi đầu, "Haizz, anh chỉ sợ cậu lại tuyên bố mấy nhiệm vụ kỳ kỳ quái quái đó thôi."
"Vậy cậu từ bỏ nhiệm vụ này đi. Bởi vì tôi cũng không thể bảo đảm được nội dung nhiệm vụ."
"A a a a a! Phiền phức quá!"
Diệp Niệm Ninh lộn qua lộn lại trên giường hai vòng, cuộn cả người mình trong chăn, hét lớn.
Khi ghi hình《 Young Idol 》, Diệp Niệm Ninh còn phải dành thời gian để quay《 Cuộc sống hằng ngày 》, di chuyển qua lại giữa hai chương trình, có thể nói sinh hoạt của cậu cực kỳ phong phú.
Mãi cho đến trước tết hai ngày, Diệp Niệm Ninh mới rảnh rỗi bay về thành phố Y bắt đầu diễn tập Xuân Vãn.
Bởi vì Hứa Độ mất trí nhớ, Mạnh Cảnh phải thay cậu ta từ chối Xuân Vãn, các nghệ sĩ còn lại đều đã có cộng sự, cho nên lần này tiết mục của cậu chỉ có một mình cậu biểu diễn.
Đối với cậu mà nói, một người diễn hay là hai người diễn đều không quan trọng, dù sao thì bài hát là cậu viết, cậu nhớ. Như vậy thì không cần diễn tập quá nhiều lần, chỉ cần đến lúc đó nhớ kỹ vị trí di chuyển là được.
Tiệm lẩu, hương thơm lượn lờ phảng phất khắp nơi, chỉ ngửi thôi cũng đã thấy chảy nước miếng.
Diệp Niệm Ninh và Tống Tử Khiêm ngồi trong phòng riêng, vừa ăn lẩu vừa trò chuyện.
"Ngư Nhi về đến nhà chưa?" Diệp Niệm Ninh tùy tiện hỏi.
Vốn dĩ Trần Ngư Nhi phải đợi sau khi Xuân Vãn kết thúc mới có thể về nhà, nhưng Diệp Niệm Ninh thật sự không đành lòng để một cô gái phải làm việc vào dịp lễ tết, vì thế liền vung tay cho cô ấy nghỉ đông.
"Sắp rồi. Thấy trong vòng bạn bè của con bé, dường như em ấy sẽ về nhà cùng Lâm Diệc Lận."
Tống Tử Khiêm tùy tiện lướt điện thoại, đến vòng bạn bè của Trần Ngư Nhi thì đưa cho Diệp Niệm Ninh xem.
Diệp Niệm Ninh liếc nhìn một cái, bài viết chỉ ghi một câu "Chúc mừng năm mới với người tôi yêu nhất", kèm theo đó là bức ảnh tay trong tay cùng với Lâm Diệc Lận.
"Sao anh không bấm like vậy?" Diệp Niệm Ninh cười hỏi.
"Hừ! Chắc là em ấy quên chặn anh xem vòng bạn bè rồi, nếu anh mà bấm like thì có khi em ấy sẽ xấu hổ lắm. Mấy cô gái nhỏ ấy à, da mặt vừa mỏng lại còn dễ thẹn thùng."
"Em còn tưởng rằng anh chỉ hiểu anh em thôi, không ngờ anh cũng hiểu rõ tâm tình con gái tới tường tận như vậy."
"Đừng nói lung tung, anh cũng chỉ hiểu biết chút chút mà thôi."
Diệp Niệm Ninh cười cười không nói gì mà chỉ nhìn Tống Tử Khiêm, Tống Tử Khiêm thấy cậu có vẻ không tin, còn cố ý làm vẻ mặt nghiêm túc: "Thật đó!"
"Được rồi, là thật là thật." Diệp Niệm Ninh cười khúc khích, tiếp tục cúi đầu ăn lẩu.
"Tích... Kiểm tra cho thấy thân thể của đối tượng mang năng lượng mệt mỏi quá mức, ước tính khoảng hai giờ sau sẽ ngất xỉu. Xin ký chủ nhanh chóng đến bệnh viện tư nhân An Ninh ở thủ đô, thuyết phục đối tượng mang năng lượng nghỉ ngơi cho tốt."
"Cái gì? Bây giờ phải về thẳng thủ đô sao? Anh gọi điện cho anh ấy không được à?"
"Ký chủ, đối tượng mang năng lượng đang làm phẫu thuật, không thể nhận điện thoại."
"Vậy ca phẫu thuật hiện tại anh ấy đang làm phải mất bao lâu nữa mới xong?"
"Hai tiếng."
Tống Tử Khiêm thấy Diệp Niệm Ninh không ăn gì, vẻ mặt nghiêm túc có hơi thất thần, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Niệm Ninh đứng dậy, cau mày nói với Tống Tử Khiêm: "Em đột nhiên nhớ ra mình còn có việc gấp chưa làm xong, em về trước đây, anh cứ từ từ ăn đi."
Tống Tử Khiêm nghi ngờ nhìn bóng lưng chạy đi đầy vội vã của cậu, thầm nghĩ: "Đùa gì vậy không biết? Ăn lẩu thôi còn có thể ăn ra việc gấp?"