Edit: Phong Nguyệt
Đỗ Tứ lấy được quả Xích Đề, lập tức tới sương phòng của Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc. Tỉnh Hoằng Văn vẫn luôn nhìn chằm chằm, thấy ông ta vào sương phòng, hai mắt âm u.
Quả nhiên lấy giùm người khác.
Rốt cuộc thiếu niên kia có địa vị như thế nào?
Tỉnh Hoằng Văn gửi linh tín cho Cô Tinh Đường Thiên Ngu Sơn. Cô Tinh Đường là cục tình báo của Thiên Ngu Môn, Tỉnh Hoằng Văn cảnh giới bình thường, thân phận lại không bình thường, là đệ tử thân truyền được Tùng Dương Tử coi trọng, thủ tịch Thiên Ngu Sơn trên danh nghĩa, hắn có quyền lực không nhỏ.
Kiểm tra vài thứ không khó.
Hắn muốn xem ai có năng lực đoạt đồ của Thiên Ngu Sơn!
Năm quả Xích Đề này…
Hắn muốn đoạt lại.
Tỉnh Hoằng Văn không rõ lòng mình, nhưng toàn bộ linh hồn của hắn đều chán ghét kêu gào: Chán ghét khó hiểu đối với thiếu niên có dung mạo hơn người ngồi trong bao sương kia.
Đặc biệt là sau khi bị giành quả Xích Đề, gần như hắn không thể đè nén sát tâm của mình.
Cớ gì phải đè nén?
Dù đó là đại thiếu gia chưa bao giờ lộ diện của Đỗ gia, hắn muốn người nọ chết, người nọ phải chết.
Tỉnh Hoằng Văn lại gửi một phong thư cho Tùng Dương Tử, giải thích tình huống của mình.
Hắn không giấu giếm, nói rõ ràng mọi chuyện.
Đỗ gia không cho Thiên Ngu Sơn thể diện, Thiên Ngu Sơn không dám cho một bài học sao?
Coi Thiên Ngu Sơn là nhà giàu mới nổi như Đan Phù Sơn?
Tùng Dương Tử nhanh chóng gửi thư đến, lời ít ý nhiều: “Thời gian không nhiều, phải lấy năm quả Xích Đề về.”
Nhìn phong thư, Tỉnh Hoằng Văn hiểu rõ.
Quả Xích Đề quan trọng nhất, cái khác là râu ria.
Tỉnh Hoằng Văn không hiểu sao mình căm thù người nọ.
Nhưng căm thù thì căm thù, cây gai dằm trong tim phải bị nhổ ra!
※
Đỗ Tứ đưa quả Xích Đề cho Tần Cửu Khinh, Bạch Tiểu Cốc không chờ được, ôm cổ Tần Cửu Khinh nói: “Về nhà về nhà mau về nhà!”
Đỗ Tứ không biết bọn họ muốn quả Xích Đề làm gì, chỉ phụ trách làm xong việc, ông ta hỏi: “Phía sau còn nhiều pháp khí trân quý, hai vị tiền bối không ở lại nhìn?”
Trong lòng thầm gọi là tổ tông, ngoài miệng không dám nhắc, Đỗ lão tứ da mặt mỏng.
Bạch Tiểu Cốc không thèm pháp khí trân quý, y đã chuẩn bị hết lễ vật, cái khác chẳng quan tâm, à… còn một thứ.
Bạch Tiểu Cốc hỏi: “Có Tụ Khí Đan tử phẩm không?”
Đỗ Tứ: “?” Phía sau đều là những màn hấp dẫn, Tụ Khí Đan tử phẩm sao đủ tư cách?!
Bạch Tiểu Cốc hiểu: “Không có sao?” Vậy thì thôi, y tự mình đi mua.
Đỗ Tứ vội nói: “Tiền bối cần Tụ Khí Đan sao? Để ta chuẩn bị một hộp cho ngài.” Không phải một quả mà là một hộp, hơn nữa còn là Kim phẩm.
Bạch Tiểu Cốc vui vẻ, cảm kích nói: “Được, đa tạ!”
Đỗ Tứ: “………”
Không biết vì sao Đỗ lão tứ uy vũ hùng tráng cũng thấy vui lây.
Tiểu tổ tông thật sự…
Thật sự rất đáng yêu!
Tụ Khí Đan đã có, Bạch Tiểu Cốc càng không có hứng thú với hội đấu giá, một hai đòi về.
Tần Cửu Khinh biết tâm tư y, nhưng hắn… hiếm khi do dự.
Bạch Tiểu Cốc: “Cha?” Thời điểm quan trọng như vậy phải gọi một cách mềm mại ngọt ngào, có vậy Cửu Đại Tịch mới tràn trề linh cảm nặn ra thân thể xinh đẹp cho y!
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “Đi, mau về phòng, chúng ta mau làm đi, ta chờ không nỗi nữa.”
Đỗ Tứ và tiểu tỷ tỷ tai mèo: “………………”
Lực sát thương bằng ngôn ngữ của tiểu bạch cốt vẫn mạnh như cũ, Tần Cửu Khinh không chịu nổi, bế tiểu cốt đầu ra sương phòng.
Bạch Tiểu Cốc hưng phấn suốt dọc đường: “Cốt sắp có thân thể!” Nói xong hạnh phúc cọ cọ cổ Tần Cửu Khinh, vui vẻ đến nỗi hai mắt ứa hoa.
Tần Cửu Khinh vừa ra sương phòng liền cảm giác được một tầm mắt theo dõi, không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Tỉnh Hoằng Văn.
Người không giành nổi quả Xích Đề, chuẩn bị ra tay cướp.
Tần Cửu Khinh không tạm dừng mà tiếp tục rời đi.
Đêm khuya mộng hồi, Tần Cửu Khinh mơ thấy chuyện trước kia.
Tần gia bị diệt môn, hắn nhận giặc làm cha, biết rõ Tỉnh Hoằng Văn không tốt, lại vì tin tưởng Quân Thượng Minh, tin tưởng sư môn, thủ vững tín niệm, bèn lựa chọn chấp nhận Tỉnh Hoằng Văn.
Hắn tự nhận chưa bao giờ đã làm chuyện có lỗi với vị sư huynh này, tự nhận lớn nhỏ gì cũng nhường hắn, lại vẫn bị ghi thù.
Tần Cửu Khinh bị moi mệnh kiếm, bị cướp linh căn, bị huỷ tu vi, Tỉnh Hoằng Văn bộc lộ sự ác độc làm hắn không thể tưởng tượng.
Tại sao gã lại hận hắn?
Nguyên do là gì?
Đơn giản là hắn có tư chất cao hơn, tu hành nhanh hơn? Chỉ ghen ghét mà có thể khiến một người tới mức này?
Lúc đó Tần Cửu Khinh tuyệt vọng cùng cực, ánh mắt nhìn Tỉnh Hoằng Văn không chứa lấy một chút hận thù nào.
Chỉ cảm thấy buồn cười.
Ngu xuẩn đến buồn cười.
Hiện giờ…
Nếu Tỉnh Hoằng Văn ra tay, hắn không ngại tính toán thù cũ hận mới rõ ràng.
Trở lại Đỗ gia, Bạch Tiểu Cốc đã từ hưng phấn quá độ đến căng thẳng lo âu, hệt như tân nương nhìn giá y mới, sợ lần đầu tiên có biến cố gì.
Chắc chắn là đẹp.
Lỡ không đủ đẹp thì làm sao!
Bạch Tiểu Cốc căng thẳng nắm ngón tay Tần Cửu Khinh, hỏi hắn: “Đại Tịch ngươi được không?”
Tần Cửu Khinh kiếp trước kiếp này đều rất trầm ổn, chỉ có giờ khắc này là căng thẳng.
Bạch Tiểu Cốc rất nhạy cảm với cảm xúc con người, lập tức nhận ra: “Hu hu, ngươi đừng hố cốt!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc lạnh lòng: “Ngươi đã nói sẽ nặn thân thể xinh đẹp cho ta!”
Tần Cửu Khinh cứng người, nói: “Hiện giờ ngươi cũng rất đẹp.”
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc: “Ta đã làm bộ xương khô ngàn năm rồi, ngươi muốn ta tiếp tục làm bộ xương khô nữa sao?” Y không ngại làm xương khô, nhưng y muốn song tu, muốn trải nghiệm thú vui nhân gian!
Rất khó sao, yêu cầu rất cao sao?
Không cao mà!
Tần Cửu Khinh: “Ý ta là, dù ngươi có dáng vẻ gì cũng đẹp.” Tiểu bạch cốt cũng được, thành người cũng được, ở trong mắt hắn, tiểu gia hỏa đẹp nhất.
Bạch Tiểu Cốc: “…” Ôi, Cửu Đại Tịch làm y mắc cỡ quá.
Tần Cửu Khinh: “Cho nên, nếu ta nặn…”
Bạch Tiểu Cốc cảnh giác: “Ngươi không được nặn xấu!”
Tần Cửu Khinh: “…” Không dỗ được rồi.
Bạch Tiểu Cốc lấy quả Xích Đề trong túi Càn Khôn ra, nói: “Thôi, không để ngươi nặn nữa, ta nhờ người khác giúp.”
Tần Cửu Khinh nắm lấy xương cổ tay y: “Tìm ai?”
Nếu Bạch Tiểu Cốc nói ra ba chữ Đỗ Bân Bân thì Bân ca không chỉ xấu mà sẽ trực tiếp luân hồi chuyển thế!
Y nói: “Tìm phụ thân mẫu thân!” Phụ mẫu sinh ra Tần Cửu Khinh đẹp như vậy, chắc chắn họ cũng nặn rất đẹp.
Tần Cửu Khinh thả lỏng, nói: “Về thôn Thanh Đường nhanh nhất cũng năm sáu ngày.”
Bạch Tiểu Cốc: “……” A a a, muốn thân thể, một khắc cũng không chờ nổi!
Tần Cửu Khinh lẳng lặng lấy túi Càn Khôn về, nói: “Thật ra ta không thể phân biệt xấu đẹp.”
Bạch Tiểu Cốc trừng hắn: “Sao không phân biệt được? Ngươi đẹp như vậy, Bân Bân xấu như vậy!”
Tần Cửu Khinh nhếch khoé miệng: “Chẳng phải đều là một đôi mắt một cái mũi một cái miệng?”
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc: “Có thể giống nhau sao? Ngươi nhìn xem hai mắt ngươi, mi gian vừa vặn, lông mi đen dày, đồng tử sâu thẳm mê người, khóe mắt, mí mắt, đuôi mắt đều hoàn mỹ, sống mũi…”
Y còn chưa dứt lời, Tần Cửu Khinh hỏi: “Ngươi thích không?”
Bạch Tiểu Cốc: “Thích!” Nói xong y nghĩ tới gì đó, lại nói: “Hay ngươi nặn giống như ngươi, ta và ngươi có thể giống y như nhau!”
Tần Cửu Khinh: “Không được.”
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Tần Cửu Khinh ho nhẹ: “Sẽ rất kỳ quái.”
Bạch Tiểu Cốc: “Sao lại kỳ quái?” Cửu Đại Tịch thật nhỏ mọn, bản thân mình đẹp lại không cho người khác đẹp giống vậy, may mà y không song tu với hắn, nếu không…
Á…
Bạch Tiểu Cốc bỗng nhiên bừng tỉnh, nếu y thật sự muốn song tu với Cửu Đại Tịch, vậy thì đúng là không thể giống hắn y đúc.
Trên giường có thể kêu ca ca, thành ca ca thật thì không ổn.
Sâm Tu chân nhân có nhắc, khi hoá hình không được bắt chước Tần Cửu Khinh, người bình thường khi song tu nhìn thấy gương mặt của mình.. sẽ mềm!
Huống chi nếu y thành dáng vẻ của Cửu Đại Tịch, về sau nhìn thấy một Tần Cửu Khinh khác, vậy chẳng phải Tần Cửu Khinh khác đang song tu với Cửu Đại Tịch?
Bạch Tiểu Cốc: “!!!” Nghĩ đến đây, y suýt nữa ngất xỉu.
Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không cho phép, chết cũng không được!
Bạch Tiểu Cốc thành công hù doạ mình, y không bắt bẻ, xấu thì xấu, y chỉ muốn Cửu Đại Tịch nặn cho y.
“Ngươi… ngươi nặn cho ta đi.” Bạch Tiểu Cốc liều một phen, “Chỉ cần nặn ra dáng vẻ ngươi không ghét là được.”
Tần Cửu Khinh cong khoé miệng: “Không đâu.”
Bạch Tiểu Cốc sắp khóc tới nơi: “Ngươi thật sự muốn nặn ta xấu?”
Tần Cửu Khinh: “Cốt tướng ngươi tốt như vậy, thế nào cũng không xấu.”
Bạch Tiểu Cốc không yên tâm: “Lỡ xấu…”
Tần Cửu Khinh: “Ta thích.”
Bạch Tiểu Cốc thoáng thở phào: “Không được đổi ý.”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng nói: “… Ngươi nặn cho cốt, ngươi phải chịu trách nhiệm với cốt.”
Tần Cửu Khinh chọt trán y: “Hiện giờ không chịu trách nhiệm?”
Bạch Tiểu Cốc: “……”
Cũng đúng! Y là bộ xương, Cửu Đại Tịch mỗi ngày ôm y ngủ, chờ thành người, dù có bình thường một chút, hắn cũng sẽ không vứt bỏ y!
Nếu không thể gạ được Tần Cửu Khinh, y cũng có Tần Cửu Khinh của riêng mình!
Bạch Tiểu Cốc sống lại, dũng cảm nói: “Xuống tay đi, ta chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Tần Cửu Khinh: “Được.”
Giọng hắn bình tĩnh, vậy mà ngón tay lại run rẩy —— hắn sợ tiểu gia hỏa thất vọng.
Cần phải có đủ linh khí để giục vỏ quả Xích Đề, đầu ngón tay Tần Cửu Khinh sáng lên, vừa định rót vào quả Xích Đề, đột nhiên dừng lại.
Cốt liên từ cẳng tay tuột xuống, dừng lại ở cổ tay.
Vì sao phải dùng linh khí?
Dùng thần lực sẽ như thế nào?
Thần lực thuộc về Bạch Tiểu Cốc, sẽ không gây ra hiện tượng bài xích, cũng sẽ không có nguy hiểm. Hơn nữa dùng thần lực, tư chất thân thể sẽ tốt hơn.
Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi, thử dùng vạn linh căn rút một tia thần lực ra, thao tác này hắn đã làm rất nhiều lần, vô cùng thuần thục, có thể khống chế vạn linh căn không tham quá nhiều..
Hắn rót thần lực vào quả Xích Đề, dẫn tới thân thể tiểu bạch cốt …
Trong phút chốc, thần lực bỗng nhiên tăng cao, thần lực mênh mông trong cốt liên ồ ạt như hồng thủy, toàn bộ rót vào vạn linh căn.
Không chịu nổi!
Thần lực ngần này, hắn sẽ…
Tần Cửu Khinh không nổ tan xác mà chết, thần lực rót vào vạn linh căn lập tức xông vào quả Xích Đề, năm quả Xích Đề tan tành, tầng tầng sương trắng bao lấy Bạch Tiểu Cốc.
Sương mù mông lung, bạch cốt chào đời.
Tiểu bạch cốt to cỡ bàn tay có làn da như tuyết trắng, mái tóc dài mượt rũ tới chân, trắng sáng như tuyết dưới trăng, y chậm rãi mở mắt ra, dưới lông mi cong mỏng là đôi mắt xanh xám, như vì sao lấp lánh được ánh trăng phản chiếu.
Lông mi Bạch Tiểu Cốc run rẩy, dùng chất giọng trong trẻo căng thẳng hỏi: “Ta đẹp không?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Tần Cửu Khinh không bao giờ quên khoảnh khắc này; Cái liếc mắt này tựa như đã đợi bao đời bao kiếp.
Đời này không biết thế nào là đẹp chỉ vì chưa gặp được người.
Hết chương 73