Tiểu Bạch, Ở Bên Anh

Chương 12

Trong lòng Vương Anh đột nhiên không cầm được mà thoáng lạnh lẽo một cái. Trời dần về tối, mọi người ngoài đường cũng đã thưa dần. Chỉ còn hắn ở trong góc nhỏ này một mình. Vương Anh nhíu mày một cái, sau đó lại tiếp tục xem xét hòn đá.

Những hòn đá xung quanh đều trơn bóng một cách bất thường. Hòn đá hắn vừa chạm tới là hòn ở chính giữa. Nó không to lắm, có màu trắng khá đẹp mắt. Vương Anh lần lượt thử từng hòn một. Tất cả đều không nhúc nhích gì.

5 hòn đá xếp thành một hình tròn, ở giữa là hòn đá to nhất, duy nhất có máu trắng. Vương Anh hồ nghi, đang định đưa tay thử lại thì điện thoại reo.

-“Alo?”

Vương Anh nghe máy, có chút bực mình. Giọng Thiên Nam vừa nhấc máy lập tức đã đạp ngay vào tai hắn.

-“Vương Anh. Ông đang ở đâu? Tiểu Bạch đang nốc rượu này. Về nhanh lên.”

………………

Lúc Vương Anh về tới nhà đã thấy ngay một cảnh tượng không mấy hay ho. Tiểu Bạch cùng Tiểu Mễ đứng trên chiếc bàn ở phòng khách, một người tay cầm cây chổi quét nhà, một người tay cầm chai sâm banh của hắn. Khoé môi Vương Anh giật giật. Hắn nói không nổi, đứng im mất nửa ngày.

Thiên Nam đang khổ sở đứng dưới đất, cố gắng kéo 4 người xuống, thấy Vương Anh về lập tức như thấy vàng. Hắn mắt sáng rỡ, sau đó có chút van lơn giúp đỡ.

-“Tôi không biết đâu. Lúc về đã thấy thế này rồi.”

Tiểu Bạch đang hát một ca khúc gì gì đó, quay ra nhìn thấy Vương Anh, lập tức hét lên một tiếng.

-“Vương Anh ca ca.”

Tiểu Bạch phi như bay về phía Vương Anh đang đứng như trời trống, vòng tay qua cổ hắn.

-“Vương Anh ca ca. Huynh về rồi. Bọn muội ở nhà rất buồn. Vậy nên đã mở cái tủ đẹp đẹp trong phòng khách.”

Vương Anh nuốt nước bọt, ra hiệu cho Thiên Nam đưa Tiểu Mễ về phòng, bản thân thì bế bổng Tiểu Bạch về phòng.

-“Vương Anh ca ca. Muội rất vui. Vui lắm luôn a. Huynh có muốn thử không? Cái này rất là ngon.”

Tiểu Bạch vẫn cười giả lả, tay hươ hươ chai sâm banh trong tay. Vương Anh ngao ngán lắc đầu, hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Bạch xuống giường, đưa tay giành lấy chai sâm banh trên tay Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch phải mất một lúc sau mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ. Trước khi ngủ còn bắt Vương Anh hát cho cô nghe khúc Đoản Ca. Vương Anh dở mếu dở cười. Hắn cả đời này cái gì cũng giỏi, chỉ trừ hát. Thế nhưng Tiểu Bạch đâu có dễ dàng như thế. Bình thường cô nghe lời lắm a. Thế nhưng một khi đã say tính cách lại thay đổi hoàn toàn. Vương Anh dỗ ngọt dỗ nhạt, nhẹ có, nặng có, thế nhưng cô vẫn nhất mực đòi nghe Vương Anh hát cho bằng được.

-“Vương Anh ca ca. Hát đi mà. Muội muốn nghe hát.”

Tiểu Bạch nũng nịu trong vòng tay Vương Anh, ánh mắt có chút mờ ảo, đôi má phết sắc hồng càng làm lòng người thêm mê mẩn. Vương Anh dù sao cũng chỉ là đàn ông. Bị một cô gái đẹp như thế, lúc say lại quyến rũ như thế, đương nhiên trong lòng không kìm được. Thế nhưng hắn vẫn là bị Tiểu Bạch đánh bại. Tiểu Bạch một lúc nhõng nhẽo vẫn chưa đạt được kết quả, cuối cùng cũng sử dụng đến nước mắt. Cô mếu máo nhìn Vương Anh, nước mắt chỉ chực chảy ra bất kì lúc nào.

Vương Anh lúc này đến khóc cũng không nổi nữa. Hắn chưa kịp đợi nước mắt Tiểu Bạch rơi ra đã hoảng hốt đồng ý.

Tiểu Bạch thấy Vương Anh đồng ý, khoé mắt lại híp lại, môi cong lên. Cô thích thú ngoan ngoan ngồi xuống giường chờ đợi. Vương Anh có chút bối rối nhìn cô, một lát sau hắn cũng e hèm một tiếng.

-“Tiểu Bạch. Anh nếu không có nhạc sẽ không hát được. Đợi anh bật nhạc lên sẽ hát cho em nghe.”

Tiểu Bạch ngây thơ, gật đầu ngay tắp lự. Tiểu Bạch dù sao cũng chỉ là một con thỏ bạch ngây thơ đến tội nghiệp, làm sao có thể đấu lại cáo già Vương Anh. Hắn tủm tỉm cười, lôi điện thoại ra, bật bài Only love you, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bạch.

Vương Anh chỉ là không biết hát thôi. Thế nhưng lại thích nghe nhạc. Hơn nữa còn có trí nhớ thiên tài. Chỉ cần đã nghe qua, hắn chắc chắn sẽ nhớ lời. Tiểu Bạch ngốc nghếch nhìn Vương Anh hát, ánh mắt vui vẻ một lát sau đã híp lại.

Đợi đến khi Tiểu Bạch ngủ say rồi,Vương Anh mới tắt nhạc đi, cười một cái đểu không thể đểu hơn. Công nhận a. Hát lip cũng là cả một nghệ thuật.

Vương Anh suốt đêm không ngủ được một chút nào. Hắn cảm thấy có chút khó chịu trong người. Hắn vì cớ gì lại phải bỏ từng chút thời gian tim kiếm như thế? Sợ sao? Hắn chẳng phải từ lúc cha mẹ hắn mất đi đã không còn biết sợ là gì rồi sao?

Hắn nhẹ nhàng quay sang nhìn cái con người đang cuộn tròn ấm áp trong lòng hắn, bất giác mỉm cười. Tiểu Bạch ngốc nghếch này, đến thứ quý giá nhất cũng đã cho hắn mất rồi. Người con gái chỉ có trái tim cùng trinh tiết. Cả hai thứ đều đã tặng cho hắn. Hắn cũng đã là đánh mất trái tim hắn trên người Tiểu Bạch rồi. Nếu lỡ như Tiểu Bạch phải trở về nhà của cô thì hắn phải làm thế nào?

Vương Anh khẽ thở dài một tiếng. Chỉ nghĩ đến thôi mà đã cảm thấy khó thở như vậy rồi.

Hắn nhẹ nhàng khoác áo, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Phố đêm sáng trưng đèn, thế nhưng góc khuất nhỏ kia vẫn không tránh được bóng tối. Vương Anh khẽ rùng mình một cái. Lạnh. Hắn kéo chiếc áo vào sát hơn, bước nhanh lại chỗ mấy hòn đá.

Bên trên trời kia, trăng đã lên cao. Bầu trời trong khá đẹp, mặt trăng cũng to tròn kì lạ. Lúc Vương Anh bước tới gần mấy hòn đá, bỗng nhiên được chứng kiến một hình ảnh kì lạ.

6 hòn đá bị mặt trăng chiếu vào, đột nhiên trở nên sáng rực, toả ánh hào quang mờ ảo. Vương Anh trong lòng có chút bị mê hoặc. Những hòn đá này quả thật xinh đẹp. Hắn như bị ai dụ dỗ, đưa tay chạm vào hòn ở giữa.

Tay Vương Anh vừa chạm đến hòn đá, hắn lập tức cảm nhận được một cơn giật mạnh ở bụng. Lát sau đó, cảnh vật xung quanh hắn biến đổi khôn lường. Bóng tối bao trùm lên hết thảy, chỉ lát sau, biến đổi dần dần ngưng lại.

Vương Anh cảm thấy có chút lợm lợm trong họng. Cảm giác như vừa bị say sóng, mơ mơ hồ hồ.

Vương Anh đứng lên, đảo mắt nhìn quanh, tay rời khỏi hòn đá. Ở phía dưới chân hắn, vị trí của những hòn đá là thứ duy nhất không thay đổi.

Xung quanh Vương Anh lúc này là hàng loạt những ngôi nhà xưa cổ. Góc mà hắn đang đứng là một góc khá khuất, đứng từ đó có thể nhìn được bao quát mà không bị phát hiện.

Ở phía xa xa, Vương Anh có thể nhìn thấy được những cung điện nguy nga tráng lệ. Những cảnh trong phim còn thua xa những thứ trước mắt hắn. Vương Anh nhìn quanh một lúc, sau đó hoàn hồn mới có thể bình tĩnh mà kết luận một câu.

Hắn chính là cũng vừa xuyên không rồi.

Vương Anh suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng quyết định đi xem xét một vòng. Thâm cung rộng lớn, hắn cũng may nhờ có thân thủ khá tốt, trốn tránh lính canh cũng không đến nỗi nào.

Trong lòng hắn nhịn không được trào lên một cỗ phấn khích. Nơi này quả thật xinh đẹp. To lớn như thế này. Thế nhưng điều hắn cảm thấy thích thú hơn cả chính là chuyện đây là nhà của cô. Nhà của Tiểu Bạch.

Đúng! Đây quả thật chính là thế giới của Tiểu Bạch.

Vương Anh khẽ mỉm cười, tận hưởng cảm giác của mình một cách vừa thích thú vừa cảnh giác. Dù sao đây cũng là chốn thâm cung. Nếu bị bắt xem như nắm chắc cái chết. Thế nhưng hắn vẫn là không đừng được, muốn đi nhìn cha mẹ của Tiểu Bạch một cái.

Thân ảnh của Vương Anh linh hoạt chuyển động. Thế nhưng ở trong này thật sự là quá lớn. Hắn chỉ một lúc sau đã không biết mình ở tại chỗ nào. Chỉ biết hắn hiện đang núp sau một thẩm cung to lớn, lại còn rất đẹp.

Đang lúc Vương Anh định xoay người bước đi, hắn lại nghe một tiếng thở dài.

Vương Anh nhíu mày, quay lại quan sát kĩ. Phía khu vườn bên cạnh thẩm cung đó khá rộng. Thế nhưng cũng lại khá tối. Khó khắn lắm hắn mới nhìn thấy được hình ảnh một người uy nghĩ đứng nhìn trăng.

Ngay cả phong thái cũng uy nghi như vậy, hơn nữa còn mặc áo bào. Hắn cư nhiên có thể khẳng định, con người đang đứng trước mắt hắn đây chính là phụ vương của Tiểu Bạch.

-“Tiểu Bạch. Rốt cuộc con đang ở đâu?”

Thân ảnh trước mắt Vương Anh lại thở dài, kèm theo một câu nói nhẹ thoảng trong gió. Dáng người uy nghi lúc này lại như có chút cô độc, chút ngóng chờ. Vương Anh nhíu mày một cái. Hoá ra người này là cha của Tiểu Bạch thật. Hắn nhẹ nhàng rời khỏi, nhanh chóng tìm về chỗ ban đầu.

Với trí thông minh của Vương Anh, chuyện tìm trở về đương nhiên không khó. Thế nhưng cái con người này., quả thật là khiến người ta cảm thấy có chút bực mình. Hắn chỉ là muốn đi xem Cha mẹ tiểu bạch rốt cuộc đẹp như thế nào mà có thể sinh được một mĩ nhân như vậy, ngoài ra không có ý nghĩ nào khác. Kể cả nhìn thấy Vương Điện Hạ thở dài than ngắn, nhớ nhung con gái bé bỏng, hắn cư nhiên không xem đó là chuyện của mình. Tiểu Bạch là do hắn nhặt được. Sau này sẽ là của hắn. Muốn hắn đưa Tiểu Bạch trở về? Cửa sổ cũng không có.
Bình Luận (0)
Comment