Tiểu Bạch, Ở Bên Anh

Chương 4

Tiểu Bạch ở nhà mấy ngày với mấy cô người hầu, chẳng có ai là có thời gian chơi với cô. Từ cái hôm Vương Anh dữ dằn với cô, cô tuyệt nhiên không dám làm phiền Vương Anh. Thế nhưng Vương Anh hình như khác. Ban ngày đi học về, liền đem cô ôm như một cái gối ôm, ngồi ở ghế xem ti vi. Buổi tối một mực đem cô sang phòng, ôm cô ngủ. Tiểu Bạch lúc trước ở hoàng cung cũng thường ngủ với Nhũ mẫu, Vào mùa hè, nhũ mẫu thường quạt cho cô ngủ. Mùa đông truyền hơi ấm, cho cô dễ ngủ hơn. Nhưng mà Nhũ mẫu tuyệt đối, chưa bao giờ xem cô như cái gối ôm thế này.

Tiểu Bạch uỷ khuất, không hề để ý tới chuyện nam nữ chung phòng. Đám người hầu trong nhà, cư nhiên xem cô là cô chủ, không dám ho he gì. Một dạ hai vâng với cô. Tiểu Bạch dở khóc dở cười. Đám nữ nhân này, so với đám cung nữ trong cung của cô, còn có phần lễ phép hơn nữa. Nhưng mà Tiểu Bạch cư nhiên là không thích. Cảm giác rất chán. Nam nhân bá đạo kia cô không dám chơi cùng. Cả ngày cũng chỉ biết lủi thủi một mình ngoài vườn. Cho tới một hôm

Tiểu Bạch hôm đó đang phơi nắng ngoài vườn. Mấy ngày làm cái gối, bị ôm đi ôm lại, cô cảm giác như người mình mốc meo lên. Vương Anh đúng là thực rất quá đáng. Lúc trước cô mới đến thì tốt hết chỗ chê. Tới bây giờ mới biết. Cái đồ bá đạo. Cái gì không vừa mắt lập tức quát ầm lên. Tiểu Bạch chỉ nhìn hắn quát tháo đám người hầu, cũng đủ để không dám trái lời hắn rồi.

Đang bực bội nằm dài phụng phịu trên chiếc ghế xếp ngoài vườn, đột nhiên nghe một tiếng rên nho nhỏ phía ngoài đường.

Tiểu Bạch tò mò tới chỗ có tiếng kêu, thò cổ qua song cửa, ngó quanh quất.

Không có ai hết.

Tiểu Bạch ngó quanh, đúng là không có ai a. Nhưng mà sao lại nghe tiếng rên? Thật kì lạ. Ở đây cái gì cũng rất kì lạ. Bồn tắm đẹp hơn ở chỗ cô nhiều. Nhưng mà cũng còn có một cái tưới cây, tắm rất thích a. có cái thứ nước keo keo, rất là thơm nữa. Hơn nữa còn có cái thùng, nướng được bánh nữa. Có cái hộp to to màu trắng, lạnh hơn cả mùa đông nữa. Vậy nên, chắc là không có người mà vẫn có tiếng, chắc là cũng không có gì lạ.

Tiểu Bạch, lắc lắc cái đầu xinh xinh, đang định thò cổ vào, đột nhiên nghe một tiếng rên nữa, ngay bên dưới cô.

Tiểu Bạch ngó xuống bên dưới, lập tức trợn tròn đôi mắt.

Một đứa bé, hình như là đang hôn mê a. Mắt thì nhắm nghiền. Quần áo trên người rách rưới. Kì quái. Sao lại có người ăn mặc như thế? Ở chỗ cô, mọi người đều mặc quần áo sạch sẽ, lành lặn.

-“Này… Bé con… Em làm sao thế?”

Tiểu Bạch nhẹ giọng hỏi. Vương Anh từ hôm cô đến, cảm thấy cách xưng hô của cô rất có vấn đề, đã điều chỉnh lại, bắt cô sử dụng toàn những từ ngữ rất là lạ. Tiểu Bạch cũng thuộc dạng rất thông minh. Gặp tiểu muội muội thì gọi em, xưng chị. Cái này cô biết a.

-“Đói” Đống bèo nhèo bên dưới thều thào. “Đói.”

Đói sao? Tiểu Bạch cuống quít. Cô là chưa bao giờ phải chịu đói. Lúc nào cũng có thức ăn ăn. Chắc chắn là rất khó chịu a. Nhũ mẫu nói với cô, đói quá sẽ chết a.

Nghĩ tới đó, Tiểu Bạch hốt hoảng, hét ầm lên, quên cả cách xưng hô.

-“Bé con. Không được chết. Tỉ tỉ mang thức ăn cho muội.”

Tiểu Bạch hấp tấp chạy vào trong nhà, khuôn mặt lấm lem nước mắt. Cô là không muốn bé con kia chết đâu a. Vậy nên phải nhanh lên. Tiểu Bạch chạy một mạch vào căn biệt thự, Chạy tới chỗ phòng bếp, lục hết tất cả những thứ ăn được ra. Bởi vì hơi bị nhiều thứ ăn được, vậy nên Tiểu Bạch phải cho vào một cái thùng, 5 phút sau, khệ nệ bê cái thùng ra, thẳng hướng phía cửa.

-“Em làm gì thế hả?”

Giọng nói nhẹ bẫng bỗng vang lên sau lưng. Tiểu Bạch đứng hình. Cái gì a? Quên mất là tên bá đạo ở nhà.

Vương Anh bước tới, liếc mắt một cái vào cái thùng giấy trên tay Tiểu Bạch, sau đó lướt ánh mắt qua khuôn mặt đang nặn một nụ cười như mếu của Tiểu Bạch. Hắn thong thả, nhón tay lấy một trái dâu.

-“Đưa cho ai?”

Tiểu Bạch lúc này không cười nổi nữa, mếu máo

-“Anh Vương Anh. Có thể cho em những thứ này không?”

-“Đưa cho ai?” Vương Anh lặp lại, giọng nói có phần mơ hồ hơn.

-“Cho… cho một cô bé.”

-“Cô bé? Cô bé nào?”

-“Là… cô bé đang ở ngoài. Có vẻ như là rất đói. Vương Anh ca ca… cho muội ra đi mà. Nếu không cô bé đó chết mất.”

Mắt Tiểu Bạch bắt đầu rưng rưng. Vương Anh nhướn mày. Cô ngốc này… lại loạn ngôn nữa rồi. Hắn không phải là không biết Tiểu Bạch định đem cho ai. Lúc nãy hắn ở trên phòng, qua cửa sổ nhìn thấy hết. Chỉ có điều…

Môi Vương Anh bỗng nâng nhẹ, thành một cái nhếch môi gian xảo.

-“Không được.”

Tiểu Bạch lần này oà khóc thật sự. Vương Anh nhăn mặt, lại khóc sao? Cô nương này bao giờ mới lớn đây. Hắn tiếp lời.

-“Trừ phi… đáp ứng cho ta một điều kiện.”

Tiếng khóc lập tức nín khe. Tiểu Bạch ngước đôi mắt còn ngấn nước lên nhìn hắn

-“Điều kiện gì?”

-“Sau này sẽ nói.”

Nhìn nụ cười bí hiểm trên môi Vương Anh, Tiểu Bạch có chút đắn đo. Nam nhân này, dù có chút bá đạo, thế nhưng cũng rất tốt với cô a. Chắc là sẽ không ra điều kiện gì làm khó cô. Nghĩ vậy, Tiểu Bạch sảng khoái gật đầu.

-“Được.”

Vương Anh giấu không nổi một nụ cười đểu cáng hết sức, ngay lập tức chiều ý Tiểu Bạch. Thế nhưng không phải để Tiểu Bạch ra ngoài, mà chính là mang cô bé con kia vào.

Đám người hầu trong nhà Vương Anh lập tức được vận dụng quá mức. Người thì chịu trách nhiệm ra mời cô bé vào. Người thì chịu trách nhiệm nấu ăn. Người thì chịu trách nhiệm đi mua chút quần áo cho cô bé. Tiểu Bạch cư nhiên trở nên cảm động hết mức, cười không ngơi miệng. Vương Anh chuẩn bị cho cô bé kia rất tốt, thậm chí còn đáp ứng cho phép cô bé ở lại với Tiểu Bạch mấy ngày. Tiểu Bạch mừng đến chảy cả nước mắt. Coi như là mấy ngày tới, cô bé cũng không phải lủi thủi một mình.

-“Bé con, em tên gì?”

Tiểu Bạch hớn hở hỏi. Cô bé kia thì còn gặm nốt món tráng miệng, ngước lên nhìn Tiểu Bạch như đánh giá một chút, sau đó chậm rãi trả lời.

-“Em tên Mễ Bối”

-”Vậy Tiểu Mễ, bố mẹ em đâu.”

-”Chẳng biết nữa. Trốn biệt hết rồi.”

-”Trốn???????”

Tiểu Bạch trợn tròn mắt nhìn Mễ Bối. Cha mẹ làm sao mà phải trốn chứ? Cô nhìn sang phía Vương Anh. Hắn có vẻ không mấy bận tâm lắm, còn hướng ánh mắt chăm chú đểu cáng nhìn về phía cô. Tiểu Bạch có chút rùng mình, thế nhưng cũng nhanh chóng quay lại với câu chuyện.

-”Vì sao bố mẹ em phải trốn?”

-”Bể nợ.”

-”Bể nợ? Là gì?”

Tiểu Mễ ngừng ăn, ngước đôi mắt to tròn đen láy lên nhìn Tiểu Bạch như đánh giá. Sau đó im lặng cúi đầu, tiếp tục ăn.

Tiểu Bạch nhìn thấy Tiểu Mễ không nói gì nữa, gọi người ra sắp xếp phòng cho Tiểu Mễ xong, liền kéo Tiểu Bạch về phòng.
Bình Luận (0)
Comment