Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 63

Hắc Bạch Lam lái xe đưa cô đến bệnh viện, Lâm Mạn Ninh ngồi dựa vào vai của Tiểu Á phía sau, anh lo lắng nhìn cô qua gương. Lâm Mạn Ninh vẫn chưa thể định thần lại được, muôn vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu cô.

Người đàn ông kia là ai? Muốn đưa cô đi đâu? Rõ ràng cô biết mình ngất đi, nhưng tại sao lúc tỉnh dậy lại ở trong phòng thay đồ?

- "Tiểu Ninh, cậu không sao chứ? Đầu có bị đau không? Cậu thấy trong người thế nào rồi?" Tiểu Á vừa sờ chân tay cô vừa thút thít hỏi.

Chiếc xe dừng lại, Hắc Bạch Lam quay lại nhìn Tiểu Á:"Đến nơi rồi, vào trong rồi hẳng nói tiếp."

Anh mở cửa xe, đỡ cô đi vào bệnh viện, thang máy đi lên phòng cao nhất, cánh cửa phòng của viện trưởng bị đạp tung ra. Anh nói.

- "Ông mau kiểm tra cho cô ấy."

Viện trưởng gật đầu:"Được rồi, ngài đưa cô ấy nằm lên giường đi."

- "Kiểm tra toàn diện, vừa rồi cô ấy bị ngất."

Viện trưởng gật đầu, ông kiểm tra qua rồi đưa cô đi làm các xét nghiệm. Một tiếng đồng hồ trôi qua, họ vẫn đang đợi kết quả. Hắc Bạch Lam mua cho cô ly sữa nóng.

- "Bảo bối, sao lại bất cẩn để bản thân mình ngất xỉu trong phòng thay đồ thế hả?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Lâm Mạn Ninh ngẩng đầu nhìn anh:"Thật ra em không bị ngất ở phòng thay đồ."

- "Mọi chuyện thế nào?" Hắc Bạch Lam cau mày hỏi.

Lâm Mạn Ninh nghĩ lại lúc sáng:"Em vào phòng vệ sinh rồi gặp một người đàn ông, hắn nói muốn đưa em đến một chỗ rồi đánh ngất em, nhưng em không biết tại sao đến lúc tỉnh dậy lại ở trong phòng thay đồ."

Hắc Bạch Lam trầm ngâm, không phải Tô Duệ, vậy đó là ai? Muốn bắt cô với mục đích gì, nhưng tại sao lại dễ dàng thả ra như vậy?

Không lẽ là bố anh? Hắc Bạch Lam nhanh chóng gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, nếu là bố anh thì với tính cách của ông sẽ dùng cô để ép buộc anh rồi, không dễ dàng mà thả ra như vậy.

Dù là ai thì giờ cô cũng đã nằm trong nguy hiểm, anh đứng dậy đi ra một chỗ gọi điện cho thuộc hạ:"Phái người âm thầm bảo vệ Mạn Ninh, giám sát 24/24."

- "Lão nhị, kho hàng trắng của chúng ta bị cướp rồi, chúng tôi đang tìm điều tra bọn chúng, hiện tại người bên ta đều đã có nhiệm vụ."

Hắc Bạch Lam cau mày:"Ai cướp?"

- "Một nhóm người không thuộc địa bàn quản lí của chúng ta, tung tích khá bí ẩn."

Hắc Bạch Lam nói:"Để tôi ra tay, cậu phái người đến bảo vệ cô ấy là được rồi."

Anh quay lại chỗ cô, xoa đầu nói:"Đừng nghĩ linh tinh nữa, chắc họ bắt nhầm người nên mới thả em ra đấy."

Anh an ủi cô, trong đầu thì đang suy nghĩ đến người đã bắt cô đi.

Lâm Mạn Ninh gật đầu:"Em cũng mong là vậy."

- "Hắc tiên sinh, đây là kết quả kiểm tra toàn diện của vị tiểu thư này."

Hắc Bạch Lam gật đầu, nhận lấy bản báo cáo từ y tá, anh đọc kĩ từng chữ. Tất cả đều bình thường, không có gì không ổn.

Lâm Mạn Ninh nhìn anh:"Kết quả thế nào vậy anh?"

- "Tất cả đều ổn, chắc là do chúng ta suy nghĩ nhiều rồi, để anh đưa em về." Hắc Bạch Lam thở phào nói, bệnh viện ở đây rất uy tín, lại nói viện trưởng cũng phải nể anh chín phần, sẽ không dám đưa báo cáo sai.

Lâm Mạn Ninh đứng dậy, người cũng đã bình thường, anh lái xe đưa Tiểu Á về rồi đưa cô về. Lâm Mạn Ninh trước khi xuống xe nói với anh.

- "Hôm nay không làm ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?"

Hắc Bạch Lam nói:"Đừng nói linh tinh, em chưa bao giờ làm phiền đến anh cả. Vào trong nhà đi, rảnh anh sẽ đến với em."

- "Vâng.." Lâm Mạn Ninh nói rồi đi xuống xe.

Hắc Bạch Lam nhìn cô vào trong nhà rồi sau đó lái xe đến tổ chức, Hàn Thiên Lãnh cũng đang ở đó. Hắc Bạch Lam đi vào.

- "Đã tìm được nhóm người đó chưa?" Anh hỏi.

Hàn Thiên Lãnh cười lạnh:"Toàn lũ người ăn no rửng mỡ..."

- "Kho hàng này khá lớn, tiền không ít, bị cướp cũng phải, chỉ trách thuộc hạ quá lơ là..." Một thuộc hạ thân cận nhất nói.

Hàn Thiên Lãnh nói:"Cũng không thể trách các người, mấy lần trước trót lọt nên lần này lơ là cũng phải."

- "Cảnh sát biển chưa phát hiện ra sao?" Hắc Bạch Lam hỏi, kho hàng này của anh đã đóng thuế đi vào, nếu nay bị cướp còn phải đóng thuế đi ra, trừ khi bọn người này có quan hệ thân thiết hơn anh và bọn cảnh sát đó.

Hàn Thiên Lãnh khoanh tay:"Thật ra hành tung của bọn người này chúng ta sẽ biết được ngay thôi, nhưng bọn chúng không nằm trong địa phận của chúng ta, bên ngoài lại nhiều thế lực, chúng ta ra đến đó thế nào cũng bị bọn chúng thủ tiêu."

- "Hừ, lũ người đấy thật chơi bẩn. Nhưng nếu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, để tôi qua đó một chuyến."

Hàn Thiên Lãnh cau mày:"Cậu bị điên sao? Cứ coi như tổ chức của chúng ta mạnh nhất, nhưng bọn họ hợp lại thì cũng đông, căn bản không thể trực tiếp đến đó xử lí."

Hắc Bạch Lam đứng dậy:"Cướp được một lần, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba...cậu cứ ở lại, tôi sẽ đích thân sang đó."

- "Lão nhị, tôi sẽ đi theo ngài."

Hắc Bạch Lam xua tay:"Ở lại quản cho nghiêm người chúng ta."

- "Vài ngày tới công ty giao cho cậu, Lê Tiểu Du dù sao cũng là phụ nữ, mọi chuyện không thể cáng đáng hết được."

Hắc Bạch Lam nói rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, Hàn Thiên Lãnh nhìn theo anh, lông mày khẽ cau lại. Hắc Bạch Lam trước giờ tính cách ngang tàng, ai đụng đến hắn, hắn sẽ trả lại gấp mười lần..

Nhưng lần này...

Chiếc xe của Hắc Bạch Lam rời đi, anh đi đến cảng biển. Cơn gió mạnh thổi qua khiến mái tóc anh có phần rối lên, ánh nắng yếu ớt của buổi chều chiếu lên người anh.

Anh đi đến gần một chiếc thuyền chở hàng đang đỗ lại cạnh bờ, một tên thấy anh liền nói:"Lão nhị, ngài đến có chuyện gì vậy?"

- "Qua cửa biển kia, tôi có việc." Hắc Bạch Lam nói.

Tên kia thả chiếc cầu thang xuống, Hắc Bạch Lam bước lên, chiếc thuyền cứ thế xa dần.

Hắc gia...

Ông Hắc đang ngồi đánh cờ thì nhận được điện thoại:"Lão gia, thiếu gia đã ra khỏi địa bàn của cậu ấy rồi, người bên kia đã hành động."

- "Ừm, hành động cẩn thận, đừng làm hại đến nó, chủ yếu là kéo dài thời gian." Ông Hắc nói.

Tên thuộc hạ kính cẩn nói:"Vâng."

Ông Hắc thở dài, nếu anh đồng ý lấy Tô Duệ thì ông đâu phải hao tâm tổn sức như vậy.
Bình Luận (0)
Comment