Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 83

"Tít...tít...tít" Lúc này điện thoại anh reo lên lần nữa, là thuộc hạ của anh gọi lại.

- "Lão nhị, chúng tôi vẫn chưa tìm ra được, nhưng chúng tôi tìm ra được một tin, ông Lâm đã bán hết số cổ phần trong tay, căn biệt thự cũng đã bán đi rồi".

Hắc Bạch Lam cau mày, bán rồi? Tại sao lại bán đi, họ định đưa cô đi luôn thật sao?

Không thể nào, họ không thể cứ thế đưa cô khỏi cuộc đời anh được.

- "Tôi không cần biết bằng cách nào, các người phải tìm mọi cách tìm ra cô ấy cho tôi". Anh lạnh lùng nói rồi tắt điện thoại, từng ngón tay chạm trên màn hình điện thoại cứng đờ.

Tim anh trống rỗng, trống hơn cả căn phòng này, giờ anh đã biết Mạn Ninh đối với anh quan trọng hơn cả mạng sống mình, thật không ngờ cô nhỏ bé như vậy nhưng lại có thể lấp đầy tim anh.

Cô đi rồi, để lại cho anh một bầu trời xám xịt, một lồng ngực trống rỗng.

Anh ngủ thiếp đi trong men rượu, ngủ một giấc thật ngắn nhưng đều có cô trong đó.

Sáng hôm sau....

"Cốc...cốc...cốc" Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, Hắc Bạch Lam xoa xoa hai bên thái dương rồi đứng dậy.

Người giúp việc bước vào không tránh khỏi việc cau mày lại, bên trong nồng nặc mùi rượu.

- "Thiếu gia, Trịnh tiểu thư đang ở dưới lầu đợi cậu..."

Hắc Bạch Lam nhìn cô ta rồi đóng cửa lại, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Hắc Bạch Lam nhìn những vết bầm tím trên mặt rồi thở dài, anh lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ.

- "Đã tìm được chưa?".

Bên kia thuộc hạ lo sợ nói:"Lão nhị, thuộc hạ vô dụng...."

Hắc Bạch Lam tức giận nói:"Tôi cho các người thêm một ngày, không, nửa ngày, trong vòng nửa ngày các người phải tìm ra".

Anh đi xuống lầu, ánh mắt quét qua người Trịnh Kiều Ân. Cô ta dạo gần đây lên cân vì đang mang bầu, nhưng tâm trạng lại bất ổn, cô ta mang bầu của hai kẻ kinh tởm kia, Trịnh Kiều Ân không chút cảm nhận được tình cảm mẫu tử của cái thai này.

Đây chính là cơn ác mộng của cô ta, nói cách khác đây là quả báo cô ta nhận được.

- "Lam....em nhớ anh nhiều lắm. Sao anh không đến thăm em". Giọng cô ta chứa đầy ủy khuất.

Trịnh Kiều Ân nòi rồi nhìn anh:"Lam, mặt anh sao vậy?".

- "Gọi tôi anh Hắc". Anh lạnh lùng nhắc cô, cái tên này Mạn Ninh rất ít khi gọi anh, nhưng anh chỉ muốn một mình cô gọi.

Anh ngồi xuống ghế sofa:"Ngồi xuống đi".

Trịnh Kiều Ân ngồi xuống gần anh, tay cô ta đặt lên bụng mình:"Em biết anh vẫn còn lo cho em, nếu không ngày hôm đó... Anh xem, cái thai này..."

Giọng của cô ta run rẩy, nhớ lại đêm đó vẫn còn thấy kinh hoàng và căm hận Lâm Mạn Ninh.

- "Mạn Ninh đâu rồi?" Trịnh Kiều Ân nhìn xung quanh tìm cô.

Hắc Bạch Lam nói:"Không cần quan tâm nhiều vậy đâu. Cô biết chuyện của Trịnh Tâm Như rồi chứ?".

Nghe đến tên cô ta, Trịnh Kiều Ân nắm chặt hai tay mình lại, móng tay ghim vào lòng bàn tay. Tại cô ta - chị ruột của cô thật độc ác, lợi dụng cô rồi muốn thủ tiêu cô.

- "Đừng kích động, cái thai của cô vốn không tốt" Anh nhắc nhở.

Bên Mỹ, tại bệnh viện lớn, ông bà Lâm lo lắng nói chuyện cùng bác sĩ. Họ nói cô sẽ sống đời sống thực vật, nhưng tại sao đến giờ cô còn chưa tỉnh dậy, vẫn hôn mê như vậy.

- "Mạn Ninh phải làm sao đây? Huhu, tại sao lại bắt con bé gánh chuyện đáng sợ này chứ?". Bà Lâm khóc lóc thảm thiết.

Ông Lâm thở dài, vỗ vai bà ý an ủi, người của Hắc Bạch Lam thế lực thật sự quá lớn. Họ đã sắp tìm ra chỗ của họ rồi, ngày một ngày hai chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Tập đoàn Phương Đông, ông Hắc ngồi day day thái dương của mình, từ sáng đến giờ ông đã nhận được cả chục cuộc điện thoại để hủy hợp đồng, nguyên nhân hủy là gì ông cũng không thể biết.

- "Hắc tổng, giá cổ phiếu chúng ta lại rớt rồi, tôi điều tra ra được tất cả cổ phiếu của họ đều đã bán đi từ trước rồi".

Ông Hắc cau mày:"Bán từ trước, là người nào mua?".

- "Tôi....tôi là không điều tra ra được". Thư kí lo sợ trả lời.

Ông Hắc mệt mỏi phẩy tay ý bảo ra ngoài, chỉ còn hai ngày nữa sẽ đến lễ kỉ niệm bỗng nhiên hôm nay gặp chuyện như thế này.

Hắc thị...

Hắc Bạch Lam nói với thư kí Lê:"Dùng tên khác bằng mọi cách mua lại cổ phiếu trong tay Trịnh Tâm Như, chiều nay kết thúc mọi chuyện luôn đi".

- "Vâng, tôi hiểu rồi". Lê Tiểu Du nói rồi đặt một lọ thuộc lên bàn.

Cô e dè nói:"Hắc tổng, cái này trị sưng tím rất hiệu quả, anh nhớ bôi".

- "Còn nữa, chuyện của Mạn Ninh...tôi cũng đã biết rồi, tôi tin khi cô ấy biết chuyện sẽ không trách anh".

Hắc Bạch Lam thở dài:"Chỉ cần tìm được cô ấy, cô ấy muốn trách tôi cái gì tôi cũng chấp nhận".

Lê Tiểu Du gật đầu, không còn gì để nghi ngờ tình cảm anh giành cho Mạn Ninh nữa rồi. Cô đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Trịnh Tâm Như đang nằm trên giường cùng Lôi Quang Triệu, cả hai đều trần như nhộng, đây là người tình của bà ta, cả hai cùng nhau thông đồng chiến tập đoàn Phương Đông.

- "Em nói xem ông già đó có tìm ra chúng ta là người đứng sau không?". Hắn ta vừa vuốt ve bờ vai của bà ta vừa nói.

Trịnh Tâm Như cau mày:"Sợ sao?".

- "Không có, không có, anh mà sợ gì chứ?".

Trịnh Tâm Như ngồi dậy:"Được rồi, mặc quần áo rồi chunga ta giải quyết nốt thôi".

- "Tâm Như, anh thấy Hắc Bạch Lam...." Người đàn ông e dè nói.

Trịnh Tâm Như cười lạnh:"Yên tâm, hắn sẽ không quản việc của ông ta đâu, hắn còn hận ông ta không hết, quản làm quái gì".

Cô ta nói như chắc chắn kế hoạch của mình sẽ thành công.

***

Show giáo viên dạy Hóa của các nàng chút đi nào! Môn Hóa không đáng sợ bằng giáo viên dạy Hóa????
Bình Luận (0)
Comment