Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 20



“Khoảng cách phía trước 320, phía dưới 134, mục tiêu ngắm trúng hoàn tất.” Chủ pháo thủ Khoát Tư Đặc báo cáo với Đường Long đang ngồi trên vị trí chỉ huy. Một chủ pháo thủ khác là Lan Tư vội nói tiếp: “Năng lượng bổ sung chủ pháo hoàn thành!”
Đường Long nhìn thấy vòng ngắm bắn trên màn hình đã ngắm trúng một cái bóng màu đen, bất giác giơ tay vẫy mạnh xuống, đồng thời nói: “Bắn!”
Khoát Tư Đặc lập tức hét lớn theo: “Chủ pháo bắn!” đồng thời ấn nút. Trong nháy mắt, thân phi thuyền lắc lư, tiếp đó là một đường sáng xuất hiện trên màn hình, bắn trúng mục tiêu. Cái bóng đen đó lập tức biến thành một quang cầu, nổ tung. Lan Tư liền ấn một nút, đồng thời nói: “Làm lạnh thân pháo đếm ngược, 10, 9 …” lúc đếm đến 0, liền nói lớn: “Bổ sung năng lượng chủ pháo bắt đầu.”
Lúc này nhân viên radar Ai Nhĩ Hoa lập tức bịt phone, lớn giọng nói: “Chiến cơ của địch tiếp cận, số lượng 10!” Đường Long nghe xong liền vẫy tay ra lệnh: “Các phó pháo tự do bắn, ngư lôi chuẩn bị!”
Lý Lực Quân, Trương Khai Hoa, Tư Cơ, Nghiêm Quân 4 người đảm nhận nhiệm vụ phó pháo không nói, liền ấn một nút trên nón, để mình đi vào hệ thống ảo, có thể nhìn thấy mà bắn, 4 phó pháo ngoài chiến hạm cũng đồng thời bắt đầu ngắm bắn kẻ thù. Trên màn hình xuất hiện 10 chiếc chiến cơ loại nhỏ, những chiếc chiến cơ này bắt đầu bắn tia laser, 4 phó pháo cũng bắt đầu bắn.
Cát Na đảm nhận nhiệm vụ phó quan, sau khi thân phi thuyền lắc lư hồi lâu, nhìn những số liệu hiển thị trên máy tính, nhìn Đường Long nói: “Công suất màng bảo vệ hạ xuống 90%!” Đường Long nhìn thấy dữ liệu vị trí xuất hiện của chiến hạm kẻ địch xuất hiện trên màn hình, lập tức ra lệnh cho ngư lôi thủ: “Chuẩn bị một trái ngư lôi có tính chỉ hướng nổ, mục tiêu cự li phía trước 12. Phó Quan, Mở hết công xuất màng bảo vệ.”
Ngư lôi thủ Lưu Tư Hạo, chần chừ một lát, nhưng vừa nhanh chóng ấn nút, vừa nói lớn: “Hiểu rõ! Ngư lôi có tính định hướng nổ 1 trái, mục tiêu cự li phía trước 12. Cài đặt ngư lôi hoàn tất!” Còn Cát Na cũng báo cáo: “ Màng bảo vệ hồi phục 100% công xuất!”
Đường Long hét lớn: “Tất cả mọi người củng cố vị trí!” sau đó nắm lấy tay vịn ghế, sau đó mới vẫy tay: “Ngư lôi bắn!” Theo mệnh lệnh của Đường Long, một thứ có hình dạng tên lửa đạn đạo lập tức xuất hiện trên màn hình, nó mới bay được một lúc, liền tự nổ, trong nháy mắt trên màn hình xuất hiện một biển lửa sáng rực.
Lúc này thân phi thuyền dao động mạnh không ngừng, mọi người vì nghe theo lệnh của Đường Long củng cố vị trí, nên chỉ là lắc theo thân phi thuyền, không bị rớt ra khỏi vị trí của mình. Khi thân phi thuyền ổn định, Cát Na sau kiểm tra máy tính lập tức nói: “Màng bảo vệ giảm xuống còn 30%, bổ sung năng lượng cần 30 phút!”
Còn Ai Nhĩ Hoa thì hét lớn: “Chiến cơ của địch toàn bộ bị tiêu diệt!” Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều quay qua nhìn Đường Long, Đường Long khuôn mặt lạnh như tiền, không thèm để ý đến bọn họ, ra lệnh: “Phó quan, cơ số năng lượng của tất cả vũ khí!”
Cát Na sắc mặt ngạc nhiên, vội cúi đầu nhanh chóng ấn nút, rồi ngẩng đầu nói: “Ngư lôi có tính định hướng nổ 1 trái, ngư lôi bám theo nơ-tron 2 trái, cơ số năng lượng phó pháo 5, cơ số nguồn năng lượng chủ 30!”
Đường Long nhìn số liệu hiển thị trên màn hình, trầm tư một lát, lập tức ra lệnh: “Ngưng bổ sung nguồn năng lượng chủ pháo.” Chủ pháo thủ Lan Tư nghe thấy lời này ngớ người, nhưng vẫn lập tức ấn nút báo: “Rõ, năng lượng chủ pháo 40%, lập tức ngưng bổ sung năng lượng.”
Đường Long gật đầu nhìn Cát Na ra lệnh: “Tất cả nguồn năng lượng tập trung bổ sung màng bảo vệ.”
Cát Na sững người, nhưng vẫn lập tức chấp hành, sau đó cô ấy có chút ngạc nhiên hồi báo: “Màng bảo vệ hồi phục bình thường mất 10 phút.”
Lúc này nhân viên radar hoảng hốt nói: “ở chỗ cự li phía trước 456, cự li bên trên 834, phát hiện một chiếc chiến hạm tuần tra, 1 chiến hạm.”
Đường Long nghe thấy lời này không thèm suy nghĩ, vẫy tay ra lệnh: “Rút lui!”

Tất cả mọi người đều ngớ người: “Rút lui?” Khi bọn họ còn đang định nói gì, Đường Long đã ấn nút trên đài chỉ huy, trong chớp mắt, cảnh vũ trụ trên màn hình lập tức biến mất, thay vào đó là hình ảnh trong chiến hạm. Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lấy nón ra.
Đường Long nhìn thấy những chiến hạm tự đi đậu xung quanh trên mặt đất hiển thị trên màn hình, bất giác lầm bầm nói: “Vô vị.”
Sau đó vẫy tay về phía phó quan Cát Na nói: “Nhiệm vụ kiểm điểm chiến dịch giao cho cô đó.” Nói xong không đợi cô ấy đồng ý liền rời khỏi chiến hạm.
14 người còn lại trên chiến hạm ngớ người nhìn Đường Long đi khuất, phải một lúc sau mới bắt đầu kiểm điểm biểu hiện của mình trong chiến dịch này. Cát Na sau khi nhìn những số liệu hiển thị trên màn hình, kinh ngạc hét lớn: “Huấn luyện cuộc chiến đơn độc lần này chúng ta lại đứng nhất!” Nghe thấy lời này, mọi người đều nhao lên, Lưu Tư Hạo nhìn Cát Na nói: “Chiếu những dữ liệu lên màn hình cho chúng tôi xem đi.”
“Đúng đó sếp.” Cát Na ấn một cái nút, màn hình đang hiện cảnh bên ngoài lập tức thay đổi, sau đó xuất hiện một dãy dữ liệu. Lý Lực Quân huýt sáo nói: “Wa, thật không ngờ nhiều lần huấn luyện đơn độc chiến như vậy mà mình vẫn giữ nguyên vị trí dẫn đầu, các bạn xem, trong huấn luyện đơn độc chiến chúng ta chưa bao giờ bị bắn hủy lần nào.”
Lưu Tư Hạo cười nói: “Khà khà, đó chính là vì sếp của chúng ta nhìn thấy không ổn thì liền rút khỏi cuộc chiến.”
Trần Di đảm nhân nhân viên liên lạc hừ một tiếng không nói lời nào, Lưu Tư Hạo nhìn sắc mặt của Trần Di, bất giác cười với cô ấy: “Nhìn thấy kẻ địch mạnh thì bỏ chạy, nhìn thấy kẻ địch yếu hơn thì bắn giết, có phải cho là làm như vậy thì không ra làm sao không? Khà khà, kỳ thực mềm nắn rắn buông là nguyên tắc cơ bản của chiến tranh, trừ phi gặp phải trận chiến một sống một chết, nếu không thì sẽ không liều mạng với kẻ mạnh hơn mình.”
Trần Di mặc dù hiểu nguyên nhân này, nhưng cô ấy vẫn không phục lầm bầm nói: “Nếu như là trên chiến trường thật sự, sau khi chúng ta bị bao vây, sếp của chúng ta sẽ đầu hàng kẻ địch.”
Lưu Tư Hạo nghe thấy lời này, cười không nói lời nào, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Ở thời đại này, vì bảo toàn tính mạng mà đầu hàng kẻ địch thì cũng là một chuyện tốt, ít nhất còn sống thì mới có thể tiếp tục thực hiện ước mơ của mình được.”
Lúc này Cát Na lên tiếng nói: “Các người có cảm thấy dạo gần đây, sếp Đường Long có gì đó kỳ lạ?”
Lý Lực Quân vội nói tiếp: “Đúng đó, quả thực thay đổi thật kỳ lạ, anh ta dạo này không nhảy cái điệu nhày đặc biệt kỳ lạ kia nữa, nói năng cũng thận trọng nữa.”
Cát Na lắc đầu: “Tôi không nói cái này, mà là anh ta gần đây sau khi kết thúc huân luyện thì liền biến mất, thần bí thế nào ấy.” Trần Di nghe liền xen vào: “Hừ! Các người bây giờ mới phát hiện có gì lạ sao? Nói cho các người biết, anh ta bây giờ rất thân thiết với những người ở đại đội 34.”
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều ngớ ra, còn Lý Lực Quân lập tức lửa giận đùng đùng nói: “Cái gì?! Anh ta lại thân với những người ở đại đội 34?! Lẽ nào anh ta không biết là chúng ta đã từng bị bọn họ sỉ nhục ư? Tôi đi tìm anh ta hỏi cho rõ!” Nói xong liền rời khỏi chiến hạm.
Lưu Tư Hạo lập tức kéo lại nói: “Không nên kích động như vậy.”
“ Không kích động? sếp không những không đòi lại công bằng cho thuộc hạ, ngược lại còn thân thiết với những kẻ bắt nạt thuộc hạ của mình, cơn tức này có nuốt được không?” Lý Lực Quân khuôn mặt giận dữ hét lớn.
Lưu Tư Hạo nói: “Chính bởi vì như vậy, sếp mới thân với họ, tin tôi đi, không lâu sau anh sẽ biết được kết quả, sếp không để cho chúng ta thất vọng đâu.”
Trần Di có chút không hiểu hỏi Lưu Tư Hạo: “Sao anh lại coi trọng vị sếp đó vậy? bọn ngươi chúng tôi thậm chí có thể nói là do anh khuyên nên mới tình nguyện trở thành thuộc hạ của anh ta, khoảng thời gian này tôi hoàn toàn không cảm thấy được vị sếp này có gì đáng để chúng ta đi theo, nếu như không thể rút lui thì tôi sớm đã đi rồi.”
Lưu Tư Hạo sau khi nhìn thấy mọi người sau khi nghe lời này đều gật đầu, bất giác nghiêm mặt nói: “Chúng ta có lẽ nhìn không quen sếp Đường Long dáng vẻ linh tinh lang tang, cuồng vọng tự đại, nhưng bây giờ anh ta đã không bộc lộ những thứ đó ra trước mặt chúng ta, điều đó có nghĩa là anh ta đã chú ý đến chúng ta có điều bất mãn đối với anh ta.” Nghe thấy lời này, mọi người liền nghĩ đến những biểu hiện gần đây của Đường Long, bất giác gật đầu.
Lưu Tư Hạo nhìn Trần Di định nói gì, đưa tay ra chặn lại nói trước:
“Vấn đề này chúng ta không nên bàn thêm nữa, có lẽ các bạn cho rằng sếp học hành như thế nào , mà có thể chỉ huy chúng ta tiến hành chiến đấu một cách thoải mái. Giống như hồi nãy anh ta ra lệnh trong phạm vi cự li phía trước 12 nổ, nếu như mọi người đều hiểu rõ nổ ở cự li gần như vậy, bản thân chiến hạm sẽ chịu một tổn thương rất lớn. Lúc đó có đến 10 chiếc chiến đấu cơ, có thể khiến cho phó pháo của chúng ta phản ứng không kịp, mặc dù bắn rơi chúng, tổn thất mà chúng ta chịu cũng lớn như bị trúng đạn vậy, thậm chí còn có thể bị bắn rơi nữa cơ. Mà cách làm cho những chiến đấu cơ bay quanh chúng ta đều bị tiêu diệt, không biết được màng bảo vệ của chiến cơ hoàn toàn không chịu nổi sự phá hoại như vậy, nếu như là một người không có kinh nghiệm chiến đấu và biết rõ số liệu của hai bên, thì không thể nào trong nháy mắt ra một quyết định như thế.”
Ai Nhĩ Hoa xen vào nói: “Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, anh ta có thể trong nháy mắt nhận được tin tình báo mà ra một quyết định như thế, thông thường thì tôi vừa mới báo cáo đẳng cấp, số liệu vị trí của kẻ địch, lời nói vừa dứt, sếp đã đưa ra một quyết định như thế. Một người vừa mới được lên làm sỹ quan chỉ huy hoàn toàn không thể có được năng lực xử lý phản xạ như thế.”
Trần Di ngớ người, nhưng vẫn không phục nói: “Nhưng anh ta trong huấn luyện tập thể, căn bản không có biểu hiện gì xuất sắc.” Cát Na đứng bên cạnh Trần Di, sau khi cô ấy ấn vài nút xong mới nói: “Đúng đó, các bạn xem, trong huân luyện hành động tập thể, chúng ta hoàn toàn không có thành tích gì, sếp Đường Long hoàn toàn không hiểu phối hợp là gì!”
Lưu Tư Hạo nhìn những số liệu trên màn hình cười nói: “Không phải là sếp không hiểu phối hợp, lẽ nào các bạn đã quên rồi? Lúc huấn luyện hành động tập thể, rất nhiều lần đều bị những hành động khó hiểu của những chiến hạm bạn làm liên lụy, hơn nữa chúng ta tham gia huân luyện hành động tập thể như vậy mà chưa lần nào bị bắn rơi?”
Lý Lực Quân nhìn Cát Na cúi đầu, vội lên tiếng nói: “Điều này là đương nhiên, nhưng chiến hạm bạn không hiểu phối hợp, lẽ nào sếp không khuyên được bọn họ hay sao?”
Lưu Tư Hạo thở dài: “Mọi người đều là sỹ quan chỉ huy cùng cấp, anh muốn mọi người nghe theo lệnh chỉ huy của anh sao? Tôi nghĩ những chiến hạm đều do những sỹ quan chỉ huy mang quân hàm thiếu úy chỉ huy, nếu như thật sự ra chiến trường, chắc chắn là đã bị kẻ địch bắn rơi. Nhưng nghe nói, đến lúc đó đều trở về doanh trại của mình, chịu sự chỉ huy của các tiểu đoàn trưởng, đến lúc đó chắc chắn sẽ không hỗn loạn như bây giờ.”
Lý Lực Quân bĩu môi: “Một tiểu đoàn mới có mười mấy chiếc chiến hạm tự đi, phân tán ra thì có tấn công có hiệu quả gì, giống như chiến hạm này của chúng ta chỉ có chủ pháo là lợi hại nên tập hợp lại thì mới phát huy hiệu quả, thật không biết cấp trên nghĩ như thế nào.”
Lưu Tư Hạo lắc đầu nói: “Đây không phải là những điểu mà những tiểu binh như chúng ta có thể hiểu được, dù gì thì chúng ta chỉ cần tuân theo mệnh lệnh, sau đó sống sót là được.”
Trần Di chần chừ một lát rồi nói với Lý Lực Quân: “Anh nói nhiều như thế ý là sếp không giống như những người khác? Anh ta có thể khiến cho chúng ta sống sót trên chiến trường thật?”
Lưu Tư Hạo gật đầu nói: “Có lẽ vậy, các bạn nên phát hiện ra kỹ thuật chỉ huy cao siêu của sếp, hơn nữa còn có thể phân biệt rõ ràng tình hình của địch và ta, nếu như bị bao vây, nếu như sếp đầu hàng, tôi sẽ là người đứng về phía anh ta.”
Trần Di nghe thấy lời này, đành bĩu môi lầm bầm nói: “Đầu hàng cũng nói như là một chuyện đương nhiên, chả trách chính phủ cả ngày kêu gọi phải bồi dưỡng ý thức yêu nước.”
Ôm một đống vịt quay, champagne và nhiều thứ khác đang chạy bỗng hắt hơi, Đường Long chay mày lầm bầm: “Nhất định cái đám thuộc hạ kia lại nói xấu ta, hu, có vị trưởng quan nào lại vì tâm trạng của thuộc hạ mà phải ép mình, mình rất muốn nhảy, rất muốn lớn tiếng mắng.” Nói đến đây Đường Long khuôn mặt buồn bã lắc đầu.
“Nhưng vì những thuộc hạ đáng yêu của mình, mình nhất định phải giả bộ uy nghiêm trước mặt họ. He he, sau khi bọn họ biết hết mọi chuyện nhất định sẽ vô cùng ngưỡng mộ mình cho coi.” Đường Long nghĩ đến đây đột nhiên cười he he.

Lúc này đột nhiên có người chặn đương của Đường Long, một giọng nói thân thiết vang lên bên tai của Đường Long: “Wa, Đại ca Đường Long, sao lại hoang phí thế.” Đường Long nghe thấy lời này, vội giả bộ hiền lành vui vẻ, bởi vì hắn biết người này là ai. Hắn cười với vị thiếu úy chắn đường mình: “Tốt quá, nhanh giúp tôi cầm những thứ này.” Nói xong liền đưa những thứ trên tay mình nhét vào lòng vị thiếu úy kia.
Tên thiếu úy kia liền cười khà khà nhận lấy, rồi quay đầu hét: “Nhanh lên, đại ca Đường Long mang thêm đồ ăn cho chúng ta!” Lời vừa dứt, mười mấy binh sỹ cười hi hi chạy lại chào Đường Long.
Lúc này nơi Đường Long đang ở chính là căn cứ địa đường số 21, cửa số 124 một chiến hạm nào đó thuộc tiểu đoàn 34. Đường Long vừa chào những người cười hi hi chạy lại chào mình, vừa chạy đến phòng nghỉ của chiến hạm này.
Những binh sỹ kia nhận thức ăn từ sếp của mình, liền bày hết ra phòng nghỉ. Tên thiếu úy kia nhìn thấy mấy bình champagne, còn có mấy con vịt quay thơm phức nóng hổi, bất giác nuốt nước miếng nhìn Đường Long nói: “Đại ca Đường Long, anh thật là có cách, lại có thể tim được những thứ này. Bọn này có thể ăn ngon đều là nhờ đại ca hết.”
Đường Long vỗ vào vai tên thiếu úy kia nói: “Huynh đệ mình cả, khách sáo làm gì. Nào, không nên nói nhiều, mở tiệc thôi!” Chỉ chờ đợi giây phút này, những binh sỹ kia lập tức hoan hô, bắt đầu đánh chén những món ngon kia.
Vị thiếu úy kia bưng ly rượu nhìn Đường Long nói: “Đại ca, loại rượu này càng lúc càng ngon. Tôi thay mặt những thuộc hạ trêu chọc những nữ binh của anh, xin lỗi anh.” Đường Long cầm ly rượu cụng ly với anh ta, cười nói: “Người một nhà cả nói làm gì, đây là chuyện đùa, bỏ qua đi.”
Vị thiếu úy kia vội gật đầu nói: “Khà khà, lúc đó tôi còn sợ đại ca giận đùng đùng tìm đến cửa nữa cơ, khi đó tôi sợ chết đi được.” Nói đến đây ra vẻ lo lắng sợ hãi.
“Ha ha, cái anh này, tôi mà vì chuyện nhỏ đó mà giận ư? Phạt anh cạn hết ly!” Đường Long cười lớn vỗ vào lưng thiếu úy kia.
Thiếu úy kia vội cười nói: “Đúng, đúng, đáng phạt đang phạt!” Nói xong cầm ly rượu uống cạn.
Đường Long cười lớn với những binh sỹ đang ăn uống từ từ kia, nói: “Các anh em, cứ yên tâm mà uống, anh mày đem rất nhiều rượu ngon đến, không cần lo không uống không đủ!” Nói xong liền kéo mấy thùng rượu từ ngoài vào, những tên lưu manh lão binh kia, lập tức hoan hô chuyền mỗi người một bình uống. Bọn họ vui đến nỗi cười tít mắt, hoàn toàn không phát hiện ra trong mắt Đường Long lúc này lộ ra tia sáng giễu cợt tàn ác.
Lúc này bọn người Lưu Tư Hạo đều đang ở trong phòng nghỉ ăn thức ăn nhanh của quân đội. Lý Lực Quân dùng cái nĩa quấn mỳ sào, giận dữ đưa vào miệng, sau đó vừa nhai vừa lầm bầm: “Mẹ nó, chúng ta ngoan ngoãn ở đây ăn những thứ có mùi vị giống như rác rưởi vậy, cái thằng cha đó lại ngày ngày ăn cá ăn thịt, hừ!” Anh ta nói đến đây đang định tiêu diệt thức ăn trước mặt, đột nhiên phát hiện trong đĩa của mình nhiều hơn một cái đùi ga thơm phức và một miếng thịt nguội bự.
Anh ta sững người ngẩng đầu lên, phát hiện Đường Long khuôn mặt nghiêm nghị bưng một tô thức ăn ngon bự, phân chia ọi người. Tất cả mọi người đều ngưng lại, yên lặng nhìn Đường Long. Lý Lực Quân mặc dù nuốt nước bọt không ngừng, nhưng cũng giống như mọi người đều không thèm động đến thức ăn thêm vào trong đĩa.
Sau khi Đường Long phát hết ọi người mỗi người một cái đùi gà và một miếng thịt nguội, mới đi đến bàn ăn, chỗ mà ngày nào hắn cũng ngồi một mình ở đó.
Trần Di là người không chịu đựng được chỉ vào thức ăn trong đĩa, chế giễu nói: “Sao vậy, sếp, có phải là người của tiểu đoàn 34 ăn ngấy rồi không thèm nữa, ngài mới bố thí cho chúng tôi chứ gì?”
Đường Long miệng lộ nụ cười, không nói, chỉ yên lặng nhìn mọi người, lúc này đột nhiên bên ngoài đột nhiên vọng lại âm thanh hu hu của xe tuần tra. Lý Lực Quân là người đầu tiên chạy ra xem, nhưng ngoài anh ta ra, những người khác đêu không động đậy gì, toàn bộ đều ngồi yên lặng trên ghế. Bây giờ tâm tình của bọn họ rất không vui, đang chờ Đường Long giải thích, cho nên không có tâm trạng đó.
Không lâu sau, Lý Lực Quân thần sắc kỳ lạ chạy vào: “Người của tiểu đoàn 34 uống rượu say, gây sự với những tiểu đoàn khác, bây giờ bị hiến binh băt đi! Nghe nói bọn họ sẽ bị giam mấy ngày.”
Trần Di lấy làm lạ đứng dậy nói: “Uống rượu say? Trong doanh trại có thể uống đến say được ư? Bình thường những thứ cung cấp đặc biệt cũng chỉ là những thứ có độ cồn thấp giống như champagne mà thôi.”
Lưu Tư Hạo nhìn Đường Long đang bắt đầu gặm cái chân gà cười nói: “Xem ra nếu như sếp của mình mà bước vào giới chính trị, thì nhất định sẽ giống như cá gặp nước.” Mọi người nghe câu nói kỳ lạ xong, trước tiên là ngớ ra, tiếp đó là nhìn chăm chăm Đường Long.
Đường Long cắn mộ miếng thịt gà nhìn bọn người chăm chăm nhìn mình nói: “Sao không ăn đi? Đây là bữa ăn chúc mừng đó.” Trần Di nhìn dáng vẻ của Đường Long, trong lòng giật mình, đột nhiên cảm thấy nụ cười của sếp rất là tà ác. Cô ấy đã hiểu Đường Long dùng các này để trút giận thay mọi người, nhưng có thể vì mục đích này, mà cố tình tiêu phí một lượng lớn tiền bạc và thời gian để kết giao với đối phương, thật là nham hiểm. Nhưng không biết được anh ta ở đâu mà tìm ra được mạng lưới quan hệ kết nối với nhân viên quản lý vật tư?
Trần Di biết được, những người làm lính bình thường muốn cải thiện bữa ăn, phải tốn rất nhiều tiền nịnh bợ những nhân viên quản lý vật tư, nếu không thì không thể có được những món ngon và rượu như thế này. Còn vị sếp này lại có thể có được loại rượu nồng độ à những nhân viên quản lý vật tư cũng không có được, xem ra mạng lưới quan hệ của anh ta rất rộng. Nhưng tại sao người có mạng lưới quan hệ rộng như vậy mà chỉ là một thiếu úy nhỏ nhoi thôi?
Lúc này ông lão thượng tá sách bình rượu không, cảm thấy không đã nghiền mở chỗ cất rượu bí mật của mình ra, chuẩn bị cầm một chai lên uống cho đã nghiền. Nhưng vừa mở ra sắc mặt ông ta liền biến thành màu xanh, thì ra chỗ cất gần trăm chai rượu của ông ấy lại trống không.
Ông lão giậm chận tức giận mắng: “Mẹ nó, Tên khốn kiếp nào trộm sạch rượu của ông? Rốt cuộc là do kẻ nào làm? Ngay cả 30 tuyến cảnh giới phòng thủ mật mã cũng không ngăn được?!”
Sau khi ông lão biết được chuyện uống rượu say của tiểu đoàn 34, mặc dù biết là không phải do bọn họ trộm rượu, nhưng nhìn cái nơi trống không kia, những bình rượu ngon vốn thuộc về mình và căn phòng đầy rượu, vẫn đau lòng mắng chửi những người của tiểu đoàn 34.
Ông lão cầm bình rượu lên uống một ngụm, nhưng lại nhanh chóng nhổ ra ngoài, ông cầm lấy bình rượu lắc lắc trước mặt Đường Long, giận dữ nói: “Tiểu tử, ngươi thật ác, lại đưa cho ta chai champagne uống như là nước giải khát!”
Đường Long không nói gì chỉ cười, móc từ trong người ra một chai rượu to bằng bàn tay đưa qua. Ông lão đôi mắt mơ màng nhưng khi nhìn thấy nhãn hiệu của chai rượu đó, mắt lập tức sáng lên, giựt lấy, gỡ nút ra, đưa mũi vào ngửi một hơi thật sâu. Lâu sau mới vui vẻ nói: “Thơm, thuần, không hổ là rượu Hy Mẫu được giữ trên trăm năm.” Ông lão nói đến đây, đột nhiên nhìn chằm chằm Đường Long nói: “Nơi đây sớm đã không cho ra ngoài, ngươi làm sao kiếm được? Hơn nữa loại rượu này trên thị trường 1 bình hơn 20 ngàn đồng, một tên thiếu úy nhỏ nhoi như người làm sao có tiền mua chứ?”
Đường Long cười hiền hòa nói: “Đây là món quà bồi thường xin lỗi của hạ quan, loại rượu này ngon hơn nhiều những loại rượu mà ngài cất giữ chứ?”
Ông lão dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Đường Long, vô ý đưa bình rượu lên uống, vừa uống, ông ta liền nhắm mắt lại nhìn rất thoải mái. Một lúc sau, ông lão mới mở mắt ra nhìn Đường Long nói: “Đúng vậy, tất cả những loại rượu mà ta cất cũng không thể so sánh với bình rượu này.” Nói xong khẽ ngâm nga rồi đi.
Khuôn mặt đang nghiêm nghị của Đường Long, đột nhiên buồn bã, nhìn theo sau lưng ông lão lầm bầm nói: “Ông thì tốt rồi, dùng mấy chai rượu chất lượng thấp giá rẻ kia của ông đổi lấy chai rượu ngon giá 20 ngàn. Hu hu, mình vì thuộc hạ của mình trong phút chốc đã tiêu hết sạch tiền trong thẻ rốt cuộc có đáng hay không.” Đường Long xòe tay ra đếm: “4 ngàn mua chuộc sếp hậu cần, 20 ngàn mua bình rượu, hu hu, mình biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi!” Đường Long buồn bã lầm bầm đi về phía chiến hạm: “Hài, lương của thiếu úy bao giờ mới phát.” Khiến cho những nhân viên hậu cần ngớ người nhìn vị thiếu úy kỳ lạ này.
Sau khi đi lên phi thuyền, khuôn mặt liền lạnh lùng, không biểu hiện ra gì cả đi đến đài chỉ huy ngồi. Bọn người Lưu Tư Hạo nhìn nhau, trong ánh mắt lộ vẻ hoài nghi, nhưng vẫn ngoan ngoãn không hỏi sếp ông lão kia đến để làm gì, yên lặng chờ đợi Đường Long ra lệnh.
Đường Long tùy ý nói: “Bắt đầu thôi.”liền đội mũ lên. Mọi người nghe xong mệnh lệnh liền bắt đầu bận rộn, không ai thèm chú ý đến Đường Long đang làm gì.
“Chị, chị làm sao biết được ông lão đó đặc biệt thích rượu Hy Mẫu?” Đường Long nói rất nhỏ với Tinh Linh xuất hiện trong màn hình nón. Mặc dù Tinh Linh sớm đã nói với Đường Long không cần lo lắng những người khác sẽ nghe thấy lời nói của mình, nhưng Đường Long là vì sợ những thuộc hạ của mình nghe thấy mình nói một mình, cho rằng mình khùng, cho nên mỗi lần đều nói rất nhỏ.
Tinh Linh cười nói: “Bởi vì ông ta là người của hành tinh Hy Mẫu, cho nên đặc biệt thích rượu Hy Mẫu.”

Đường Long không hiểu hỏi: “Vậy tại sao sau khi cố ý trộm sạch rượu của ông ta, lại mua rượu bồi thường cho ông ta? Không có chứng cứ ông ta cũng không làm gì được em.”
Tinh Linh lắc tay nói: “Em thật ngốc, ông ta là người có năng lực quản lý hậu cần lợi hại nhất. Bây giờ em để lại ấn tượng sâu sắc với ông ta, sau này rất có lợi cho em.”
“Năng lực quản lý hậu cần lợi hại nhất có tác dụng gì, có thể lợi hại hơn máy tính không? Bây giờ chỉ cần mộ mệnh lệnh là có thể để máy tính phụ trách hậu cần làm việc như thật.” Đường Long bĩu môi nói.
Tinh Linh lắc đầu nói: “Em đó, chưa từng cầu xin ngươi khác nên không hiểu. Máy tính là chết, chỉ biết tiến hành phục vụ hậu cần theo mệnh lệnh, nhưng cần những phục vụ đó lại là con người, đương nhiên là có rất nhiều vấn đề tồn tại mà máy tính không thể giải quyết được. Hơn nữa, có những việc phân phối vật tư, cần có sự phê chuẩn của nhân viên quản lý, đây cũng cần con người lôi kéo tình cảm, nếu không em cho là máy tính phát ra lời yêu cầu hay sao, nhân viên đảm nhận quản lý sẽ phân phát vật tư theo yêu cầu ư?”
“Ơ, lẽ nào không phải là như vậy? Vậy tại sao lại nói phải tự động hóa quản lý?” Đường Long không hiểu hỏi.
“Thật là, ngày cả điều này cũng không hiểu? Con người đồng ý phục tùng sự quản lý của máy tính sao? Cũng như chị …” Đường Long vội vàng chuyển lời: “Cũng như máy tính trung ương của Liên bang lợi hại như vậy, cũng chỉ phụ trách những cung cấp những dữ liệu các loại, quyết sách cụ thể thì vẫn do con người quyết định.”
Đường Long vội vàng hiểu ra gật đầu, chuyển đề tài hỏi: “Chị, biểu hiện lần này của em thế nào, những tên đó đã bị bắt giam rồi.”
Tinh Linh cổ quái nhìn Đường Long một lúc rồi mới nói: “Thật không ngờ em nhìn thì có vẻ khù khờ, lại có thể vừa cười cười nói nói xưng huynh đệ, vừa dùng dao đâm sau lưng, thật nham hiểm.”
Đường Long cười khà khà nói: “ Hi hi, sỹ quan huấn luyện từng dạy em, phải khiến cho kẻ địch mất đi sự đề phòng, mới có thể đánh kẻ địch càng tốt. Hi hi, đối với cái này thì em đã được huấn luyện kỹ. Nói cho chị biết, các sỹ quan huấn luyện vì muốn em nhớ kỹ, chuyên môn dùng các thủ đoạn để mưu hại em.” Đường Long bắt đầu thao thao bất tuyệt kể những chuyện ở doanh trại huân luyện.
Tinh Linh nhìn dáng vẻ đắc ý của Đường Long, bất giác cười yên lặng nghe. Mặc dù những chuyện của Đường Long ở doanh trại huấn luyện cô ấy biết rất rõ, nhưng không biết làm sao, mình lại cảm thấy từ miệng Đường Long kể lại thú vị hơn.
Hành tinh Teren (Đặc Luân) thủ đô Vạn La Liên Bang, phủ Tổng thống Liên Bang, một người trung niên khuôn mặt không có râu, có chút mập mạp, chính là Tổng Thống Liên Bang – Nạp Mẫu Cáp, đang ngồi trên cái ghế to cười tít mắt, nhìn người trung niên vác cái bụng bự sắp khiến cho cái áo vest căng rách, dáng vẻ mập như heo.
Người trung niên này khuôn mặt nịnh bợ nói: “Thưa tổng thống, lần này tôi thay mặt công ty cám ơn các hạ đã để cho công ty chúng tôi lũng đoạn quyền lợi chế tạo chiến hạm tự đi.” Nói rồi móc từ trong túi áo vest ra 1 cái chìa khóa, hai tay cẩn thận đặt trên bàn, đồng thời nhẹ nhàng nói: “Đây là 5 tấn.”
Nạp Mẫu Cáp mở mắt to nhìn, liếc nhìn chìa khóa để trên bàn, tay không động đậy, lại chống cằm. Ông ta cười nói: “Chiến hạm tự đi đó, Nguyên soái vốn không đồng ý khai phá loại vũ khí này. Còn tôi vỗn cũng không thích xen vào những chuyện của quân bộ, nhưng quân bộ lại có người nói với tôi rằng chiến hạm tự đi là loại rẻ tiền nhưng chất lượng cao, tôi vì nâng cao năng lực của quân đội Liên Bang, đã lợi dung quyền hạn Tổng thống yêu cầu Nguyên soái cấp kinh phí chế tạo. Điều này đã khiến cho quan hệ của tôi và nguyên soái xuất hiện vết nứt.”
Người trung niên mập kia móc ra chiếc khăn mùi xoa lau mồ hôi, ông ta tiếp tục móc 1 chiêc chìa ra, cung kính dâng lên, nhẹ nhàng nói lần nữa: “Ở đây cũng là 5 tấn.”
Tiếng cười của Nạp Mẫu Cáp càng đậm, tay của ông ấy đặt trên hai chiếc chìa khóa, nói với người trung niên mập mạp kia: “Nghe nói chiến hạm tự đi của quân bộ đặt làm là 10 ngàn chiếc, không biết giá thành của 1 chiếc là bao nhiêu vậy ta?”
Người trung niên nhìn thấy tia sáng lạnh trong mắt của Nạp Mẫu Cáp, bất giác rùng mình, vội ấp a ấp úng đáp: “cũng là … cũng chính là khoảng 100 triệu.”
Nạp Mẫu Cáp giả bộ kinh ngạc: “Tôi nghe nói quân bộ dùng khoảng 200 triệu đồng tiền Liên Bang để mua 1 chiếc, ây da, lần này xem ra các hạ kiếm được khá nhiều.” Nói đến đây, Nạp Mẫu Cáp lấy tay về, không cầm chiếc chìa khóa nào cả, hai tay khoang trước ngực, yên lặng nhìn người đàn ông trung niên kia.
Người trung niên kia vội khom mình nói: “Xin lỗi Tổng thống, tôi nhất thời quên mất còn 3 chiếc chìa khóa nữa cất ở nhà không mang đến, đợi chút xíu nữa tôi sẽ về lấy.”
Nạp Mẫu Cáp nghe thấy lời này cuối cùng cũng vui vẻ cười, đứng dậy đi đến chỗ người đàn ông trung niên mập mạp kia, vô vai ông ta và nói: “Kha khà, nghe nói quân đội Liên Bang chuẩn bị mua thêm 100 ngàn chiếc chiến hạm tự đi để trang bị cho quân đội.”
Người trung niên kia nghe thấy lập tức vui vẻ, gật đầu khom lưng nói: “Cám ơn sự đề bạt của Tổng thống.”
Nạp Mẫu Cáp gật đầu quay người ấn cái nút trên bàn, cửa lập tức mở, một người thanh nhiên đeo một căp kính đen, áo sơ mi trắng, cravat màu đen đi vào.
Nạp Mẫu Cáp chỉ 2 chiếc chìa khóa trên bàn, nói với người thanh niên đó: “Thư ký Trương, ông chủ Đại muốn mượn ta 5 chiếc xe vận chuyển để vận chuyển đồ, đây là hai chiếc chìa khóa của một trong những gương đó, còn lại 3 chiếc chìa khóa nữa, ông chủ Đại cất ở nhà, anh đi theo ông ta một chuyến lấy về đây.”
Người thanh niên đó trước tiên bước lên lấy chìa khóa, sau đó cúi chào Nạp Mẫu Cáp, sau đó chìa tay, nói với người đàn ông trung niên đó: “Tiên sinh, mời.”
Người đàn ông trung niên mập mạp đó vội gật đầu nói: “Không dám, thư ký Trương thật là tuổi trẻ tài cao, mời ngài.” Nói xong liền cùng người thanh niên đó rời khỏi phòng.
Nạp Mẫu Cáp móc ra điếu thuốc, bắt đầu hút, lầm bầm: “25 tấn, 250 000 triệu sao? Chỉ mới đủ cho chi phí quảng cáo bầu cử.” Tiền giấy có giá trị cao nhất của Liên Bang là 10 ngàn đồng, nghe nói 1 tờ tiền giấy 10 ngàn nặng 1g. 1 tấn tương đương với 10000 triệu rồi. Vì dân thường đều dùng thẻ ngân hàng để tiêu, nên tác dụng của tiền giấy ngoài việc dùng để giao dịch nước ngoài ra, chính là để tiến hành đưa hối lộ. Những hành vi đưa hối lộ như thế này là vì giao dịch hiện kim không cần thông qua ngân hàng, các bộ ngành giám sát hoàn toàn không thể điều tra ra được manh mối, cho nên rất được lòng các quan viên các cấp, đồng thời vì sợ người khác nghe thấy đã dùng trọng lượng để nói thay số lượng hiện kim.
Nạp Mẫu Cáp nhả một ngụm khói, nhìn những đám khói bây lên, tự nói một mình: “Còn 2 tháng nữa là đến cuộc tổng tuyển cử Tổng thống rồi, cái vị trí này của ta ngồi còn chưa nóng, làm sao cũng phải ngồi thêm vài năm nữa mới được.”


Bình Luận (0)
Comment