Tiểu Cô Nương Của Hoắc Thiếu

Chương 11


Tiếng nước chảy róc rách truyền ra từ phòng tắm bên cạnh kiến Giản Kiều mơ màng tỉnh giấc.

Cô tính bước xuống giường tiến đến xem sao thì cơ thể yếu ớt, không có sức nhũn hết cả ra mà ngã mạnh xuống sàn nhà.

Đầu va mạnh khiến cô la lên.
" A."
Hoắc Thẩm Dịch ngắt vòi nước rồi vơ lấy chiếc áo tắm mặc vào.

Mở cửa rồi từ từ bước ra đến cạnh giường, bỗng một tiếng kêu lên làm hắn theo quán tính mà nhìn xuống.
Thì ra là hắn dẫm phải tay của Giản Kiều, cô đau nhói mà mở miệng buông lời nhở vả " Hoắc Thẩm Dịch giúp tôi đứng dậy.

"
Lại là cái giọng điệu này, lần trước quyến rũ mình cô ta cũng như vậy, lần này thì hay rồi sức cùng lực kiệt như vậy rồi thì để tôi giúp cô nhớ lại chuyện đêm đó.

Đôi mắt đen láy của người đàn ông cứ thế mà nhìn Giản Kiều, trong đó hiện lên rõ sự h@m muốn của của bản thân hắn một cách mãnh liệt.
Song ánh mắt Giản Kiều thì chứng tỏ ra một sự bất lực rất rõ ràng.

Cô nhờ hắn đỡ cô dậy nhưng hắn cứ làm lơ, giả vờ như không nghe mà ngồi lên giường.

" Tại sao tôi phải giúp cô? Con người tôi làm việc thì đôi bên cùng có lợi, chứ giúp cô thì tôi chẳng có lợi gì.

" Hoắc Thẩm Dịch kéo công khóe môi lên nhìn người con gái đang gắng gượng đứng lên mà cũng không xong kia.
Nghe thấy vậy thì Giản Kiều cũng hiểu được phần nào rồi.

" Anh muốn gì? Nếu trong phạm vi cho phép thì tôi có thể cho anh."
Đúng là cầu được ước thấy, Hoắc Thẩm Dịch bế cô đặt lên giường.

Hắn cứ thế mà khóa chặt hai tay của Giản Kiều l3n đỉnh đầu.
Hắn không ngại mà nở một nụ cười tà mị rồi từ từ mà buông lời " Tôi muốn làm chuyện đó được không? "
Haha.

Giản Kiều nghe mà sốc, Hoắc Thẩm Dịch hắn lại nói cái gì vậy chứ, lẽ nào còn không thấy cô đang rất mệt mỏi sao.

Hắn nghĩ cô có đủ sức chắc.
" Anh...Điều này không nằm trong phạm vi của tôi, với lại bây giờ tôi không tiện." Giản Kiều ấp úng nói.
" Không phải bây giờ cô đã là người của tôi rồi sao, còn có gì không hợp lý à.

Tôi thấy bây giờ được đó, lần trước tôi đã tha cho cô rồi." Cứ thế mà buông lời, rồi mạnh bạo mà chiếm lấy bờ mời của Giản Kiều.
Lần trước? Không lẽ...người đó chính là anh ta sao? Giản Kiều suy nghĩ một lúc rồi xâu chuỗi hết mọi thứ lại và đã biết rằng người đêm đó xảy ra quan hệ với cô không ai khác chính là Hoắc Thẩm Dịch.
" Ưm...Anh mau buông tôi ra.

Anh là cái tên cặn bã đêm đó lấy đi lần đầu của tôi? " Giản Kiều hét thẳng vào mặt người đàn ông trước mặt.
" Hừ, lần đó tôi còn chưa làm gì cả.

Nhưng lần này thì tôi không chắc bản thân có thể kiềm chế được." Nói rồi Hoắc Thẩm Dịch cứ thế mà mạnh mẽ hôn lấy Giản Kiều.
Nằm im dưới thân của Hoắc Thẩm Dịch, Giản Kiều như trải nghiệm được sự bất lực, không chống trả nổi bởi sức cô hiện tại thì làm sao mà cản nổi người đàn ông đang hung hăng này cơ chứ.
Không lẽ cô lại phải chịu uất ức hết lần này đến lần khác sao? Không lẽ cuộc đời cô lại khổ đến như vậy.

Được đà Hoắc Thẩm Dịch liền phung phây hết quần áo của Giản Kiều lẫn bản thân hắn.

Thân thể tr@n truồng cùng làn tóc chưa kịp khô vội, mấy giọt nước cứ thế lăn dài xuống từng đoạn cơ bụng của hắn khiến Giản Kiều có chút mê mẩn nhưng cô nhanh chóng lấy lại được lý trí ngay.

D*c vọng là con sói hung hăng, một khi nó thấy con mồi ngon trước mắt rồi thì sẽ không tiếc mà ăn lấy ăn để.

Cũng như Hoắc Thẩm Dịch, hắn cứ thế tiến cái dùi cui của mình vào trong cái hang động ướt át kia.
Bỗng dưng một làn nước nóng trào dâng khiến Hoắc Thẩm Dịch lẫn Giản Kiều cũng phải bàng hoàng.

Thứ chất dịch màu đỏ đấy còn không phải là chứng tỏ bà gì của Giản Kiều đã đến thăm giúp cô thoát được một nạn sao?
" Thứ này là gì? " Hoắc Thẩm Dịch ngơ ngác, khoa chịu lên tiếng.

Đúng là làm mất hết hứng của hắn ta.
" Hình như là...thứ đó đến." Giản Kiều ngoảnh mặt đi chỗ khác, ngập ngừng nói.
Hoắc Thẩm Dịch thấy Giản Kiều nói cứ lắp ba lắp bắp như thế anh thật sự phát điên lên mà quát lớn.

" Có gì thì cô nói đi chứ."
" Tôi tới tháng được chưa." Mặt ửng đỏ như trái cà chua vừa chín, cô không dám nhìn người đàn ông mà hét lên.
Phiền phức thật đấy.

Chả hiểu sao Hoắc Thẩm Dịch lại khổ thế, lúc trước thì tha cho cô vì lần đầu, lần này muốn ăn ngay thì lại vừa lúc cô đến tháng.

Nhưng hắn vẫn đang dâng trào d*c vọng, hắn không kìm được.
" Làm xong lần này tôi đưa cô đến bệnh viện." Hoắc Thẩm Dịch không ngờ lại vứt cho cô một câu cảm lạnh như vậy.
Hắn cứ thế mà tiếp tục công việc dang dở, mặc cho Giản Kiều có kêu than đến rát cổ.
" A...Đau...Ưm...m...A."

Vì muốn làm nhanh nên hắn đã một phen th úc mạnh c ái ấy của mình vào sâu bênh trong của Giản Kiều.

Hắn phóng từng đợt chất dịch nhầy vào rồi từ từ thúc đẩy ra vào một cách điêu luyện.
Mặc Giản Kiều đã đau đến chết đi sống lại, vừa khỏi bệnh đã bị hành hạ như thế rồi không biết lại phải nằm viện thêm mấy ngày nữa.
Hoắc Thẩm Dịch vẫn chưa chịu buông tha mà đặt người cô nằm úp lại trên thân mình.

Hắn cho cô ở trên, hắn ở dưới cho đỡ mệt chăng.

Lại cứ không nói không rằng mà ngậm lấy một bên của bông hoa căng tròn.
" Ư...m...Hoắc...Thẩm Dịch dừng lại đi." Giản Kiều gắng sức mà r3n rỉ.

Hoắc Thẩm Dịch ghé sát tai cô mà buông lạnh " Không được, gắng đi."
Đôi môi hắn cứ thế đánh dấu hết lên thân thể người con gái đang tuổi mộng mơ.

Bên trên cắn m*t, bên dưới không ngừng mà ra vào nhịp nhàng.

Cũng gần hai giờ sáng rồi, hắn ăn cô tận mấy tiếng mới đủ..

Bình Luận (0)
Comment