Chu Cẩn Ngôn hít một hơi, với lương tâm phạm tội áy náy, hắn thật cẩn thận mà nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của Triệu Nhu.
Đầu lưỡi thô ráp cạy khớp hàm của Triệu Nhu ra, câu lộng đầu lưỡi nàng, nhẹ nhàng mút vào trong miệng nàng.
Cảm giác khác lạ nơi khoang miệng làm cho Triệu Nhu bừng tỉnh sau nụ hôn, nàng vừa mở mắt ra thì liền thấy khuôn mặt Chu Cẩn Ngôn ở ngay trước mắt, nàng sợ tới mức đẩy hắn ra, "Chu Cẩn Ngôn?!"
Vừa rồi nàng vẫn còn đắm chìm trong mộng, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn đã c.h.ế.t ở trong mộng, nàng kinh ngạc đến mức đầu nhũn ra, không chú ý đến việc Chu Cẩn Ngôn đã hôn nàng.
Chu Cẩn Ngôn đang trầm mê đến mức đột nhiên bị đẩy ra thì sửng sốt một chút, một câu cũng không nói liền xoay người lăn qua chỗ của Triệu Nhu, hôn cắn lên cần cổ trắng nõn của nàng, lưu lại từng dấu vết ửng đỏ ái muội ở trên người của nàng.
"Ô...... Chu Cẩn Ngôn...... Chàng đang làm gì?"
Triệu Nhu bị hành động của Chu Cẩn Ngôn làm cho phát ngốc, cảm giác tê ngứa ở cổ khiến cho thân thể nàng phát run.
Nàng không ngờ hắn lại xuất hiện ở trên giường của nàng, còn đè nàng ra tùy ý hôn môi nàng, nàng dưới sự khẩn trương liền muốn đẩy hắn ra.
Nhưng Chu Cẩn Ngôn thật sự là quá nặng, nàng căn bản không thể đẩy ra được, Triệu Nhu chỉ có thể bị hắn hôn đến khi lỗ tai đỏ lên, thoải mái đến toàn thân mềm mại.
Mơ hồ, nàng còn có thể nghe thấy lời nói nỉ non nhỏ nhẹ của nam nhân nói với nàng: "Đừng rời khỏi ta...... Triệu Nhu......Ta sai rồi......"
Cả người Triệu Nhu sững sờ, những lời nói hèn mọn này là từ người nam nhân ý chí sắt đá kia hay sao?
Có chuyện gì với người nam nhân này vậy?
Không phải là ngay từ đầu hắn không muốn làm phu thê với nàng hay sao? Tại sao bây giờ lại không hiểu được mà đổi ý rồi, lại còn khi dễ nàng như vậy?
Triệu Nhu cảm thấy nam nhân này thật là quá khốn nạn, nàng né tránh nụ hôn gặm cắn của hắn, dùng nắm tay đ.ấ.m vào trước n.g.ự.c của nam nhân, tức muốn hộc m.á.u nói: "Chu Cẩn Ngôn, chàng buông ta ra, chàng đồ hỗn trướng này, hôm nay chàng uống lộn thuốc hay sao vậy?"