Chu Cẩn Ngôn nhìn thấy biểu tình của Triệu Nhu thì liền tức giận. Hắn cảm thấy Triệu Nhu đã đi quá xa rồi, rõ ràng là do nàng vô cớ gây sự trước, chẳng lẽ hắn không chịu nhường chỗ là lỗi của hắn hay sao?
Nhìn thấy thái độ của Triệu Nhu khi đối với Tuệ Đức và bản thân, Chu Cẩn Ngôn cảm thấy cực kỳ ủy khuất, rõ ràng hắn mới là phò mã của nàng, vậy mà tại sao Triệu Nhu lại gần gũi với một người ngoài như thế, thân mật với một hòa thượng, làm hắn dường như trở thành một kẻ thứ ba dư thừa.
Này rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Chu Cẩn Ngôn căm giận bất bình đến nỗi sắc mặt cũng đen lại, hắn liếc mắt nhìn chỗ mà Triệu Nhu và Tuệ Đức muốn ngồi xuống, phát hiện nơi đó không có đệm mềm, hắn liền hừ một tiếng rồi đứng lên, “Từ từ, hai người qua bên này ngồi đi, vị trí ở chỗ kia không tốt, ta vừa mới nhớ ra là ta còn có việc nên ta phải đi trước. Tuệ Đức pháp sư, bệnh của điện hạ phải làm phiền ngài rồi, chờ sau khi xong khám ta sẽ cho người dùng xe ngựa đưa ngài trở về.”
Chu Cẩn Ngôn tức giận, hắn cảm thấy rằng nếu như hắn còn tiếp tục ở lại đây thì mình sẽ bị làm cho tức đến mức thất thố, vì vậy hắn cần phải tìm một lý do để rời đi và bình tĩnh lại một chút.
Trước khi đi, hắn còn không quên niệm một câu cuối cùng với Tuệ Đức, hắn muốn hắn ta phải nhớ kỹ thân phận và mục đích của hắn ta khi đến nơi này, không cần làm những việc dư thừa khác, xem bệnh xong thì hãy mau cút đi.
“Đa tạ phò mã, bần tăng có thể tự đi về và không cần dùng đến xe ngựa.” Tuệ Đức chắp tay trước ngực, biểu đạt lòng biết ơn.
Sắc mặt Chu Cẩn Ngôn tối sầm lại, miễn cưỡng cười khẽ nói: “Như vậy làm sao được, làm sao có thể để pháp sư đi bộ trở về được, lễ tiết nên có thì vẫn phải có, nàng nói đúng không, nương tử.”
Chu Cẩn Ngôn nhìn về phía Triệu Nhu, hắn không gọi nàng là điện hạ mà gọi nàng là nương tử theo xưng hô của một cặp phu thê dân gian.
Triệu Nhu thấy Chu Cẩn Ngôn tràn đầy ghen tuông thì trong lòng nở hoa, nàng thầm nói, “Hừ, không ngờ chàng lại là một cái thùng giấm lớn, bây giờ chàng đã biết cảm giác bị lạnh nhạt không dễ chịu chút nào rồi chứ, chàng xứng đáng lắm.”
Đại thù đã được báo, Triệu Nhu trêu cợt thành công thở ra một hơi, bình tĩnh lại sắc mặt thiếu chút nữa đã lộ ra của mình, nàng bắt đầu làm bộ làm tịch nói: “Phò mã nói đúng, Tuệ Đức pháp sư cứ chờ đã, để ta phái người đưa ngài trở về.”
Nói xong, cũng không đợi Tuệ Đức cự tuyệt, Triệu Nhu liền kéo hắn đến chỗ mà Chu Cẩn Ngôn đã nhường ra.
Nàng…… thật sự dắt tay tên hòa thượng kia?