Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 12

[Nhật ký] Mặc dù Nhân Nhân là con trai nhưng thỉnh thoảng em ấy lại thích chơi đồ chơi của con gái. Có đôi khi chú Trần sẽ mặc chiếc váy nhỏ cho em ấy, Nhân Nhân một bên nũng nịu, một bên lại xoay xoay váy một cách vui vẻ. ------ Nhật ký của Sở Nam Trúc.

“Trần Nhân Nhân?”

“Ừ.” Sở Nam Trúc ấn Kỷ Vãn vào trong chăn quấn kỹ lại. Sau đó, hắn cũng nằm xuống, khép hờ mắt, thì thầm: “Ba em tên là Trần Thanh Thư, còn mẹ em tên là Tưởng Thiến. Em là đứa con trai quý giá duy nhất của họ."

"Ba em, mẹ em?" Xưng hô này thật xa lạ. Khi đầu lưỡi Kỷ Vãn đọc ra tới, cậu cảm thấy rất khó chịu: "Vậy thì, còn anh thì sao? Anh là gì của em?"

Sở Nam Trúc chống đỡ thân trên, vuốt ve mái tóc xoăn trên trán Kỷ Vãn, nhẹ nhàng nói: "Thời thơ ấu chúng ta là thanh mai trúc mã, là hai đứa trẻ không thể tách rời."

Chuyện này... Kỷ Vãn lại nói: "Vậy ra ba mẹ của em và ba mẹ anh quen nhau à?"

"Ừ, ba mẹ em rất bận, nên phần lớn thời gian em sống ở nhà anh, hai gia đình chúng ta có quan hệ rất tốt."

"Vậy sau khi em lạc mất, họ đã đi đâu?"

"Định cư ở nước ngoài” hắn dừng một chút: “Vì em mất tích, ba mẹ em tìm kiếm nhiều năm không có kết quả, thật sự rất đau buồn, không muốn ở lại nơi đau thương này nên ra nước ngoài."

"À..." Từ đáy lòng Kỷ Vãn nảy lên một cổ mất mát không thể giải thích được.

“Nhưng hôm qua anh đã bảo họ nhanh chóng trở về, Nhân Nhân đã tìm được rồi.” Sở Nam Trúc tiếp tục nói: “Em có thể nhìn thấy họ sớm thôi.”

“Chờ đã!” Kỷ Vãn nắm lấy bàn tay đang chỉ lung tung: "Anh nói em sẽ sớm... có thể nhìn thấy bọn họ? Không phải, làm sao hôm qua anh xác định em là Nhân Nhân? Không phải vừa mới xác định sao?"

"Không phải anh nói rồi sao? Anh đã nhận ra em từ lâu rồi. Vẻ ngoài có thể tương tự, âm thanh có thể bắt chước, nhưng có một số thứ không bao giờ có thể sao chép."

"Ví dụ như đôi mắt này, khi anh nhìn em ở buổi hòa nhạc, anh biết rằng Nhân Nhân của anh đã trở lại. "

Khi Sở Nam Trúc đang nói về Nhân Nhân, Kỷ Vãn nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt hắn, điều này mặc dù không cảm động lắm, nhưng Kỷ Vãn lại cảm nhận được nỗi chua xót mà Sở Nam Trúc đã tìm kiếm suốt bao năm qua.

"Rột~" Người nào đó bụng trống rỗng, vang lên như sấm.

Thời điểm cảm động như vậy mà lại đói có ổn không vậy? Kỷ Vãn không nói nên lời với chính mình.

"Đói không? Muốn ăn cái gì?" Sở Nam Trúc đứng dậy, Kỷ Vãn cảm thấy đã ngủ đủ, cũng cùng hắn đứng dậy.

"Ăn gì cũng được, nhưng em muốn nhiều thịt một chút, ít rau một chút.” Kỷ Vãn không biết xấu hổ nói.

“Được rồi, để anh nấu cho em.”

“Ồ.”

Chờ đã! Kỷ Vãn mới nhận ra điều này, Sở Nam Trúc vừa nói cái gì? Anh ấy nấu ăn? Anh ấy có thể nấu ăn? Kỷ Vãn không thể tin được, Sở Nam Trúc nhanh chóng mang giày vào rồi mở cửa đi ra ngoài, Kỷ Vãn tò mò bước ra đi theo hắn.

Khi bước ra khỏi phòng ngủ, cậu nhận ra phong cách trang trí ở đây hơi khó tả, nói dễ nghe thì màu mè, nói khó nghe thì hoa mắt, lộn xộn, độ bão hòa màu sắc của mọi thứ quá cao, giống như căn phòng dành cho một đứa trẻ hơn.

Đâu đâu cũng có những mô hình cùng hình ảnh anime, manga Kỷ Vãn tiện tay cầm một cô gái mặc bộ đồ thủy thủ, đó là nhân vật nữ chính trong anime cách đây nhiều năm, ăn mặc hở hang, dáng điệu xinh đẹp, rất có cảm giác niên đại.

Những thứ ở phía trước tạm thời xem là thứ mà một cậu bé bình thường thích, nhưng trên tủ trưng bày dễ thấy nhất ở mặt trước thế mà có gấu bông cùng búp bê, đồ viền ren này, búp bê Barbie này! Không ngờ Sở Nam Trúc lại có một trái tim thiếu nữ?

Kỷ Vãn nổi lên ý xấu, cậu cầm con búp bê vải lên, nói với Sở Nam Trúc đang trong bếp: "Một số người, bề ngoài là một chàng trai mạnh mẽ, nhưng thực ra trong tâm họ là một tiểu công trúa." Sau đó cậu giơ lên một con búp bê mặc một chiếc váy ngắn buộc tóc đuôi ngựa, nói với Sở Nam Trúc: "Đúng không? Đại ảnh đế."

Sở Nam Trúc đang chặt xương thịt. Hắn nhìn lên thấy đồ vật Kỷ Vãn đang cầm, vừa xắt lát miếng thịt vừa nhàn nhạt nói: "Đây là món đồ chơi yêu thích nhất của em hồi nhỏ. Anh cố ý đặt nó ở vị trí bắt mắt nhất của tủ trưng bày."

"Cái gì? Anh... anh đang nói nhảm nhí gì vậy." Kỷ Vãn hóa thạch.

Bỏ thịt, bắp, cùng một ít dược liệu vào trong nồi áp suất, Sở Nam Trúc rửa tay, lấy ra một ít khăn giấy lau khô, đến gần Kỷ Vãn, lấy búp bê di động trong tay của cậu nói: “Đây là đồ em yêu thích đó? Không chỉ cái này, mọi thứ bên ngoài đều là thứ em thích. Dù em không nhớ nhưng anh vẫn giữ lại tất cả cho em.”

Sở Nam Trúc chắc bị mình vạch trần sự thật rồi nên mới thẹn quá hóa giận nói mấy lời vô nghĩa này... Trong lòng Kỷ Vãn kết luận như vậy.

"Anh nói nhảm gì vậy? Làm sao em lại thích mấy thứ này? Đây là thứ chỉ có con gái mới thích." Mặt Kỷ Vãn hiện lên những đường đen, nhanh chóng đặt con búp bê về chỗ cũ.

"Đó là sự thật, anh còn có ảnh. Lúc đó em được chú Trần mặc váy công chúa, em còn rất vui vẻ."

"A!! Không nghe không nghe rùa tụng kinh!" Kỷ Vãn bịt tai lại. Trong lúc tuyệt vọng, cậu chạy đến bên cạnh Sở Nam Trúc, ôm cổ hắn, buộc hắn phải cúi đầu ngăn cản hắn không được nói nữa: “Không được nói nhảm nhí!”

“Anh không có, thật sự là có ảnh.” Sở Nam Trúc giữ chặt cổ tay Kỷ Vãn, hắn ngước nhìn Kỷ Vãn trong tư thế này, khoảng cách hai người có hơi gần, chóp mũi đối diện với chóp mũi, Kỷ Vãn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Sở Nam Trúc đang phả vào mặt mình.

Đột nhiên, Sở Nam Trúc tiến lại gần hơn, Kỷ Vãn cảm thấy hình như hắn muốn hôn cậu.

Hơi bối rối, tim đập nhanh quá.

"Ảnh... ảnh thì sao? Nói miệng không có bằng chứng." Kỷ Vãn dời mặt đi, khóe mắt có chút đỏ lên, Sở Nam Trúc cười nhỏ một tiếng, kéo Kỷ Vãn để cậu ngồi lên chiếc ghế sô pha êm ái: "Em đợi chút, anh sẽ ra ngay."

Sau đó hắn bước vào phòng làm việc, lấy ra một album ảnh dày cộp, nhân tiện còn lấy theo một túi bánh mì nướng, nhét bánh mì nướng cho Kỷ Vãn. Chiếc ghế sô pha chìm xuống, hắn ngồi bên cạnh Kỷ Vãn, đặt album ảnh trên đầu gối của Kỷ Vãn, chân hai người dựa cạnh nhau.

Sở Nam Trúc: "Canh với cơm không chín nhanh được, em ăn bánh mì trước để lót dạ, nhân tiện xem ảnh của chúng ta."

Kỷ Vãn dùng ngón tay chạm vào bề mặt nhẵn của cuốn album, bìa da màu oải hương đơn giản đến mức không có hoa văn, tuy nhiên xét về độ ố vàng và hư hại của các góc thì chắc hẳn album này đã bị người lật xem rất nhiều lần.

Những tấm ảnh dẫn về quá khứ... Kỷ Vãn không dám lật lại, Sở Nam Trúc một tay ôm Kỷ Vãn, tay phải bao phủ tay trái cậu: "Xem đi, ngoài chúng ta ra, còn có ba mẹ của em ở bên trong. "

"Bọn họ... Bọn họ cũng có ảnh."

"Ừ, nhìn ảnh trước để nhận ra người, ngày mai hai người họ đến nơi cũng không thấy xa lạ nữa."

"Ngày mai!"

"Được rồi, sợ cái gì, không phải có anh ở cùng em sao?” Sở Nam Trúc nói xong, nắm tay Kỷ Vãn chậm rãi lật trang đầu tiên.

Bức ảnh đầu tiên xuất hiện là hai đứa bé đang ngủ trên giường, một đứa là phiên bản thu nhỏ của Sở Nam Trúc, đứa còn lại là phiên bản thu nhỏ của Kỷ Vãn. Hai đứa bé đang tắm trong ánh nắng chiều, đôi lông mi dài rũ xuống như cánh quạt, lặng lẽ như hai thiên thần.

Lật ra sau, bộ dáng Nhân Nhân trông thật ngu ngốc, miệng nhỏ chảy nước miếng dựa vào vai Sở Nam Trúc ngủ khi đi cáp treo, còn có bộ dáng Nhân Nhân đôi mắt mở to long lanh khi thực hiện điều ước với sao băng.

Ngoài ra còn có cảnh hai đứa trẻ giẫm lên ghế đẩu, bôi kem vào mặt nhau.

Càng quá mức hơn nữa là thực sự có một bức ảnh vẻ mặt bé Nhân Nhân kiêu hãnh, cằm nâng lên mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, lúc này Tiểu Nam Trúc ngốc như gà đang đứng bên cạnh, hình như là bị sốc.

Kỷ Vãn lập tức rút lịch sử đen ra bỏ vào trong túi: “Cứ coi như không tồn tại!”

Sở Nam Trúc ở bên cạnh cười rung lên như cái sàng, Kỷ Vãn giẫm lên mu bàn chân hắn: “Cười cái rắm."

"Ừ, ừ anh không cười nữa, tiếp tục đi, phần sau chú Trần và dì Tưởng đều chụp."

Kỷ Vãn ngay lập tức dựng thẳng thắt lưng, đầu lưỡi áp vào hàm răng, từ từ mở ra.

Một người đàn ông đẹp trai với đôi mắt tròn xoe như một chú nai nhỏ. Trước ống kính người đó mỉm cười dịu dàng nhân hậu, giống như một bông hoa anh đào đang dần rơi xuống. Người ấy ôm bé Nhân Nhân dễ thương, bên cạnh là một người phụ nữ trông rất mạnh mẽ, cô ôm bờ vai của người đàn ông, gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.

Khi Kỷ Vãn nhìn thấy họ, trong lòng cậu đau xót, rõ ràng cậu không còn nhớ gì về họ, nhưng bỗng nhiên cậu rất muốn khóc.

“Ngày mai có thể nhìn thấy bọn họ, vậy cũng không buồn nữa.” Sở Nam Trúc xoay người, đưa hai tay đặt ở dưới nách Kỷ Vãn, nâng cậu lên, tách hai chân cậu ra, cậu ngồi lên đùi hắn, để cậu tựa đầu trên vai mình, thỉnh thoảng chạm vào tóc và cổ của Kỷ Vãn.

Tư thế này... Cả người Kỷ Vãn áp sát vào Sở Nam Trúc, hai bộ phận không thể miêu tả của họ thậm chí chỉ cách nhau hai lớp vải mỏng. Nhúc nhích một chút thì phải lau súng cướp cò đó...

Có chút khó xử, có chút mờ ám, lại có chút ấm áp không muốn động đậy, Kỷ Vãn nghĩ thầm, hai người bọn họ đang làm gì vậy? Có phải đang yêu nhau không? Hay là từ nhỏ đã thích thân mật như vậy, cho nên Sở Nam Trúc mới làm rất thuần thục, sau đó coi những hành vi như người yêu này thành một thói quen tự nhiên?

“Sở Nam Trúc… khoan đã, em có một câu hỏi.” Kỷ Vãn dựng thẳng người, chống tay lên đệm sô pha phía sau Sở Nam Trúc để giữ thăng bằng, vừa định từ trên người hắn trèo xuống, nhưng lại bị Sở Nam Trúc giữ chặt eo không thể động đậy.

Hay lắm, cứ cọ xát như vậy, Kỷ Vãn nhỏ không biết cố gắng đã ngẩng đầu.

"Anh không nghĩ rằng chúng ta quá... quá mờ ám sao? Chúng ta chỉ là quan hệ trúc mã trúc mã thôi mà!"

"Em nghĩ vậy sao?" Sở Nam Trúc vừa tiến lại gần vừa dùng chóp mũi dụi dụi mũi Kỷ Vãn, ánh mắt sâu kín, tính toán định nuốt chửng cậu trong một miếng.

“Em cho rằng quan hệ của chúng ta là như thế nào?” Sở Nam Trúc rũ mắt xuống, giọng nói giống như có ma lực, mang theo ý dụ dỗ.

“Làm sao… làm sao em biết được, chỉ là… chúng ta có quan hệ này từ khi nào?”

“Là quan hệ gì?” Sở Nam Trúc tiếp tục giả ngu dụ dỗ.

"Thì là, là loại quan hệ này đó."

Sở Nam Trúc lại bị cậu làm cho buồn cười, Kỷ Vãn đêm nay bị hắn cười nhạo hơi nhiều, cậu xấu hổ đến cả người không ổn, che miệng hắn lại, cố gắng lưu lại một chút mặt mũi: “Cười cái mông!”

Trong ánh mắt Sở Nam Trúc chợt lóe một tia sáng, tiến lại gần Kỷ Vãn, cướp đi hơi thở của cậu một cách vô cùng bá đạo.

Đầu lưỡi cứng rắn cạy mở hàm răng của Kỷ Vãn, hôn cậu đến thần hồn điên đảo, đầu lưỡi thân mật liếʍ ɭáρ từng chiếc răng Kỷ Vãn, vừa tỉ mỉ vừa nhẹ nhàng, lại vừa lưu luyến, không phân biệt được là nước bọt của ai, dù sao cũng trao đổi cho nhau, nuốt của nhau, hầu kết điên cuồng trượt lên xuống.

Một lúc lâu sau, hô hấp Kỷ Vãn trở nên khó khăn, cuối cùng Sở Nam Trúc mút chặt môi dưới của Kỷ Vãn một lúc rồi mới buông cậu ra.

Ngón tay cái lướt qua đôi môi căng bóng của Kỷ Vãn, Sở Nam Trúc nhìn cậu nói: "Em nói sai rồi, phải nói là chúng ta khi nào mà không phải là loại quan hệ này."

"Chúng ta vẫn luôn là loại quan hệ này, từ quá khứ đến tương lai, vĩnh viễn không thay đổi.”

—————————————————

Hôn cái gì mà như muốn nuốt nhau (⌣_⌣”)
Bình Luận (0)
Comment