Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 42

Tim Kỷ Vãn ngừng nhảy một cái, thật ra cậu cũng muốn nói câu này, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?

Khi Kỷ Vãn nhìn vào mắt Sở Nam Trúc định nói ta cũng vậy, hắn đột nhiên nói, "Ta bị đau đầu, ngươi có thể giúp ta được không?"

Sở Nam Trúc đã bị đau đầu nhiều năm, nhưng hắn đã quen nhẫn nại, cũng được vô số đại phu đã khám cho nhưng họ đều nói rằng hắn không có chuyện gì lớn, có lẽ là do vất vả lâu ngày nên quá sức chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

Buổi tối ngày đó nhìn thấy Kỷ Vãn, không hiểu sao, ban đêm vẫn luôn khó ngủ dường như nhẹ nhàng hơn, người luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn như trùng hợp với khuôn mặt Kỷ Vãn.

Trong khoảng thời gian Kỷ Vãn chưa có đến phủ tướng quân, Sở Nam Trúc thường nằm ngửa trên giường, trong đầu luôn tự hỏi: rốt cuộc người đó là ai.

"Đau đầu? Có cần ta xoa bóp cho ngươi không?" Kỷ Vãn duỗi tay đặt lên thái dương Sở Nam Trúc.

Nhưng lại bị Sở Nam Trúc nắm lấy, hắn nói: “Đừng nhúc nhích.”

“A, xin lỗi.” Nói xong Kỷ Vãn muốn rút tay ra, nhưng Sở Nam Trúc lại nắm rất chặt.

“Đừng nhúc nhích, nằm trong ngực của ta, nhắm mắt ngủ đi, như vậy ta sẽ cảm thấy thoải mái.” Tướng quân điều chỉnh tư thế, để cả người Kỷ Vãn nép vào trong lòng ngực của mình.

Không biết tại sao, dường như hai người đã luyện tập tư thế này rất nhiều lần, nhìn dị thường mà lại theo lý thường rất hợp nhất.

Sở Nam Trúc cũng thật sự mệt mỏi, cho tới nay hắn vẫn luôn khó ngủ, nhưng hôm nay hắn rất thoải mái, như thể đã tìm được bảo bối mà mình hằng mong ước, ôm bảo bối vào lòng, ôm chặt, dường như chỉ có vậy mới an tâm.

Mà Kỷ Vãn bị hắn ôm lấy, tựa đầu vào vai của hắn, chóp mũi ngửi được mùi hương trên người tướng quân, mi mắt càng lúc càng nặng, từng chút từng chút khép lại.

Ngày hôm sau, động tĩnh bên ngoài đánh thức Kỷ Vãn, cậu ngồi thẳng dậy, chỗ bên cạnh không còn ai, tướng quân đã dậy sớm ra ngoài, Kỷ Vãn ngủ rất ngon nên thời điểm thức dậy khuôn mặt mang nét tươi cười, mặt mày hồng hào.

Thị nữ Tiểu Mẫn tiến vào hầu hạ cậu, thấy bộ dáng cậu như vậy nàng e lệ, cúi đầu rũ mặt, bưng một chậu nước rửa mặt tới nhỏ giọng nói: “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, phu nhân cảm nhận được thân mình có gì không thoải mái không?”

“Thoải mái? Rất thoải mái, ha ha ha.”

Tiểu Mẫn nghe xong, mặt càng đỏ hơn chút, nàng vội vàng hờn dỗi: “Vãn phu nhân.”

Kỷ Vãn mới vừa ngồi xuống rửa mặt, Tiểu Mẫn cầm khăn lôиɠ ʍυốn tiến tới lau nước cho cậu, nhưng lại bị tướng quân không biết từ đâu ra cắt đứt. Trên trán tướng quân còn có chút mồ hôi, có lẽ là sau khi luyện tập xong liền chạy tới.

Tướng quân cầm khăn lông tự lau mặt cho Vãn phu nhân?

Chỉ thấy Sở Nam Trúc giúp Kỷ Vãn lau khô nước trên mặt, sau đó lại cầm lấy lược chải đầu cho cậu.

Chỉ là mới vừa chải một chút liền dừng lại, khóe miệng mang theo ý cười, bởi vì tóc giả Kỷ Vãn không cẩn thận xê dịch một chút.

Vì tránh cho Kỷ Vãn xấu hổ, Sở Nam Trúc cố ý vẫy lui hạ nhân.

“Hửm?” Nhận ra có điều không thích hợp Kỷ Vãn quay đầu lại, Sở Nam Trúc vừa lúc ôm lấy eo cậu, khoảng cách hai người rất gần, đôi mắt Kỷ Vãn mơ hồ một hồi, cậu vừa mới cho rằng Sở Nam Trúc muốn hôn cậu.

Nhưng hắn lại kéo ra khoảng cách giữa hai người, thời điểm nói chuyện hơi hơi nghiêng đầu như là ở trêu đùa: “Vãn phu nhân đêm qua ngủ có thoải mái không?”

Sao ai cũng hỏi cậu thoải mái hay không vậy? Kỷ Vãn không nghĩ quá nhiều lại trả lời một lần nữa: “Thoải mái.”

Sở Nam Trúc thấp giọng cười một chút, Kỷ Vãn lúc này mới phát giác chính mình bị hắn chơi.

Cậu cũng không cam lòng yếu thế vươn ngón tay chọt vào eo hắn, Sở Nam Trúc không sợ thứ này, chỉ là nhéo nhéo ngón tay Kỷ Vãn: “Ta chải tóc cho ngươi một chút, chờ lát nữa ra ngoài.”

“Ra ngoài? Đi nơi nào?”

“Bắn cung, đi không?”

“Đi chứ!” Kỷ Vãn chưa từng được bắn cung, nghe vậy có chút vui vẻ, Sở Nam Trúc dùng một sợi dây cột tóc nhẹ nhàng buộc lại tóc giả cho Kỷ Vãn.

Đột nhiên Kỷ Vãn nhìn thấy một thanh kiếm đen như mực mặt trên chỉ có hoa văn của Sở gia được đặt trên giá bày biện giữa phòng, sau khi Sở Nam Trúc giúp cậu sửa lại tóc, Kỷ Vãn tò mò đi tới chạm vào nó.

“Đây là cái gì, sờ lên dường như rất lạnh? Đây là thiết (sắt) sao?”

“Là thiết, nhưng mà là huyền thiết.”

“Huyền thiết là cái gì?”

“Huyền thiết một ngàn tuổi được chôn sâu dưới lòng đất một ngàn mét.”

“Ồ ——” Kỷ Vãn lòng hiếu kỳ hại chết mèo, vươn tay sờ sờ, Sở Nam Trúc đi tới nắm lấy tay Kỷ Vãn trực tiếp rút thanh kiếm này ra: “Đây là kiếm của đại tướng quân ngày trước, chém sắt như chém bùn, muốn đeo một chút không?”

Lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, ánh sáng trắng phản xạ chiếu lên khuôn mặt Kỷ Vãn.

“Muốn, nhìn tương đối uy phong.”

Sở Nam Trúc chỉ cười một chút, gỡ kiếm xuống sau đó tùy ý đeo ở trên eo Kỷ Vãn.

Lại nắm tay cậu hai người băng qua hành lang dài, con đường đi qua vô số thị nữ thị vệ, bọn họ nhìn thấy kiếm trên eo Kỷ Vãn, trong nháy mắt kia đều không ngoại lệ vẻ mặt toàn bộ đầy kinh ngạc cùng quỳ xuống đất.

Kỷ Vãn:???

Sở Nam Trúc quay đầu lại nói: "Kiếm trên người của ngươi đại biểu cho ta. Cầm lấy đi, đừng bao giờ lấy xuống. Sau này sẽ không có ai bắt nạt ngươi."

Kỷ Vãn sờ sờ thanh kiếm, nhìn Sở Nam Trúc đang nắm tay mình. Đột nhiên cảm thấy hương vị được bảo vệ thực sự cũng không tệ lắm.

Sở Nam Trúc dẫn Kỷ Vãn đến thao trường, đưa cho cậu một cây cung để cậu thử, nhưng vì đây là lần đầu tiên cậu sử dụng, thậm chí còn không thể kéo dây cung.

Nheo mắt nhìn bia ngắm phía xa, tay cầm cung run rẩy, Sở Nam Trúc tiến lại gần đứng bên cạnh cậu, cả người vây quanh Kỷ Vãn, tay cầm tay dạy cậu cách bắn tên.

“Ngươi phải đứng thế này, giữ thẳng thắt lưng tách hai chân ra một chút.” Nói xong, Sở Nam Trúc dùng chân mình tách đùi Kỷ Vãn ra một chút, để cậu đứng vững vàng hơn.

Sau đó, hắn di chuyển lên sờ eo của Kỷ Vãn, khiến cậu hoàn toàn thẳng lưng. Cuối cùng là nắm tay Kỷ Vãn, dùng một chút lực kéo cung.

"Víu" một tiếng, mũi tên nằm giữa hồng tâm.

Tất nhiên Kỷ Vãn rất vui, đây là lần đầu tiên cậu bắn cung nên cậu rất hứng thú. Sở Nam Trúc cầm tay dạy Kỷ Vãn từ lúc sáng cho đến lúc ăn trưa.

Hai người cư xử thân mật như vậy liên tiếp trong vài ngày, buổi tối Sở Nam Trúc sẽ có động tác thân thiết với Kỷ Vãn, ôm ôm hôn hôn, đôi khi còn duỗi tay tiến vào.

Kỷ Vãn là một nam nhân, đương nhiên cậu cảm thấy Sở Nam Trúc có phản ứng với mình, nhưng tại sao hắn lại không muốn làm đến cùng? Rõ ràng là có thể mà?

Nếu chuyện này cứ tiếp tục như vậy, nhiệm vụ sẽ không thể hoàn thành?

Một ngày nọ Kỷ Vãn vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa, Tiểu Mẫn bước nhỏ tiến vào thông báo nói buổi chiều Liễu phu nhân triệu kiến.

Kỷ Vãn sửa soạn một chút rồi đến chỗ Liễu phu nhân, vừa vào phòng Liễu phu nhân đã vẫy lui hạ nhân ra để Kỷ Vãn ngồi bên cạnh, bà nắm lấy tay cậu nhỏ giọng nói: “Bây giờ cả phủ tướng quân đều nói ngươi là người được tướng quân muôn vàn sủng ái."

"Ta? Có sao?" Kỷ Vãn rất ngạc nhiên.

Không hiểu sao trên mặt Liễu phu nhân lại lộ ra vẻ có chút tinh tế nhưng trong nháy mắt, bà cười nói: "Kiếm của tướng quân chưa bao giờ đưa cho người khác. Ngươi là người đầu tiên. Bây giờ mọi người trong phủ đều nói ngươi là người được tướng quân treo ở đầu quả tim, vậy... Vãn sư phụ, ngươi cảm thấy tướng quân đối với ngươi có tốt không?"

"Tốt thì có tốt." Kỷ Vãn nghĩ, đại khái thì mỗi khi hắn rảnh rỗi đều ở cùng Kỷ Vãn, còn sẽ cho mình làm cái này cái kia, muốn cái gì thì cho cái đó, bất kỳ thứ quý hiếm nào cũng sẽ đưa lại đây đầu tiên.

Liễu phu nhân lại nói: "Vậy thì... trên giường..."

Cái này... Mặt Kỷ Vãn lộ vẻ khó xử lắc lắc đầu.

Liễu phu nhân thay đổi sắc mặt ngay lập tức, ngay cả Kỷ Vãn cũng không được? Xem ra tướng quân dường như có bệnh ẩn, sắc mặt bà lập tức tái nhợt, có quá nhiều chuyện cần xem xét.

Kỷ Vãn không biết phải an ủi thế nào nên chỉ có thể nói: “Ta sẽ cố gắng một lần nữa, Liễu phu nhân, bà đừng nản lòng.” Tất nhiên cậu phải cố gắng một lần nữa, bằng không nhiệm vụ thì làm sao bây giờ?

Nhưng mà rõ ràng Liễu phu nhân không muốn nghe Kỷ Vãn nói nữa, thậm chí lúc bảo cậu quay về, thái độ của bà cũng trở nên lạnh lùng một chút.

Kỷ Vãn sờ mũi, nghĩ thầm người cổ đại cũng thật lợi thế.

Từ nơi Liễu phu nhân đi ra, tiếp tục trở lại phòng của tướng quân, lại nhìn thấy Tiểu Mẫn đang đứng ở cửa, trên tay xốc lên chiếc khăn mùi xoa, cắn chặt môi dưới vẻ mặt như muốn khóc.

Thấy Kỷ Vãn trở về, nàng lập tức chào đón giọng điệu lo lắng: “Phu nhân, không tốt không tốt!”

“Có chuyện gì mà gấp vậy?”

“Khi phu nhân đi vắng, đại phu nhân đã gửi rất nhiều đồ tới, còn..." Khuôn mặt nhỏ của nàng lo lắng đỏ bừng, Kỷ Vãn kéo nàng vào phòng, chỉ thấy trên bàn trong phòng có vài cái mâm được che bằng vải đỏ.

Kỷ Vãn mở ra, bên trong cái mâm là một chiếc váy màu hồng phấn, lụa mỏng, so với y phục nữ màu đen trên người cậu thì loại váy này nữ tính hơn.

Lại xốc mở các mâm khác, có đồ trang sức, son phấn cùng một ít châu báu.

Kỷ Vãn cau mày, thấy Tiểu Mẫn đi tới, cậu hỏi: "Đại phu nhân đưa tới?"

Tiểu Mẫn: "Dạ, đại phu nhân cũng chính là công chúa điện hạ. Nàng sai người gửi trang phục của hoàng thất cho phu nhân… để ngài mặc vào buổi tối đi gặp nàng ấy, nàng có vẻ rất tức giận, đại phu nhân nói ngài đến ở phủ tướng quân lâu như vậy sao còn chưa đến bái kiến chính thất!”

Tiểu Mẫn học giọng điệu của thị nữ truyền lời, càng thêm mắm thêm muối mấy lời buổi chiều nghe được.

Kỷ Vãn nghe ra, đây có thể là một công chúa điêu ngoa, biết nguyên thân của Kỷ Vãn là người hoàng thất nên lập tức đưa người vào phạm vi của mình, thấy cậu chậm chạp không tới thăm viếng nên tức giận, gọi cậu mặc y phục hoàng thất lại đến gặp nàng ta.

"Tướng quân... Hôm nay tướng quân đến Đông Lâm để điều quân. Có thể khuya mới về, phu nhân, chúng ta... Chúng ta phải làm sao bây giờ? Hay là nhờ người mời tướng quân trở về?"

“Không… quên đi, đừng làm chậm trễ việc của tướng quân.” Kỷ Vãn nhìn bộ quần áo, cầm lên rồi rũ xuống một chút, quả thực rất đẹp, nhưng… Cậu là nam nhân mà, mặc quần áo nương (nữ tính) như vậy làm gì? Vẫn là y phục của nữ nhân trong phủ tướng quân hợp hơn...

Tiểu Mẫn nói, "Phu nhân có muốn mặc nó không?"

Kỷ Vãn nghĩ, bộ y phục này có lẽ không đơn giản như vậy. Nếu cậu ở trong phủ tướng quân lại đi mặc y phục hoàng thất sẽ bị hiểu thành ý gì?

Cho dù cậu ngốc, cậu cũng có thể nhìn ra được.

"Để ta nghĩ lại..."

........

Lá cờ của Sở gia trên thao trường phất phơ trong gió, căng phồng lên, tiếng binh lính vang vọng cả bầu trời, Sở Nam Trúc đứng giữa lễ đài, hơi nheo mắt nhìn họ.

Nhiệm vụ hôm nay hơi nặng, ánh mặt trời rất gắt, tướng quân trong phút chốc xuất thần, tâm trí chỉ có bóng dáng ai đó lấp đầy, không biết chiều nay y ngủ có ngon không? Có đắp chăn đàng hoàng không?

Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc lá phong vàng khô héo, được hái bên ngoài chùa Hộ Quốc vào ngày hôm đó. Từ ngày gặp được Kỷ Vãn, Sở Nam Trúc vẫn luôn cảm thấy trong đầu nổi lên một tầng sương mù, trong biển sương mù có một người đang đứng, dáng người rất giống Kỷ Vãn, nhưng Sở Nam Trúc lại không chắc đó có phải là cậu không.

Khi gió thu thổi qua, Sở Nam Trúc suy nghĩ quá tập trung nên không chú ý, lá cây trong tay đã bị thổi bay.

Bay bay, bay tới bên trong một cái ao nhỏ, khoảnh khắc rơi trên mặt nước, sương mù trong lòng Sở Nam Trúc như tản ra một chút.

Hắn đột ngột ngẩng đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Nhân Nhân.”
Bình Luận (0)
Comment