Tiểu Đàn - Mang Củ Cải Dụ Thỏ Ra

Chương 4

Trong phút chốc ôm chầm lấy Tiểu Đàn lơ lửng trên không vào lòng, Các chủ cảm thấy may mắn vì hắn đã lao như bay đến Phi Vũ lâu ngay khi thấy được Tiểu Đàn trèo qua lan can.

Hắn nhìn gương mặt kinh ngạc của người trong vòng tay, cuối cùng cũng đã thấy rõ được trái tim mình.

Các chủ phái đệ tử canh giữ hết tất cả mọi tòa lầu trong nội các, ngoài thời gian việc xử lý công việc nội vụ thì hầu như lúc nào hắn cũng túc trực bên cạnh Tiểu Đàn.

Sáng sớm, hắn nằm trên giường cùng với Tiểu Đàn đã được cho uống thuốc an thần. Sau nửa đêm thì đúng như lời đại phu nói, nhóc con trong bụng Tiểu Đàn lại bắt đầu làm ầm làm ĩ, do đó Tiểu Đàn cũng tỉnh theo rồi lại trằn trọc không yên. Cậu khó chịu phát ra từ tiếng rên ư ư, cả người khẽ cuộn tròn lại, mặt mày cũng gục xuống nom hết sức đáng thương.

Các chủ nhẹ giọng hỏi: "Để ta xoa nó giúp em được không?"

Nhưng hắn thấy được khoảnh khắc mình chìa tay ra, trong mắt Tiểu Đàn lại hiện lên vẻ sợ hãi rõ rệt.

Cuối cùng hắn đành hạ tay xuống.

Hắn chợt nhớ đến tình cảnh lúc hôn mê kia của Tiểu Đàn, khi lần đầu tiên hắn được chạm vào đứa nhỏ.

Đúng rồi, hai người họ đều sợ hắn.

...

Lần đó tuy rằng công cuộc "Bay" thử của Tiểu Đàn thất bại, nhưng cũng may Các chủ vẫn bảo vệ cậu được bình an vô sự.

Chỉ là sau đấy cậu đã ngộ ra được, thì ra mình không thể bay "Bay", cũng chẳng có cách nào mang theo "Chim nhỏ" trong bụng mà bay đi cả, thế là trông cậu có hơi mất hứng. Mặc cho Các chủ có tìm mọi cách để lấy lòng đi chăng nữa thì trước sau gì Tiểu Đàn cũng chỉ khát vọng mà nhìn đàn chim đang bay ngoài cửa sổ.

Các chủ thở dài.

Hắn hỏi: "Tiểu Đàn à, em muốn bay sao?"



Tiểu Đàn quay đầu lại nhìn hắn, chất chứa trong đôi mắt là chờ mong khôn cùng.

...

Lúc Các chủ bay vút qua khắp núi rừng, làn gió ban mai hơi lạnh khiến cơ thể người trong vòng tay có vẻ càng thêm ấm áp. Tiểu Đàn bám chắc vào cổ hắn, hai mắt mở to tròn nhìn khắp xung quanh, vẻ mặt sinh động hệt như lúc trước.

Các chủ biết ngay tại giờ này phút này tim của Tiểu Đàn đang dán lên lồng ngực mình.

Nhịp tim của Tiểu Đàn rất êm tai, ẩn bên trong thật ra còn có thêm một nhịp đập khẽ khàng nho nhỏ khác.

Trên đường trở về, hai người cùng nhau tản bộ trong rừng cây.

Tiểu Đàn của hôm nay trông rất vui vẻ.

Các chủ dán sát vào một bên má cậu mà hỏi: "Em có thích không? Nếu thích thì mai chúng ta lại đến tiếp nhé."

Thân thể kề sát vào nhau, giọng nói của Tiểu Đàn có hơi khàn khàn: "Vui, thích sao, ngày mai lại đến, ngày mai lại đến."

Các chủ nở nụ cười, rõ ràng Tiểu Đàn chỉ đang lặp lại lời hắn nói, nhưng hắn lại nghe hiểu được hàm ý trong đó.

Nếu con ngựa này đi chậm thêm chút nữa thì đoạn đường này sẽ có thể dài ra thêm rồi.

Hắn lại nói rất rất nhiều điều cùng Tiểu Đàn, từ những bí mật của trong sư môn mà hắn chưa bao giờ đề cập với người khác cho đến chén cháo tối qua mà Tiểu Đàn ăn thêm được hai muỗng nữa...

Tiểu Đàn cũng cẩn thận đọc lại từng câu một, khiến cho người ta có một loại ảo giác – dường như đây đúng là một cuộc trò chuyện có hồi có đáp với nhau vậy.

Nhìn Tiểu Đàn trong lòng mình dịu dàng ngoan ngoãn thế kia, Các chủ bỗng thốt ra một câu không đầu không đuôi: "Em thích Các chủ."

Tiểu Đàn không phát ra tiếng nào.



Các chủ lại cố tình nói một lần nữa: "Em thích Các chủ."

... Nhưng hắn lặp đi lặp lại rất nhiều lần, vậy mà Tiểu Đàn vẫn không chịu đọc theo. Hắn bèn cúi đầu nhìn thì mới phát hiện ra người nọ đã ngủ say trong vòng tay hắn từ bao giờ.

Đêm hôm đó, chim nhỏ trong bụng của Tiểu Đàn lại lựa thời gian không đúng mà thức dậy.

Các chủ mở mắt ra thì bắt gặp cặp mắt tủi thân đang rơi lệ vì khó chịu của Tiểu Đàn.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của Tiểu Đàn, còn định đứng dậy rót cho cậu một cốc nước ấm, nhưng bàn tay lại bị cậu nhẹ nhàng bắt lấy.

Tay hắn bị kéo xuống dưới, được Tiểu Đàn vô cùng cẩn thận mà thử đặt lên cái bụng đang chứa chim nhỏ của mình.

Cục ấm áp dưới lòng bàn tay kia đang thoải mái quẫy đạp một cách tràn đầy sức sống, trong giây phút đó trong lòng Các chủ lập tức thề: "Cho dù sau này nó có khỏe mạnh hay không thì hắn đều sẽ yêu thương hết lòng hết dạ, bảo vệ cho nó và cả người sinh ra nó."

Hắn dùng nội lực nhẹ nhàng giúp Tiểu Đàn điều trị khí huyết bên trong cơ thể, cuối cùng chim nhỏ cũng yên lặng chìm vào giấc ngủ say, còn hai mắt của Tiểu Đàn cũng từ từ khép lại.

Các chủ nằm xuống lần nữa, từ sau lưng ôm lấy Tiểu Đàn vào lòng, tay thì vẫn nhẹ nhàng giúp cậu trấn an đứa nhỏ.

Trong đêm khuya thanh vắng như thế, hắn lại chợt nghe được một giọng nói rất khẽ:

"Em thích Các chủ."

Chưa từng có giây phút nào mà trái tim của Các chủ lại chua xót hơn lúc này.

Bởi vì trong lòng hắn biết rõ – một câu nói êm tai như thế, ấy cũng chỉ là một câu học vẹt đến muộn mà thôi.

- Hết chương 4 -

Bình Luận (0)
Comment