Tiêu Dao Khắp Vạn Giới

Chương 12 - Lựa Chọn Của Hắn

“ Đây, đây là …“

Tên trung niên hoảng sợ, tất nhiên hắn thực sự không nghĩ ra thứ mình muốn lại lấy ra bằng cách này. Từ trong giọt máu một tên phàm nhân lấy được, thực sự là quá nghịch thiên đi. Từ xưa đến nay, hắn đã nghe và biết được có rất nhiều thể chất lạ và khác biệt, thế nhưng tên trước mặt này không hề có bất kì đặc biệt thể chất nào a. Làm sao, lấy ra được thứ quý giá như thế này.

Kinh hãi, tên trung niên hoàn tỉnh tiếp nhận mảnh tinh thạch.

Hắn ta ngắm nhìn, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, nhìn qua nhìn về, thế nhưng không phát hiện ra điều gì khác biệt.

Cầm mảnh linh thạch, hắn ta cũng ngạc nhiên vì mình không biết mảnh linh thạch này là cái gì. Có vài thế giới sử dụng linh thạch để tu luyện, mỗi một linh thạch đều đã hấp thu và kết tinh linh khí sung túc để tạo thành, thế nhưng viên linh thạch cầm nơi tay nó không có linh lực ba động, nếu như không phải hiện tại đúng vật này là vật hắn đang muốn tìm, thì nhin qua đúng là rác rưởi không sai biệt lắm.

Nhìn không ra huyền diệu trong mảnh linh thạch, hắn ta suy nghĩ một lát, vung tay bóp luôn mảnh linh thạch.

Khi tức hồng quang trong mảnh linh thạch phát tán ra, trôi nổi giữa không khí, thế nhưng có xu hướng trôi dạt về phía Vương Hoàng. Thấy thế, tên trung niên hừ lạnh, vung tay quét đi đạo khí tức vào thân thể mình. Khí tức được tên trung niên hấp thụ lúc, hắn ta hai mắt mở to, hai chân rung lên chùng xuống, trên trán nổi đầy gân xanh.

“ Hống..”

Tên trung niên hét to, khí tức trên người phát ra, quét ngang thiên địa. Thế nhưng bọn người Vương Hoàng đã được tên trung niên bao trùm bảo vệ không để bị tổn thương. Bất quá, hắn ta đã nhắm mắt lại, đứng giữa không gian như một vị thần.

Mùi thịt nướng đã không còn một mống, hắc hỏa cũng đã được đập tắt hoàn toàn.

Qua một trời gian, tên trung niên từ từ tỉnh lại. Hắn ta kinh sợ khi phát hiện ra mình thế mà tiến thêm một bước, dần dần củng cố được đạo cảnh của mình. Nếu như không có đạo hồng sắc, thì phải cần trăm năm hay nhiều hơn nữa mới có thể củng cố lại cảnh giới được.

Hắn ta nhìn Vương Hoàng, như nhìn một bảo tàng trân quý đồng đạng.

“ Lấy ra tiếp đi, nếu không ta giết sạch các ngươi “ GIấu đi vẻ kinh hỉ, hắn ta lại làm ra vẻ âm trầm, nhìn thẳng Vương Hoàng đe dọa.

Vương Hoàng nghe tên trung niên đe dọa, thầm phỉ nhổ. “ Nếu lấy ra hết không phải là ta trở thành vô dụng sao, ngươi không giét sớm mới lạ ấy “. Thầm nghĩ, Vương Hoàng cũng đang nghĩ cách lợi dụng tình thế, dù sao cũng không ai biết mình lấy ra được bao nhiêu, có thể lấy cái này làm điều kiện.

“ Ngươi thấy đấy, mỗi lần tạo ra tinh thạch ta phải trả một khoản lớn sực lực của mình, nếu quá sức sẽ bị phản lại mà chết “ Vương Hoàng ra vẻ mệt mỏi nói.” Bất quá, mỗi tháng có thể tạo ra một lần “

“ Thật sự..” Tên trung niên liếc Vương Hoàng, muốn nhìn thật giả trong lời nói.

“ Là thật “ Vương Hoàng nhàn nhạt trả lời.

Tên trung niên nghĩ ngợi điều gì, hắn ta bắt lấy cánh ta Vương Hoàng, lấy một chút máu rồi làm thủ pháp giỗng y khi nãy Vương Hoàng làm ra, dù là khẩu quyết, ngọn lửa hay khí tức không sai biệt chút nào, thế nhưng cũng chỉ làm mất đi giọt máu, còn lại trong mảnh tinh thạch không tồn lại cái gì khí.

Trung niên im lặng không nói nên lời.

Bất quá, hắn nghĩ tới một chuyện .

Trung niên nhìn Vương Hoàng, khẽ nói : “ Từ nay, ngươi sẽ đi theo ta “

“ Đi theo ngươi ? “ Vương Hoàng nhấc mí mắt, cũng không ngạc nhiên, dù sao tên trung niên muốn lấy nhiều hơn nữa đạo khí tức, thì cần hắn bên người mà tùy có kiểm soát, không để rời tay.

“ Cũng được, dù sao ta cũng không đánh lại ngươi “

Tên trung niên gật đầu, hắn rất thích những kẻ thức thời như vậy, đỡ tốn thời gian.

“ Bất quá..” Trên trung nhiên nhàn nhạt lướt nhìn qua bọn người Đỗ Phong, Dương Bìn, nhàn nhạt nói : “ Những tên này, ngươi có thể giết đi .“

“ Cái gì? “ Vương Hoàng mặt trệ ra, hắn nói : “ Bọn hắn cũng đi theo đâu có sao ? Ngươi chẳng lẽ không nuôi được mấy miếng ăn sao ? “

Nói đùa, nếu giết bọn hắn thì ta chả khác nào giống ngươi đều là cầm thú, chưa kể trong đó có em gái ta. Cái tổ tông ba đời nhà ngươi, dám nói ra điều như thế, nếu không phải ta đánh không lại ngươi, thì ta đã cho ngươi sống không bằng chết ngay tức khắc rồi .

Nắm đấm xiết lại, Vương Hoàng nhìn tên trung niên, chờ đợi câu trả lời từ hắn.

Tên trung niên nhìn biểu hiện Vương Hoàng, hừ lạnh : “ Tất nhiên không được, ngươi giết hoặc là ta sẽ giết giúp ngươi “

“ Ngươi dám..” Vương Hoàng nghiến răng, hiển nhiên tức giận đến cực hạn.

“ Ngươi có thể đựa bọn hắn về chỗ cũ được mà, cần gì phải làm vậy? “

Thấy chần chờ của Vương Hoàng, tên trung niên càng mất kiên nhẫn, hắn ta vung tay lên, đánh vào người Vương Hoàng một đạo.

“ Ta bảo ngươi giết ngươi cứ giết, cần gì phải lảm nhảm nhiều vậy? “

Vương Hoàng hộc máu, thân hình trở nên run rẩy. Hắn ta thật sự không nghĩ tới chỗ này, cứ tưởng rằng chỉ có mình cung cấp đạo khí tức đó cho tên trung niên, hắn ta sẽ có chút e ngại. Nào ngờ, cũng không có chút nào tác dụng.

“ Nếu ngươi không giết, gia đình bạn bè, cả mảnh tinh không ngươi sống sẽ bị ta quét sạch. Lựa chọn đi “

Giọng tên trung niên đánh thẳng vào tai Vương Hoàng .

Ra vậy, là hắn ta đang uy hiếp gia đình ta, bởi vậy nên hắn ta không sợ ta có ý định chết đi. Khốn kiếp, không ngờ vẫn còn một cách đó.

“ Không phải ngươi cần khí tức đó hay sao>? Nếu hủy đi gia đình ta, không phải ta sẽ tự sát đâu này “ Vương Hoàng cắn răng trả lời, hắn không tin tên trung niên không kiêng kị điều hắn nói.

Tên trung niên nghe Vương Hoàng nói, cười lớn. Hắn ta sống trăm vạn năm, còn không có ngốc để không tên nhỏ nhoi hù dọa đâu này. Hắn ta biết muốn đạt được mục đích, nước tiên phải tiên hạ thủ vị cương, phải làm cho đối phương nghe lời mình nói, nếu không mình sẽ mất đi thế chủ động. Với lại, Vương Hoàng có thể tự sát thành công không lại là một việc khác.

“ Nếu vậy, ta sẽ đem từng người, từng người thân thiết của ngươi tra tấn trước mặt ngươi. Ngày này qua ngày khác, để xem ngươi có chịu nổi không “.

Thực ra hắn muốn Vương Hoàng giết đám người này, là làm cho Vương Hoàng có tâm ma trong mình, qua một thời gian nữa hắn có thể cải tạo để Vương Hoàng trở thành con rối phục dịch cho mình. Chậm mà chắc, đó luôn là phong cách của hắn.

“ Ngươi, khốn nạn .” Vương Hoàng toàn thân run rẩy, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến vậy, chuyện này, dường như không có lối thoát.

“ Bang..”

Một cú đánh thẳng vào người Vương Hoàng.

“ Rầm “ Vương Hoàng bị đánh bay về phía giường mà Khánh Tuyết đang nằm.

“ Giết đi “

Vương Hoàng nôn ra búng máu, khuôn mặt hắn một nụ cười đắng chát. Giết, không phải ta đúng là loài cầm thú đâu này , không giết, gia đình ta cũng không thoát được, mà còn bị tra tấn đến chết. Nhưng mà, bảo ta giết người thân của ta, là không có chuyện, không bao giờ có chuyện đó xảy ra.

Vương Hoàng vẻ mặt giận giữ ngẩn lên nhìn tên trung niên, hắn ta vung tay, một đống đạo bùa chú bao quanh bay khắp nơi tiến thẳng về phía tên trung niên, chân khẽ động lẩn vào đống bùa chú ẩn nấp, lao về phía trung niên.

“ Ngu ngốc “ Một cái búng tay của tên trung niên, từng đạo bùa chú tan biến, Vương Hoàng bị văng mạnh đập về chỗ cũ.

“ Khụ.” Vương Hoàng ho mạnh, lẩm bẩm nói : “ Giết ta luôn đi “

Tên trung niên lắc đầu, tay hiện lên một thanh thương mét gim về phía tay phải Vương Hoàng .

“ Ta sẽ không giết ngươi, nhưng cần dạy bảo ngươi lại một chút “ Tên trung niên nói.

“ Còn đám người này, sau cùng ngươi cũng phải giết mà thôi “

“ Nằm mơ “ Vương Hoàng hét lên, nhổ một búng máu về phía tên trung niên.

“ Ngoan cố “ Hiện thêm hai thanh thương, găm mạnh vào hai chân Vương Hoàng, cắm sâu xuống đất. “ Ta xem ngươi chịu đựng đến khi nào . “

“PHập, phập, phập, phập,………”

Một loại thanh thương găm mạnh về người Vương Hoàng, ngoại trừ đầu với trái tim và phần nhạy cảm, gần như toàn thân như một con nhím đồng dạng. Toàn thân máu chảy ra, được tên trung niên cầm lại.

“ Thế nào, thỏa mãn..” Tên trung niên tươi cười, hắn không cho Vương Hoàng ngất đi, àm truyền cho hắn chân khí để còn thức mà tiếp nhận đau đớn, chỉ cần Vương Hoàng không còn chịu được thời điểm, hắn ta có thể đạt được mục đích của mình. Thế nhưng, sự tra tấn thật sự quá kinh khủng.

Một bên, Lê Lê nhìn thấy hoàn cảnh của Vương Hoàng, khuôn mặt những giọt nước mắt tràn ra như suối. Hiện cô bị giam cầm toàn thân không cử động hay nói năng gì được, chỉ đành nghe và nhìn mọi việc xảy ra. Nếu có thể, cô mong muốn mình chết trước cũng không muốn thấy Vương Hoàng bị tra tấn dường này.

Một bên Đỗ Phong, Dương Bìn cũng đang thầm cảm động tận trời, khuôn mặt cũng rưng rưng chút nước mắt. Tất nhiên cũng không ngờ tên kia lại hứng chịu cơn tra tấn như vậy mà không giết bọn mình, bọn hắn thực sự không thể tin được. Bọn hắn thầm thề nếu có thể thoát ra khốn cảnh, tính mạng bọn hắn sống hay chết cũng là của Vương Hoàng.

Bình Luận (0)
Comment