NHỮNG NGƯỜI CẦN BẢO VỆ
“ Tiểu miều “
“ Em mấy năm qua vẫn khỏe chứ ?” Vương Hoàng gượng cười, tiếng cười mang theo vẻ khẩn trương.
Từng chứ trong lời nói Vương Hoàng như đánh thẳng vào trong trái tim mong manh của Khánh Tuyết. Bây giờ, sau 11 năm xa cách, một người đáng lẽ không nên còn gặp lại, một người tưởng như đã chết, chết một cách không thể tàn nhẫn hơn, và chính bàn tay cô đã làm điều đó. Tưởng chừng như, đây chính là một cơn ác mộng kinh khủng, mà chính cô bây giờ đang phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất.
Khánh Tuyết cả người run lẩy bẩy, quay mặt muốn chạy trốn, thế nhưng một bàn tay đã kéo cô lại. Bàn tay ấm áp, kéo lại cánh tay nhỏ nhắn, mảnh mai của Khánh Tuyết, một bàn tay khác vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.
“ Không sao, anh đây mà “
Một giọng nói quen thuộc nhỏ nhẹ bên tai Khánh Tuyết. Vương Hoàng ôm cô vào lòng, dùng sức để cô không vùng chạy ra. Khánh Tuyết bây giờ dùng sức của mình vùng chạy khỏi Vương Hoàng, thế nhưng thật sự không có tác dụng. Cô không thể dùng năng lực, bởi vì cô không muốn gây thương tổn cho người con trai sau lưng thêm một lần nào nữa.
Từ khi sự việc 11 năm trước xảy ra, sau khi bị vòng sáng bao phủ khắp mình, cô đang bị chuyển đến một nơi hoang vu hẻo lánh, không có một người sinh sống. Cô lúc ấy dù sao cũng không thề có ý định sống tiếp, tự tay giết đi người mình yêu thương nhất, một người lúc nào cũng bao dung che chở cho mình. Cô thật sự không thể tưởng tượng được chính mình đã làm điều đó, thế nhưng đấy là sự thật không thể chối cãi.
Nửa tháng sau, cô được một lão già tầm 60,70 tuổi cứu sống khi đến bên bờ vực cái chết. Lão già cưu mang và dạy cho cô những gì lão biết, coi cô như là một đứa con của mình. Thế nhưng quãng thời gian đó, cô sống với sự dằn vặt, đau khổ không gì so sánh được. Qua thời gian, lão già nhận thấy tâm hồn cô bé bị một lỗ thủng lớn, chính mình không thể làm gì khác được, tựu vì thế đi một chuyến hai ngày, khi trở về liền đưa cô đến trường ĐH Thiên Tùng sinh sống.
Từ khí ở tại trường Thiên Tùng này cũng được 4 năm, cô vẫn vậy, vẫn không hề biểu lộ một cảm xúc gì, ngày qua ngày, vẫn luôn sống trong sự đau khổ và dằn vặt.
Đến khi gặp lại người này, người chính mình đã giết này, cảm xúc đó ngày càng thống khổ hơn. Cô ôm đầu mình, đau đớn hét lên :
“ AAAAAAAAAAAAAA…”
“ Không sao, không sao đâu “ Vương Hoàng nhìn ra sự đau khổ trong lòng cô bé, cũng không biết nói gì cho phải. Chỉ đành ôm cô bé vào lòng mà an ủi.
“ Không..không..” Khánh Tuyết hét lên, sức lực giãy mạnh. Giờ nước mắt của cô đã chảy xuống, cô khóc, khóc lớn. Tiếng khóc lớn của cô khiến Vương Hoàng cũng đau lòng, ôm chặt cô trong lòng.
Một lúc sau, cô ngất trong vòng tay của Vương Hoàng. Vương Hoàng bế cô lên, thở dài, chạy nhanh đi về phía nhà ý tế khu B.
Đỗ Phong và Dương Bìn cũng chạy theo sau, suốt đoạn đường lặng không nói câu gì.
Đặt Khánh Tuyết lên giường y tế. Vương Hoàng lôi ra bốn tờ giấy trắng buốt, trên 4 tờ giấy có những hình vẽ kì quái. Bốn lá bùa từ trên tay lao về bốn góc tường, tạo lên một màn chắn vô hình mỏng manh ngăn cách, tưởng chừng như vô hình. Lóa lên ánh hào quang lục rồi biến mất hư vô.
“ Đó là cái gì bùa chú ?” Đỗ Phong không kìm nổi tò mò hỏi.
Vương Hoàng lau nhẹ đi những giọt nước mắt trên mí mắt Khánh Tuyết, ánh mắt chăm chú nhìn cô. Hắn hiện giờ không biết chuyện gì nữa sẽ xảy ra, vì thế để đảm bảo an toàn, hắn sử dụng những lá bùa hộ thân mà hắn có thể tạo ra được qua những tri thức mà hắn có thể học trong khoảng không gian đó.
Bốn lá bùa này có thể tạo thành một kết giới mạnh mẽ, hắn cũng không hề biết thứ này mạnh đến mức độ nào, bởi vì thật sự những năm qua không gì có thể phá hủy dù chỉ một trong các lá bùa kết giới này.
Tuy nhiên, làm ra loại bùa này thật sự rất tốn kém, hắn phải đi khắp nơi kiếm mọi tài liệu có thể mà chỉ tạo thành 4 lá bùa như vậy.
Nhớ lại, hắn cũng không biết mình tốn tài liệu để tạo ra tận bốn lá bùa làm gì khi một lá đã đủ dùng rồi. Cũng thật may là bây giờ có thể sử dụng trong hoàn cảnh này.
“ Là một loại lá chắn kết giới “ Vương Hoàng kéo ghế qua, ngồi xuống một bên Khánh Tuyết.
“ Thật sự, là một dạng ma thuật ?” Đỗ Phong hứng thú hỏi.
“ Nói vậy cũng đúng “ Vương Hoàng đáp.
“ Còn không có tôi một tấm “
“ Không còn “
“ Có thể trả tiền ?”
“ KHông bán “
..
Bỗng nhiên ngực Vương Hoàng đập liên hồi, cảm giác bức bách khó thở.
“ Cái cảm giác gì đây ? Tựa như… “
Mắt Vương Hoàng trở nên nghiêm trọng hẳn lên, hắn nhớ lại cảm giác những hồi mình từng sống qua ranh giới sống và chết, cái cảm giác này cũng thường xảy ra, thế nhưng chỉ là một chút dao động. Đây là cảm giác áp bức của kẻ mạnh hơn mình đem lại, cảm giác đe dọa. Bây giờ, cảm giác này đang mạnh hơn bao giờ hết, và ngày càng mãnh liệt hơn.
“ Lê Lê..”
Vương Hoàng phóng nhanh ra ngoài căn phòng y tế. Dù hắn lạnh lùng, vô cảm, không quan tâm đến cái cuộc sống này, thế nhưng Lê Lê và gia đình hắn là ngoại lệ. Lê Lê đã luôn tìm kiếm mình suốt 6 năm, cũng như hắn tìm kiếm Tiểu Miêu 11 năm, hắn hiểu cái cảm giác đó, và hắn biết mình nợ Lê Lê một lời xin lỗi. Vì thế, tựu không thể bỏ mặc cô ấy được.
Hắn tìm, chỉ một nơi mà hắn biết là chắc chắn Lê Lê sẽ đến, đó là khu sân thượng. Đó chính là nơi gặp mặt thường xuyên của 2 người.
Lao lên sân thượng, hắn gặp cô đang bám chặt hàng rào thép bao xung quanh. Hắn nhìn thấy cô hai hàng nước mắt cô đang chảy ra.
“ Thật bực mình a, cái thứ tình cảm này, ta không biết cũng không muốn biết. Sao lại dính vào thế này “
Vương Hoàng bực mình nghĩ thầm trong đầu. Từ 11 năm về trước sau khi cải tử hoàn sinh, tình cảm gần như bị cấm trong suy nghĩ của hắn. Bởi vì, trong cuộc sống này, hắn giờ không đủ mạnh để bảo vệ những gì mình yêu thương.
Vương Hoàng định lao tới bắt chuyện, đúng vào thời khắc đó, dao động trong trời đất trở nên mạnh mẽ, giống như một trận động đât lớn.
Vương Hoàng mặt trở nên biến sắc, hắn đã dự báo được tên đang tới có sức mạnh cực kì mạnh mẽ, thế nhưng mạnh đến mức mày cũng đã ngoài suy đoán rồi. Thiên địa bây giờ cũng đang chuyển động cuồng bạo đối với nguồn sức mạnh đó. Trong phút chốc, sự bất an của Vương Hoàng đã vọt tới đỉnh điểm.
Hắn ta lao mạnh bế Lê Lê lên, dùng lực chân nhảy bật qua hàng rào thép 4m. Dùng mọi sức lực của mình mà tận dụng, hắn sử dụng những cành cây Tùng dưới sân khu học B để giảm lực, nhảy qua cành cây này tới cành cây khác, bế trên tay một cô gái đang hoảng hốt.
“ Không khí sao ngột ngạt thế này ? “ Lê Lê tựa như đang khó thở, ôm lấy cánh tay Vương Hoàng hỏi.
“ Bình tĩnh, nín thở đi “
“ ƯM ”
Tựa như hắn vừa đáp xuống đất thời điểm, một tiếng kêu mãnh liệt vọt ra từ lỗ hổng phía trên trường ĐH Thiên Tùng.
“ Koowk! “
Một tiếng hót mãnh liệt, mang theo từng đợt sóng chấn động từ trong đó vọt ra. Bầu trời tối tăm giờ trở nên tối đen hơn nữa.
Một luồng hắc hỏa từ trong lỗ hổng vọt ra, bao phủ khắp bầu trời Đh Thiên Từng. Hắc hỏa càng lúc càng cuồng bạo, một cánh chim màu đen to lớn che phủ từ trong hắc hỏa ngập trời duỗi ra.
Hắc hỏa giữa không trung hừng hực thiêu đốt, cái bóng đen to lớn ngập trong hỏa diễm, đang tao nhã duỗi thân thể khổng lồ, một uy áp khủng bố tràn ngập không gian, thiên địa hoàn toàn trở nên sôi sục.
" Koork! "
Tiếng hót lại vang lên, giữa hắc viêm mênh mông, đôi cánh khổng lồ của bóng đen gương lên, hắc viêm phô thiên cái địa bắt đầu chuyển động, hóa thành một quả cầu hắc hỏa khổng lồ phóng mạnh về phía ĐH Thiên Tùng công kích.
" ĐÙNG! "
Hắc hỏa va chạm tiếp xúc với mặt đất, thiên địa như lâm vào một vụ nổ phá hủy trời đất.
Hắc hỏa leo lên từng cột gỗ, chạy dọc từng chóp mái, nuốt chửng những cơ thể bất động đầy máu, thiêu đốt tất cả trong cơn cuồng nộ của vị thần báo thù. Lửa bùng lên, càng lúc càng mãnh liệt và dữ dội, như thể tàn phá bấy nhiêu thứ vẫn là chưa đủ, chưa hề đủ.
Không theo bất kì một nhịp điệu, một vũ khúc nào, từ trên đống tro tàn, ngọn lửa cứ vươn cao, vươn mãi, rực rỡ và tuyệt đẹp. Vẻ đẹp kiêu hãnh và tàn bạo của sự hủy diệt. Thứ vẻ đẹp không hề có khả năng thắp sáng đêm đen, mà chỉ đơn giản là đốt cháy thứ bóng tối nặng nề đang bao trùm vạn vật ấy. Đáng sợ, nhưng đầy mê hoặc. Một vẻ đẹp, một ngọn lửa không thể cưỡng lại.
Tiếng ầm ầm cực lớn như long ngâm khiến cho đất đai run rẩy chuyển động, khiến cho mảnh đất trường ĐH Thiên Tùng đúng nghĩa tan thành bụi đất.
Một mảnh đất hắc hỏa như ngọn núi Hỏa Diệm Sơn trong Tây Du Kí tái diễn tại đây.
Người trung niên bình thản ngắm nhìn ngọn lửa. Đôi mắt màu xám tro nguội lạnh quét qua phía trên đống đổ nát mà trước kia là một ngôi trường đẹp đẽ trên mảnh đất này. Trong cái nhập nhoạng của ánh lửa bùng lên những lần cuối cùng, đôi mắt ấy như thẫm lại một màu đen huyền, thế nhưng ánh nhìn bốc lên vẻ kinh ngạc.
“ Thật không thể tin được ? “ Chính là tên trung niên, người tạo ra con Cửu U lẩm bẩm nói.
Trường ĐH Thiên Tùng, bây giờ đã không còn tồn tại, họa chăng chỉ còn lại một mảnh hắc hỏa nóng bỏng. Đối mặt với sức mạnh hủy diệt thiên địa như vậy, mảnh không gian này tựa như không hề có lối thoát.
Chỉ duy nhất tồn tai một chỗ, đó tựu là khu phòng Y tế chỗ Vương Hoàng gắn bốn lá bùa kết giới, y nguyên không có gì tổn hại bên trong, thế nhưng khi bước ra ngoài sẽ đối mặt với biến hắc hỏa.
Một mảnh không gian yên tĩnh đến lạ thường.
“ Vậy là, mọi người đã chêt cả rồi ư ?” Đỗ phong run cầm cập, chỉ tay về phía ngoài sợ hãi nói.
Không ai đáp lại câu hỏi của Đỗ Phong. Một mảnh yên tĩnh.
Mọi người ngước nhìn lên con Cửu U đang sải đôi cách đen khổng lồ trong thiên địa.
Từng trận run rẩy từ mọi người phát ra. Cảm nhận được sự sợ hãi của Lê Lê, Vương Hoàng nắm tay cô thật chặt, như muốn nọi mọi việc sẽ ổn.
-“ Vậy là một lần nữa ta chỉ có thể đứng nhìn mọi việc xảy ra, chung quy tại ta bây giờ vẫn quá yếu “
Vương Hoàng căm phẫn nhìn lên con Cửu U, ánh mắt như muốn lột xác nó ra ngàn vạn lần.
-“ Không được, phải bình tĩnh lại.
Nó có thể là sinh vật thuộc thế giới đấy, thế nên cũng không dễ đối phó. Nếu như thành công, con đường tiếp theo của ta sẽ tiếp tục mở ra “
Vương Hoàng nhìn và đánh giá con Cửu U trước mặt, ánh mắt bình tĩnh phán đoán.
“ Một con quạ đen khổng lồ, nếu nói giống một loài gì đó trong truyền thuyết, tựa như là Cửu U tước rồi. Loài này theo truyền thuyết thì sức tái sinh rất mạnh, mà ta sức mạnh lại có hạn, nếu như không dứt điểm trong một đòn thì tất cả sẽ chêt.
Để tránh đêm dài lắm mộng, đành dùng thứ đấy thôi, hi vọng giết xong không có tên quái vật nào nữa bay ra “
Vương Hoàng thở dài, cười khổ. Hắn bây giờ cũng không biết mình sẽ sống sót hay không? Tựa như chiêu tất sát cũng phải sài mới qua nổi kiếp này, khi sài xong cũng đã sức cùng tận kiệt, nếu có thêm một con quái vậy bay ra nữa thì đúng là trời muốn mình chết rồi.
Hắn ra nhìn xung quanh mọi người một lượt, tay phải hắn vẫn nắm lấy cánh tay Lê Lê. Tiến tới, lấy tay xoa nhẹ mái tóc của Khánh Tuyết, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ánh mắt âm áp nhìn khuôn mặt đang ngủ say.
“ Dù có thế nào, anh cũng sẽ luôn bảo vệ em “