Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình

Chương 1

“Trên đây là những nghĩa vụ mà cậu Ôn cần phải thực hiện trong cuộc hôn nhân này. Tất cả điều khoản đã được liệt kê rõ ràng trong bản hợp đồng. Để đền bù, một năm sau khi hợp đồng hôn nhân kết thúc, bên cạnh năm triệu tiền mặt thì cậu còn nhận được một căn hộ cao cấp gồm ba phòng ngủ trị giá hàng chục triệu trong Khu đô thị sầm uất Giang Hộ.”

Một người đàn ông có nước da hơi trắng, gương mặt đẹp trai, trên mũi có đeo một cặp kính không gọng. Cả người hắn toát lên khí chất ưu tú, xem kỹ càng từng quy định trong hợp đồng dù cho đó chỉ là vài tờ giấy. Hắn đọc rõ ràng từng chữ để chắc chắn người ngồi đối diện mình hiểu rõ rằng trong một năm sắp tới cậu cần phải thực hiện đầy đủ các nghĩa vụ trên.

Đối với một người đã trải qua chín năm giảng dạy mà nói thì sấp tài liệu này vô cùng rõ ràng, cũng không hề có bẫy đằng sau. Đương nhiên Ôn Nhiên nghe hiểu cả. Tóm tắt ngắn gọn nội dung là: ngoan ngoãn nghe lời không gây chuyện, chung sống hòa thuận với vị hôn phu của mình trong một năm, và còn phải dỗ dành ‘Thái hậu nương nương’ duy nhất trong căn nhà này. Sau một năm thì cậu có thể nhận một khoản tiền bồi thường ly hôn kếch xù và rời đi.

Vị luật sự ưu tú đó dừng lại một lúc, như thể đang cho Ôn Nhiên thời gian nghe hiểu. Thấy cậu đã lật đến trang cuối cùng, hắn mới lên tiếng: “Nếu còn có gì không hiểu, hoặc nghi ngờ thì hiện tại cậu có thể đặt câu hỏi.”

Ôn Nhiên nhìn đến phần cuối của tài liệu, khoản đền bù viết rất rõ, liếc mắt sang những con số 0 đếm mãi không hết, cùng căn hộ cao cấp được ghi cụ thể từ số phòng cho đến số nhà xong, liền lắc đầu bảo: “Không có vấn đề gì, tôi đã hiểu rõ rồi.”

“Đã nhận tiền thì liền giúp người”. Đạo lí này cậu hiểu, mặc dù thời gian hơi dài, nhưng đền bù nhiều nha, cậu không hề lỗ tí nào!

Nghe vậy, vị luật sự ưu tú đó mở nắp bút, thân bút được làm bằng kim loại, từ nắp đến ngòi bút đều khoác lên mình khí chất cao quý vốn có của nó. Hắn đặt bút trước mặt Ôn Nhiên: “Nếu vậy, mời cậu ký tên.”

Ôn Nhiên suýt nữa không nhịn được mà bật cười nói ‘được’, nhưng điều này vốn dĩ chẳng phù hợp với hoàn cảnh hiện tại. Vì để bản thân không lộ ra dáng vẻ ‘tôi chưa từng trải’, cậu đành cố nhịn, khẽ gật đầu một cách kìm nén. Cậu cầm cây bút lên, từng nét từng nét kí tên mình. Còn ô chữ kí ngay bên cạnh cậu thì người kia đã kí từ lâu rồi. Nét chữ rồng bay phượng múa, sắc bén mà độc đáo hiện rõ trên từng đường nét, không hổ danh là nhà tài phiệt, ngay cả chữ ký mà cũng mạnh mẽ dứt khoát đến vậy.

Ôn nhiên nhìn sự tương phản trong những nét chữ, tại sao của cậu lại giống như học sinh cấp một đến vậy! Cậu không khỏi xấu hổ mà đưa tập tài liệu lại cho luật sư.

Sau khi xác nhận đã có chữ kí, vị luật sư ưu tú đó liền rời đi. Nhìn dáng vẻ đứng đắn kia, chắc có lẽ chẳng ai nhìn thấu được bên trong đó là một “tâm hồn hóng hớt”. Với tư cách là luật sư tư nhân thì quả thật đây là lần đầu tiên hắn phải xử lý vấn đề tình cảm cá nhân của ngài Kỳ. Bạn bè trong ngành luật của hắn ngày ngày đều phải giúp ông chủ của mình giải quyết đủ thứ vấn đề nào là người thứ ba kẻ thứ tư, còn hắn thì lại chẳng có tí kinh nghiệm gì trong chuyện đó bởi do ông chủ luôn giữ mình vô cùng trong sạch. Bây giờ thì tốt rồi, lý lịch của cuộc đời của hắn cuối cùng đã hoàn thiện!

Sau khi luật sư rời đi, việc đầu tiên Ôn Nhiên làm chính là kiểm tra lại địa chỉ của căn nhà ở Khu đô thị sầm uất Giang Hộ đã được ghi rõ trong bản hợp đồng kia. Nhìn giá nhà đắt đến ngao ngán trong khu này, còn cả những cơ sở hạ tầng phồn vinh xung quanh, nhưng hơn hết thì chính sổ hộ khẩu nơi đây mới là thứ khiến Ôn Nhiên cảm thấy vô cùng hài lòng. Đại Boss đó đã cho cậu một căn nhà, vậy đến lúc đó ngay cả hộ khẩu nhất định cũng sẽ giúp cậu làm đúng không? Cậu chỉ cần an phận sống hết một năm này, cuộc sống sau này của cậu cũng coi như hoàn mỹ khi có một căn nhà và một khoản tiết kiệm trong tương lai!

Sau khi kiểm tra xong tài sản cậu sẽ có được trong tương lai, Ôn Nhiên lại đăng nhập vào tài khoản của ‘Ôn Nhiên’ chính chủ ở thế giới này, trong tài khoản chỉ có một khoảng tiền tiết kiệm không tới 3000 tệ. Đại boss giàu có kia chỉ cung cấp khoản tiền đền bù ly hôn, nhưng lại không nói tới khoản chi tiêu trong hôn nhân, mà cậu cũng không dám hỏi. Bây giờ xem ra, ngoài việc từ từ xem xét thế giới này ra, cậu còn phải nghĩ cách cố gắng tìm việc kiếm sống trong một năm này.

Về phần ‘Ôn Nhiên’ chính chủ của thế giới này đã đi đâu về đâu, Ôn Nhiên cũng không rõ.

Ôn Nhiên không phải người ở thế giới này. Cha mẹ của cậu đều đã qua đời từ khi cậu còn bé, trong nhà nợ nần chồng chất. Những người thân còn lại ném cậu như ném một quả bóng, suýt nữa cậu đã bị đưa tới cô nhi viện. Bạn tốt của cha cậu, là một đạo sĩ đã xuất gia nhận nuôi cậu, còn giúp nhà cậu trả sạch nợ nần. Sau này, cậu đi theo cha nuôi đến sống trong đạo quán.

Cha nuôi có vẻ không muốn dạy cậu bất cứ thứ gì, chỉ hi vọng rằng cậu có thể học hành chăm chỉ, sau này tìm một công việc ổn định và sống một cuộc sống bình thường. Nhưng hoàn cảnh không cho phép, mưa dầm thấm lâu, có nhiều thứ dù không cố gắng nhưng cũng không khác cố gắng là bao. Dường như cậu giỏi hơn cha nuôi nhiều, dẫu cho là xoa thuốc hay vẽ bùa, cậu chỉ cần học ba lần là hiểu. Lại vì mệnh cách thuần dương của cậu, dương khí quá mạnh, còn hiệu quả hơn những viên thuốc và phù chú mà cha nuôi cậu cố gắng ngày đêm rót linh lực vào. Đến cuối cùng, những việc cơ bản đều do một tay cậu gánh vác, chỉ cần là cuối tuần hoặc nghỉ đông, nghỉ hè, cậu liền sốt sắng đi làm thuê để kiếm thêm tiền cho cha nuôi của mình.

Sau khi trả hết nợ nần cho gia đình cậu, tài sản vốn không nhiều của cha nuôi nay đã gần như bay sạch. Mấy năm qua vì đan dược và phù chú bán chạy, dần dần cũng tích luỹ được chút của cải. Cha nuôi của cậu luôn nói, chờ tới khi cậu lên đại học sẽ mua một căn nhà ở trong thành phố cho cậu học đại học. Có nhà rồi thì mới cưới được vợ. Đầu năm nay, công dân ba không* muốn tìm được đối tượng kết hôn rất khó, nếu không cha nuôi của cậu cũng không nửa đường xuất gia làm đạo sĩ. 

(Công dân ba không: Không nhà, không việc làm, không bạn bè, ý nói những người không có ba điều cơ bản của công dân)

Nhưng khi cậu vừa tròn 16 tuổi thì người cha nuôi vốn đang khoẻ mạnh của cậu dường như bị thứ gì đó hút khô chỉ trong một đêm, chỉ để lại một câu rằng đây là đại nạn sắp tới của ông, cậu không cần phải lo lắng. Sau này, dẫu cho có sống ở nơi nào đi chăng nữa, cậu cũng phải cố gắng sống thật tốt. Dặn dò xong ông liền yên nghỉ mãi mãi.

Đối với cha mẹ mình, Ôn Nhiên không có ký ức gì nhiều bởi khi đó cậu còn quá nhỏ, vậy nên có thể nói cha nuôi chính là toàn bộ cuộc đời cậu. Việc cha nuôi đột ngột qua đời gần như là một đả kích khá lớn đối với Ôn Nhiên. Cậu phải kế thừa sự nghiệp của cha nuôi mình, hơn nữa còn phải trông coi cả đạo quán này.

Về sau, trong khi đang dọn dẹp di vật của cha nuôi, nhìn thấy số tiền mà cha đã phải chắt chiu dành dụm từng đồng cho cậu, nói rằng sau này dù cho cậu học ở đâu thì cha sẽ mua nhà ở đó tặng cậu. Lúc bấy giờ Ôn Nhiên mới từ từ suy nghĩ thông suốt, đó có lẽ là tất cả hy vọng của cha nuôi, vậy cậu sẽ sống như những gì cha mình mong muốn và sống cuộc đời bình dị.

Và rồi cậu đã đậu nguyện vọng ở đại học địa phương. Trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu trở lại đạo quán. Ngoài việc nói với cha nuôi rằng cậu đã đậu đại học ra, cậu dự định sẽ dựa vào việc luyện đan và vẽ bùa để kiếm tiền học phí cho đại học. Chỉ là trong lúc cậu xuống núi nhận hàng chuyển phát nhanh, bất chợt từ đâu xuất hiện một màn sương mù quỷ dị. Sau khi sương mù tan đi, cậu lại phát hiện cảnh vật khang khác lúc trước, tiếp theo cậu gặp được người nhà họ Kỳ. Sau một trận gà bay chó sủa kỳ lạ không thôi, cậu bị mang về Kỳ gia.

Ôn Nhiên nhanh chóng nhận ra cậu đã xuyên không rồi, chính là xuyên vào cuốn tiểu thuyết cậu vừa mới đọc xong. Khi đọc sách cậu còn cà khịa mấy hồi, trong cuốn tiểu thuyết này có một tên pháo hôi cùng họ cùng tên với cậu, bởi vì hôn ước mà người đó phải gả cho một đại boss nhà giàu. Trùng hợp là ‘Ôn Nhiên’ trong sách cũng không cha không mẹ, nhận một đạo sĩ làm sư phụ, người đó sống trong đạo quán từ nhỏ và cũng gần đến tuổi học đại học. Sau khi sư phụ ‘Ôn Nhiên’ qua đời, ông không để lại cho cậu ta cái gì cả, ‘Ôn Nhiên’ phải vừa học vừa làm, cuộc sống vô cùng khó khăn. Mãi cho đến khi người nhà họ Kỳ tìm tới, nói rằng lúc trước sư phụ của ‘Ôn Nhiên’ đã lập một hôn ước với Kỳ gia.

Trước kia bởi vì đây là kiểu truyện tái trải nghiệm khá là bình thường, nhân vật trong đó lại có cùng họ tên với cậu, nên mới khiến cho Ôn Nhiên cảm thấy tò mò đọc tiếp cuốn tiểu thuyết này. Kết quả lại thấy được một màn kịch hết sức cẩu huyết.

Sau khi gả cho tên đại boss trăm tỷ, cậu ta bị mê hoặc bởi sự giàu có, sống một cuộc đời giàu sang mà ngay cả ‘Ôn Nhiên’ trước đây đến mơ tưởng cũng chưa từng, dần dần tâm tư của cậu ta cũng trở nên lớn hơn. Cộng thêm việc tên đại boss trăm tỷ đúng thật là tuổi trẻ tài cao, vừa có tiền vừa có sắc, thần thái mị lực khỏi phải bàn, thật sự đạt đến trình độ ‘gặp Dương Quá một lần mà sai lầm cả đời*’ như trong truyền thuyết. Thế là ‘Ôn Nhiên’ đắm chìm vào đó, dẫu là vì người hay là vì cuộc sống giàu sang, từ đây cậu ta đã dấn thân trên con đường trở thành ‘pháo hôi’ một đi không trở lại.

(*‘gặp Dương Quá một lần mà sai lầm cả đời’: Là câu nói miêu tả nhân vật Trình Anh. Trình Anh yêu thầm Dương Quá nhưng không được đáp lại vì trong lòng của chàng chỉ có cô cô của mình là Tiểu Long Nữ. Sau này Trình Anh cùng Lục Vô Song và cô Ngốc ẩn cư ở vùng Gia Hưng.

Nguồn: https://danviet.vn/8-cau-noi-kinh-dien-trong-kim-dung-doc-va-ngam-ve-cuoc-doi-20210201205008694.htm)

Trong tiểu thuyết, vị đại boss này đã có bạch nguyệt quang* của đời mình, mà bạch nguyệt quang của đại boss lại có một bạch nguyệt quang khác. Thế là một đoạn tình cảm anh yêu hắn, hắn yêu cậu, cậu yêu anh bùng binh phức tạp khiến cho pháo hôi càng làm càng chết. Cuối cùng tên đại boss đó chỉ còn một mình pháo hôi, nhưng anh lại cưới cậu ta chỉ để cho bà nội an lòng, ra đi thanh thản. Anh không đuổi cùng giết tận với cậu ta, chỉ để cho cậu ta ra đi với hai bàn tay trắng. 

(Bạch nguyệt quang: Người trong lòng nhưng không có được, tựa như ánh trăng sáng trên cao mãi mãi không thể với tới)

Khi đọc sách, Ôn Nhiên cảm thấy cái tên pháo hôi trùng tên trùng họ với mình này thật quá ngu ngốc. Đại boss tồn tại ở cấp bậc nào? Người ta là một tay lão luyện, có kẻ ngon vật lạ nào mà anh chưa từng thấy qua. Còn tên pháo hôi này là một người không có chút điểm sáng nào, ngay cả việc tự lực cánh sinh cũng rất khó khăn, dựa vào đâu muốn người ta yêu mình. Nếu như là một tổng tài bá đạo trong cuốn tiểu thuyết cô vợ nhỏ bỏ trốn thì còn có thể. Vì vậy, chi bằng phải nhìn rõ vị trí của bản thân từ sớm, an ổn sống hết một năm này theo những gì tên đại boss đó yêu cầu, rồi cầm lấy tiền lấy nhà và vui vẻ rời đi, chẳng phải rất sung sướng sao.

Khi biết rõ tình hình hiện giờ của mình, Ôn Nhiên dự định sẽ nhập gia tùy tục, cứ đi theo kịch bản. Chỉ cần một năm sau cậu không tìm được chết, không chọc vào bạch nguyệt quang của đại boss. Đến lúc đó lặng lẽ rời đi, thì trong tương lại cậu sẽ có cuộc sống rất mỹ mãn.

Còn nếu như trong lúc này, dẫu cho một ngày nào đó tên pháo hôi kia trở về, bọn họ sẽ quay về chỗ cũ mình, cũng không sao cả. Ở đâu mà chả phải sống, cậu đã hứa với cha nuôi, dù là ở đâu cậu vẫn sẽ sống thật tốt.

Khuyết điểm duy nhất có lẽ là ngay cả cánh cổng đại học cậu cũng chưa từng bước vào, thanh xuân đương độ 18 thì cái người trùng tên này đã 20 tuổi rồi. Thậm chí sinh nhật tuổi mười tám của cậu còn chưa tới, nay đã qua hai mươi tuổi, thời gian thật sự trôi qua quá nhanh.

Đương lúc Ôn Nhiên đang cảm thán rằng có lẽ bản thân sẽ chẳng bao giờ được ăn mừng sinh nhật mười tám tuổi của mình lần nào nữa thì vị đại boss kia đã lật xem từng trang tài liệu có chữ ký của Ôn Nhiên, mỗi bộ hai bản và giữ lại một bản.

Luật sư nói: “Đã nói rõ tất cả những quy định trong hợp đồng với cậu Ôn đây. Cậu Ôn cũng tỏ vẻ đã hiểu rõ, ký tên rất dứt khoát.”

Kỳ Vân Kính bình tình ‘ừ’ một tiếng, mặt không đổi sắc, lông mày anh lộ ra vẻ sắc bén khiến người ta e sợ như cũ. Mắt sáng mày ngài, ánh mắt như vực sâu, có khi chỉ cần một ánh nhìn nhàn nhạt cũng có thể gây áp lực cho người khác.

Từ Ngạn là luật sư tư nhân đã theo anh rất nhiều năm. Nhưng cho đến tận bây giờ hắn vẫn không thể nào bình tĩnh đối mặt với vị đại boss này.

Từ lâu Kỳ Vân Kính đã quen với thái độ kính sợ của người bên ngoài dành cho mình. Đọc thấy tài liệu không sai, anh liền bảo Từ Ngạn cầm đi cất thật kỹ. Trong hợp đồng có ghi rõ những khoản bồi thường dành cho Ôn Nhiên, nhưng lại không có nói rõ cái giá phải trả khi vi phạm hợp đồng. Nếu như Ôn Nhiên đủ thông minh, thì mọi người đều hợp tác vui vẻ. Còn không thì anh tất nhiên có rất nhiều cách để giải quyết tất cả những vấn đề phiền phức này.

nhatkienchungtinh2582012
Bình Luận (0)
Comment