Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình

Chương 54

Khi mua đồ nội thất, tất nhiên đa số mọi người sẽ chọn những món mới toanh. Nhưng có một vài người lại thích phong cách khác biệt hoặc kiểu dáng độc lạ, chẳng quan tâm mới cũ, quan trọng nhất là có hợp mắt hay không thôi. Vì vậy, trên thị trường cũng xuất hiện những cửa hàng chuyên bán đồ sang tay. Những món đồ ấy không nhất thiết đều là đồ gia dụng cũ, mà trong đó còn có một số bức tranh đặc biệt, hay những chiếc đèn với hình thù kỳ lạ,…

Ôn Nhiên đi dạo quanh khu trung tâm mua sắm tư nhân. Ngoài một số đồ điện gia dụng lớn, tại đây còn có nhiều cửa hàng nhỏ bán đủ loại phụ kiện trang trí. Lúc Ôn Nhiên bước vào trong một cửa hàng, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một bức tranh thêu. Tác phẩm kia là bức chân dung về một đứa trẻ, dưới bầu trời trong xanh là cánh đồng ngập tràn những đóa hoa hướng dương vàng kim, vô cùng rực rỡ và sinh động. Đường thêu hoàn hảo đến từng đường kim mũi chỉ, cực kỳ tinh xảo, ngay cả những điểm chuyển màu rất nhỏ cũng đều hết sức đúng chỗ mà không hề bị nhòe, có thể thấy người thợ thủ công ấy đã đặt biết bao tâm huyết vào đây.

Song đường nét trên tranh lại mang theo vẻ ngây thơ chất phác trẻ con, thoạt nhìn khá là có hồn, chẳng hề bị thô cứng.

Thấy Ôn Nhiên đang ngắm nghía bức tranh, nhân viên trong cửa hàng liền bước tới giới thiệu: “Tác phẩm này đến từ một buổi bán hàng từ thiện, bức tranh này do một cậu bé khiếm thính bẩm sinh vẽ. Mẹ của cậu bé ấy là một nghệ sĩ thêu thùa tài ba, chuyên thêu những bức tranh của con trai mình. Bức tranh được một vị khách hàng quyên tặng, vị khách kia nói sẽ quyên góp toàn bộ số tiền bán bức tranh cho Mái Ấm An Tâm, cũng là một trường khuyết tật.”

Ôn Nhiên hỏi: “Bức tranh này là do học viên của Mái Ấm An Tâm vẽ sao?”

Nhân viên cửa hàng đáp: “Nghe nói đúng là như vậy. Lúc ấy, Mái Ấm An Tâm tổ chức một buổi bán hàng từ thiện, bán những sản phẩm do học viên làm. Quản lý cửa hàng của chúng tôi có tham dự, nên cũng biết được đôi chút. Ngoài ra, những món trưng bày bên kia đều được quản lý của chúng tôi mua về từ chỗ ấy, và tất cả đều là tác phẩm của các bạn nhỏ. Toàn bộ số tiền bán được đều sẽ quyên góp cho trường học dành cho các em khiếm thính. Nếu quý khách thấy có hứng thú, có thể đi xem thử.”

Ngay lúc Ôn Nhiên đang xem tranh, di động của cậu chợt vang lên một tiếng bíp, hoàn toàn khác với âm báo tin nhắn tới. Đồng thời, cậu còn cảm nhận được lòng bàn tay hình như hơi nóng lên.

Khi cậu vừa lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, liền nhìn thấy trên giao diện hiển thị:

Phát hiện giá trị quỷ khí, có muốn nhận nhiệm vụ hay không?

[Có] [Không]

Hoàn thành nhiệm vụ: Thưởng 1 điểm quỷ khí.

Nhiệm vụ thất bại: Không thưởng, không phạt.

Trước khi nhận được nhiệm vụ trên điện thoại, Ôn nhiên cũng đã nhận thấy bức tranh có gì đó không ổn, trên đó còn có một luồng quỷ khí thoắt ẩn thoắt hiện. Bây giờ, nhìn vào nhiệm vụ đúng lúc được gửi tới trên di động, Ôn Nhiên đột nhiên hiểu ra hành động lúc trước của Tằng Phàm sau khi gặp ma nữ sinh tóc ngắn kia là như thế nào.

Hóa ra nếu gặp phải sự kiện thần quái ngoài game, nhận nhiệm vụ và xử lý thành công, cũng có thể nhận được một số điểm quỷ khí nhất định. Còn về việc nhiệm vụ này thất bại mà không bị phạt, đương nhiên là chẳng thể phạt được. Nếu đã thất bại trong nhiệm vụ linh dị quỷ quái, rất có thể sẽ bị quỷ quật chết, người đã chết rồi thì còn trừng phạt cái gì nữa.

Về việc có nhận hay không, Ôn Nhiên chỉ chần chừ giây lát, rồi quyết định bấm nhận. Kỳ thật cậu muốn xem thử, khi giá trị quỷ khí này đạt tới một mức độ nhất định, liệu có chạm đến sự thật phía sau trò chơi hay không, hay là đang vỗ béo mình để trở thành bữa ăn của người khác. Dù là trường hợp nào, thì việc được đối mặt trực tiếp với kẻ đứng sau trò chơi mới là điều mà Ôn Nhiên mong muốn.

Chọn nhận nhiệm vụ xong, Ôn Nhiên liền hỏi nhân viên cửa hàng: “Bức tranh này giá bao nhiêu vậy?”

Nhân viên nói: “Vì đây là tranh thêu tay nên giá cả có lẽ sẽ hơi đắt một chút. Bức tranh này giá 3800 tệ.”

Bức tranh dài gần một mét, không phải loại tranh ảnh trang trí nho nhỏ, e rằng đây là giá bán từ thiện. Nếu là ở bên ngoài, với loại tranh được thêu hoàn toàn bằng tay tinh xảo như này, ít nhất cũng phải có giá khoảng 18000 tệ, cho nên mức giá này thật sự không tính là đắt.

Ngay lúc Ôn Nhiên vừa định mở miệng bảo nhân viên gói lại, một anh chàng không biết đã đứng ở bên cạnh tự khi nào, trực tiếp nói: “Tôi muốn bức tranh này, tính tiền đi.”

Nhân viên cửa hàng khó xử nhìn sang Ôn Nhiên, nhất thời đứng yên tại chỗ, quên luôn cử động.

Ôn Nhiên liếc nhìn cậu trai kia một cái: “Xin lỗi thưa ngài, tôi thấy bức tranh này trước.”

Chẳng biết cái người này bẩm sinh coi trời bằng vung, hay là cái loại cậu ấm cô chiêu được nuông chiều đến sinh hư, thẳng thừng liếc Ôn Nhiên một cách bất lịch sự, hoặc cũng có thể là kiểu người hay đánh giá người khác từ đầu tới chân với vẻ vô cùng khinh thường: “Cậu thấy trước, nhưng tôi nói muốn mua nó trước, tôi vừa ý nó rồi. Nhân viên đâu, còn không mau tính tiền!” Người trước mắt nhỏ con như vậy, nói không chừng còn chẳng chịu nổi một đòn từ hắn. Từ nhỏ đến lớn, làm gì có thứ nào bản thân muốn mà hắn lại chẳng thể chiếm được cơ chứ.

Ôn Nhiên nhướng mày: “Anh không biết cái gì được gọi là đến trước phục vụ trước à?”

Thanh niên kia nhếch mép: “Tôi chỉ biết, có tiền thì có quyền.”

Không phải trước đây Ôn Nhiên chưa từng gặp qua loại người như thế, nhưng dẫu sao cái thể loại cực phẩm này vẫn rất hiếm thấy, không ngờ hôm nay lại được mở mang tầm mắt.

Ôn Nhiên cũng cười đáp trả: “Tôi khuyên anh, tốt nhất đừng quá cố chấp. Để tôi nói cho anh biết, trên bức tranh này không được sạch sẽ, anh mua về không ổn đâu.”

Người nọ nhìn Ôn Nhiên như nhìn một kẻ tâm thần: “Đầu óc của cậu có vấn đề hả?”

Ôn Nhiên nhún vai: “Lúc ra ngoài hình như quên uống thuốc. Anh có chắc là một hai phải mua không đấy?”

Thanh niên kia liền trưng ra bộ dạng ông đây có gì mà không thể: “Tôi cứ mua đấy, cậu tính làm gì nào?”

Ôn Nhiên nhìn sang bức tranh: “Muốn thì mua đi.” Nói rồi lập tức vòng qua người hắn rồi rời khỏi cửa hàng. Có một số người, nhất định phải tự tìm đường chết, cái đó cũng chẳng trách cậu được.

Ôn Nhiên còn chưa bước ra khỏi cửa hàng, lại nghe rõ mồn một người nọ châm biếm một câu: “Xì, còn muốn tranh với tao á.”

Ôn Nhiên đi thẳng chẳng mảy may quay đầu nhìn lại. Người này đúng là cố ý gây sự một cách vô lý mà. Tranh nhau đâm đầu vào chỗ chết như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có loại người ngang ngược cực phẩm như thế mới làm được.

──── ∘°❉°∘ ────

Hà Lỗi là một phú nhị đại, nhưng chẳng phải kiểu con nhà giàu có thật sự. Trong nhà hắn có chút tiền, vài căn hộ ở thành phố Y, lái một chiếc xe hơi hàng triệu tệ và sống trong một căn hộ thông tầng nhỏ bình thường. Từ nhỏ hắn đã thuộc kiểu, không phải hàng hiệu thì không mặc, chẳng phải đồ tốt thì chẳng ăn, cha mẹ thường xuyên bận rộn với công việc, nên càng nuông chiều hắn về mặt vật chất hơn. Chỉ là vẫn chưa đến mức bước vào tầng lớp thượng lưu thực sự, cả về mặt tinh thần cũng chẳng đạt đến trình độ như người ta. Vì vậy, gia đình Hà Lỗi dẫu có tiền nhưng hắn cũng chỉ có thể lớn lên trong đời sống bình thường.

Ở cái thời của Hà Lỗi, điều kiện học hành không được tốt như bây giờ, hiện giờ đa số các gia đình đều có gia cảnh khá giả. Khi Hà Lỗi còn nhỏ, rất ít bạn học nào có ô tô riêng, có tài xế riêng đưa đón như hắn, mà đó cũng chính là hình tượng bạch mã hoàng tử trong những bộ tiểu thuyết. Cho nên bản thân hắn rất được săn đón trong trường từ những ngày tấm bé, bởi vì hắn vừa có tiền, lại vung tay hào phóng, dù làm gì cũng đều là kẻ dẫn đầu. Không nói đến việc bị dạy hư từ bé, dẫu sao đúng thật là hắn được nuôi thành ếch ngồi đáy giếng*, chẳng coi ai ra gì.

(没啥眼界: không có tầm nhìn: tầm nhìn và nhận thức bị hạn chế)

Hắn tới đoạt lấy bức tranh mà Ôn Nhiên thấy trước, đơn giản chỉ là vì rảnh rỗi sinh nông nỗi. Nhà hắn vừa mới sửa sang xong, cô bạn gái ở cùng thấy nhàn nhã quá không có việc gì làm bèn kéo hắn đi sắm vài món đồ trang trí. Vừa rồi khi bạn gái đi vệ sinh, từ phía xa xa bên ngoài cửa hàng, hắn đã để ý tới bức tranh này. Toàn bộ khung tranh đều là hoa hướng dương, vàng rực lấp lánh, vô cùng hiếm có, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái đã lập tức mê mẩn.

Đến khi bắt gặp Ôn Nhiên, còn nhìn thấy trên chân cậu đi một đôi giày phiên bản giới hạn mà trước đây bản thân hắn đã phải tự mình cắm cọc, thậm chí còn tìm người chuyên ngồi xổm xếp hàng, để săn hàng giùm mình, nhưng vẫn không săn được. Hắn liền cảm thấy, đôi mà Ôn Nhiên đang mang chắc chắn là đồ giả, vì vậy càng thêm khinh thường cậu.

Dù gì cũng đã thấy người ta không thuận mắt, còn tranh thì mình lại thích, muốn đoạt về, thế là liền bước tới tranh giành như vậy. Sau khi bạn gái ra khỏi nhà vệ sinh, hắn còn đắc ý khoe khoang: “Thấy sao hử? Chồng cưng quả thực rất có mắt nhìn, đúng chứ?”

Bức tranh thêu kia thực sự rất đẹp, có thể thấy nó được làm bằng thủ công, đặc biệt sắc sảo, hoàn toàn khác xa so với đường thêu bằng máy, hơn nữa chỉ tốn có ba nghìn tám, còn chưa tới bốn nghìn tệ, cho một bức tranh lớn như thế thì đúng là rất lời. Cô bạn gái không nghĩ gì nhiều, thuận miệng khen một câu ‘chồng em thật lợi hại’, khiến Hà Lỗi càng thêm tự mãn.

Khi hai người về đến nhà, Hà Lỗi tìm một bức tường trống, rồi nhanh chóng treo bức tranh lên. Kể ra nó cũng khá phù hợp với phong cách bày trí trong nhà hắn, vừa tươi đẹp vừa sáng ngời, trông rất ưa nhìn.

Hà Lỗi cũng chẳng đặt chuyện về bức tranh lúc nãy ở trong lòng, cùng bạn gái mình mày mò trang trí ngôi nhà mới từng chút một. Hôm nay thêm một chút ở chỗ này, ngày mai phối một ít ở chỗ kia. Không biết có phải do quá bận rộn với việc nhà cửa hay không, mà hôm nào cũng đều mệt nhừ, vừa ngã xuống giường liền ngủ mất.

Lúc đầu cũng ngủ khá ngon, chỉ là vài lần sau đó, không hiểu sao hắn luôn bị những tiếng động kỳ lạ đánh thức. Vào một buổi tối nọ, hắn bỗng tỉnh giấc bởi mấy tiếng ầm ầm như có người đang chạy trên lầu, bực dọc ngồi bật dậy.

Cô bạn gái nằm bên cạnh cũng bị đánh thức bởi hành động đột ngột này, hai mắt vẫn còn ngái ngủ, mông lung bò dậy: “Sao vậy anh?”

Hà Lỗi bực bội cào cào mái đầu: “Có phải trên lầu có trẻ con chạy tới chạy lui không?”

Cô bạn gái nhíu mày nhìn Hà Lỗi: “Anh nói gì vậy? Chúng ta ở biệt thự riêng chứ đâu phải chung cư, trên lầu là sân thượng mà, lấy đâu ra trẻ con chứ.”

Hà Lỗi tưởng rằng có lẽ là do bản thân mơ ngủ, lúc này mới nhớ ra mình đâu có sống ở chung cư, phía trên làm gì có hộ gia đình nào: “Em không nghe thấy tiếng động gì sao?”

Bạn gái hắn ngã lưng về lại giường, ngủ tiếp: “Có tiếng nào đâu, anh đừng có căng thẳng quá, mai em còn phải đi làm.”

Thức giấc giữa chừng, Hà Lỗi cũng chẳng ngủ lại được, vì thế bèn nghiêng người ôm chặt lấy bạn gái mình: “Em đi làm làm chi, đã bảo em không cần đi nữa mà, chẳng lẽ anh không nuôi nổi em sao?”

Cô bạn gái âm thầm trợn mắt, cơ mà cũng không định cãi lại. Tuy cô không thể nghỉ việc, nhưng quả thật công việc này chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, chi phí sinh hoạt của cô đều do bạn trai chu cấp, chẳng qua cô không thể nào ngoan ngoãn nghe lời như thế.

──── ∘°❉°∘ ────

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi gặp ảo giác, sau đó không còn xuất hiện âm thanh kỳ quái nào nữa, nên tất nhiên Hà Lỗi chẳng còn chú ý tới chuyện này. Nhưng dần dà, vấn đề trong nhà không còn là việc những tiếng động đột ngột phát ra nữa, mà là chẳng biết có phải bản thân hắn đã gặp ảo giác hay không.

Hôm nay, Hà Lỗi chơi game ở nhà. Nhà hắn có một phòng game chuyên biệt nằm trong phòng khách, sau lưng tủ trưng bày, bên trong là tất cả các loại máy chơi game số lượng giới hạn của hắn. Ngoài ra ba mặt còn lại đều được làm bằng kính, thỉnh thoảng sẽ kéo rèm ra, nhưng những khi nhà chẳng mấy ai thì sẽ không kéo.

Trong lúc đang chiến đấu kịch liệt trong game, hình như Hà Lỗi có nhìn thấy bóng người đi ngang qua cửa phòng. Hắn còn tưởng bạn gái mình đã về, dẫu hai mắt cứ dán chặt vào máy tính, nhưng giọng lại vang vọng ra bên ngoài: “Văn Văn, rót cho anh ly nước trái cây đi nào.”

Qua một hồi lâu, chơi hết ván game, mà vẫn chưa thấy bạn gái rót nước mang vào, Hà Lỗi mới tháo tai nghe đi ra ngoài: “Văn Văn, anh bảo em rót cho anh ly nước trái cây, em không nghe thấy sao?”

Kết quả, khi hắn quay ra phòng khách lại chẳng thấy bạn gái đâu. Tưởng rằng cô đang ở trên lầu, thế là hắn đành phải vào nhà bếp tự rót cho mình một ly nước trái cây. Nào ngờ đâu lúc cầm ly nước ra ngoài, cô bạn gái cũng mới từ bên ngoài về.

Hà Lỗi lấy làm lạ: “Em ra ngoài khi nào?”

Cô bạn gái thậm chí còn thấy kỳ quái hơn: “Đương nhiên là sáng nay lúc đi làm. Tối nay anh muốn ăn gì? Đặt cơm hay đi ra ngoài ăn?”

Hà Lỗi cau mày: “Không phải em vừa mới về nhà sao?”

Cô bạn gái càng đần mặt khó hiểu: “Về nhà gì? Giờ em mới vừa về tới mà, anh đang nói gì vậy? Chơi game quá ngu luôn rồi à?”

Hà Lỗi cảm thấy có lẽ vừa rồi mình bị hoa mắt, nhưng ngay sau đó, hắn liền cảm thấy mọi việc dường như có gì đó không ổn.

──── ∘°❉°∘ ────

Hắn không sống cùng cha mẹ, thế nên nơi này cũng chỉ có mỗi bản thân và bạn gái. Rồi một ngày nọ, trong khi bản thân đang chăm chỉ cày cấy trên người bạn gái, nơi khóe mắt của hắn nhìn thấy có bóng người chạy qua cửa phòng, đồng thời, còn phát ra tiếng như có ai đó đang chạy chân trần trên sàn nhà.

Hà Lỗi đột nhiên giật mình, cả người mềm nhũn, hoảng hồn rời khỏi người bạn gái và vội vàng cầm lấy một món đồ trang trí bằng gỗ trên đầu giường, cẩn thận tới gần cửa thăm dò.

Cô bạn gái cũng bị hành động này của hắn làm cho rợn tóc gáy, trùm chăn trốn trên giường và nhìn ra bên ngoài: “Sao thế?”

Hà Lỗi lại chết trân tại chỗ, máu nóng vốn đang dâng trào lên cũng lập tức nguội lạnh đến từng kẽ xương, tay hắn nhũn ra, suýt không cầm nổi món đồ trang trí bằng gỗ kia.

Vừa nãy hắn chắc chắn, khóe mắt mình đã nhìn thấy ai đó đã chạy qua cửa. Nhưng vấn đề là, cửa phòng của họ vẫn đang đóng chặt.

Sau khi ý thức được trong nhà có mấy thứ không sạch sẽ, Hà Lỗi vội vàng kéo bạn gái chạy một mạch ra khỏi nhà và lái xe đi tìm một khách sạn ngủ qua đêm. Lúc rời đi cả hai đều không chú ý tới, nơi lan can trên sân thượng nhà mình, có một cậu bé gầy gò đang ngồi xổm xuống và quan sát bọn họ thông qua khe hở giữa những thanh lan can.

Tới khách sạn rồi Hà Lỗi vẫn liên tục tự nhủ với bản thân rằng, bóng người mình bắt gặp khi nãy có lẽ chỉ là ảo giác. Nhưng mà, hắn cũng cảm thấy bản thân đã nhìn thấy rất rõ. Có điều, sau khi khung cảnh xung quanh thực sự thay đổi, hắn lại mơ hồ cảm thấy dường như nó không rõ ràng như thế. Hơn hết sau khi trải qua một phen kinh hoàng, chắc chắn hắn ta chẳng thể nào ngủ được. Vì thế hắn đành đi tới đi lui trong phòng, mở hết tất cả đèn đuốc, thậm chí còn lo lắng tới mức rút luôn nguồn điện của TV.

Bạn gái hắn thì buồn ngủ tới nỗi trực tiếp trùm chăn đánh một giấc, kết quả không bao lâu, liền bị Hà Lỗi lôi dậy. Lần này, dù là tượng đất cũng phải nổi quạu: “Rốt cuộc anh bị gì vậy? Anh muốn làm cái gì? Nửa đêm nửa hôm rồi, anh không muốn để cho người khác ngủ yên à?!”

Hà Lỗi còn đau khổ hơn cô: “Anh nhớ ra một việc, là về bức tranh kia. Cái lúc mà anh mua bức tranh hoa hướng dương ấy, có người đã từng bảo anh, bức tranh này không sạch sẽ.”

Cô bạn gái nhìn anh mà cạn lời: “Sau đó thì sao? Người ta nói bức tranh không sạch, anh còn mua về?”

Hà Lỗi càng cạn lời hơn: “Còn không phải lúc đó anh cảm thấy người kia có tật xấu sao? Muốn giành bức tranh với anh, nên mới nói nó không được sạch sẽ như thế.”

Bấy giờ, bạn gái của Hà Lỗi cuối cùng cũng nghe ra vấn đề: “Giành tranh? Có nghĩa là, bức tranh kia được người ta chọn trước, anh tới giành lấy ư?”

Hà Lỗi không hé răng, còn cô bạn gái cười trong tức giận vì hành động ngu xuẩn của hắn: “Lỡ như người ta thật sự nhìn ra bức tranh ấy có vấn đề, muốn mua về xử lý, để tránh cho người mua khác trở thành nạn nhân, kết quả lại bị anh cưỡng ép giành về. Phải, tất cả những ảo giác anh gặp phải đều là sự thật, những chuyện kỳ quái xảy ra trong nhà, Hà Lỗi, tất cả đều là do anh gây ra!”

Hà Lỗi nổi cáu, mất mặt vì bị bạn gái quở trách, trực tiếp xô cô xuống giường: “Em mà cũng nói như vậy? Rốt cuộc em theo phe nào? Nếu bức tranh kia thật sự có vấn đề, hắn còn trơ mắt nhìn anh mua về, thì đó chắc chắn cũng chả phải loại người tốt lành cho cam, lòng như rắn rết!”

Lần này cô bạn gái thực sự bị sốc trước tam quan của Hà Lỗi. Thường ngày anh chàng chỉ có chút ngang ngược và tùy hứng, cũng chẳng phải hoàn toàn không nói lý, chỉ là từ nhỏ bị chiều hư, nhưng bản tính không hẳn là xấu. Kết quả, hôm nay coi như là lần đầu tiên cô hiểu được bạn trai mình: “Hà Lỗi, anh có tự hỏi bản thân, những lời anh đang nói là đúng sao? Em hỏi anh, lúc anh mua bức tranh người ta có khuyên anh không? Người ta đã nói bức tranh này không được sạch sẽ, anh vẫn mua, thậm chí còn vô cùng đắc ý, đúng không? Bây giờ anh dựa vào cái gì mà trách họ không quan tâm?”

Hà Lỗi bực bội xua tay: “Được rồi được rồi, mua cũng đã mua rồi, nói mấy lời này thì có ích gì. Hiện tại phải giải quyết việc này như thế nào?”

Cô bạn gái ngả người lên giường: “Làm sao em biết phải giải quyết như thế nào, cũng chưa từng gặp phải loại chuyện này. Không thì ngày mai anh đi tới miếu, hỏi đạo quán chút đi.”

──── ∘°❉°∘ ────

Sau một đêm êm ả không xảy ra chuyện gì, ban ngày càng khiến cho người ta cảm thấy an toàn hơn, Hà Lỗi mới lái xe về nhà. Nhìn căn nhà không phát sinh chuyện gì khác thường, lại nhìn về phía bức tranh ấy, dường như mọi sự sợ hãi đều đã tan biến. Hắn suy nghĩ, không phải chỉ là một bức tranh thôi sao, nói không chừng những thứ mà mình nhìn thấy đều là do bản thân quá mệt mỏi, nên mới sinh ra ảo giác. Tuy nhiên, sau khi trải qua những sự cố ấy, hắn càng không thể nào thích nổi bức tranh này được nữa, thế là dứt khoát gỡ nó xuống, đập vỡ khung kính bên ngoài và đem đi thiêu rụi.

Nhìn bức tranh đã cháy sạch sẽ, Hà Lỗi cuối cùng cũng thấy thoải mái, nhưng hắn vẫn chưa dám ở một mình trong căn nhà vừa xảy ra chuyện, vì vậy dứt khoát đi ra ngoài, tìm đám ‘hồ bằng cẩu hữu*’ của mình ăn cơm uống rượu. Buổi tối, hắn còn cố tình đi đón bạn gái tan làm và tùy tiện ăn chút gì đó ở bên ngoài. Đến khi về tới nhà, Hà Lỗi suýt nữa lên cơn đau tim.

(Nguyên văn – 狐朋狗友 hồ bằng cẩu hữu: những loại người không đứng đắn, vô lại, không nghề không nghiệp)

Bức tranh vừa bị hắn đốt sạch sáng nay, lại hoàn toàn nguyên vẹn treo trên tường lần nữa.

Văn Văn, cô bạn gái vừa về nhà với hắn, cũng không dám bước vào phòng, mà nhìn sang gương mặt nhợt nhạt của bạn trai: “Sáng nay,… có thật là anh đã đốt nó rồi không? Không phải anh mơ thấy mình làm như vậy, rồi coi nó là thật chứ?”

Hà Lỗi liên tục lùi về sau, ra khỏi cửa lớn nhà mình với vẻ mặt trắng bệch như gặp quỷ: “Anh chắc chắn, anh đã đốt rồi! Em xem, trên tay anh còn vết cắt do mấy mảnh kính để lại khi anh đập vỡ khung tranh này, em nhìn đi!”

Văn Văn cẩn thận quan sát tay hắn, đúng là có một vết thương nhàn nhạt, như bị thứ gì đó cắt qua. Lần này, ngay cả cô cũng không dám bước vào trong nhà: “Vậy hôm nay chúng ta ở khách sạn nữa sao?”

Hà Lỗi vội vàng kéo bạn gái: “Đi thôi! Mau chóng rời khỏi nơi này. Anh cũng không cần căn nhà này nữa, ngày mai sẽ lập tức tìm người bán nó!”

──── ∘°❉°∘ ────

Hai người quay lại khách sạn, chỉ là lần này khách sạn cũng chẳng phải chốn bình an gì. Lúc Hà Lỗi ngồi trên giường, đột nhiên cảm thấy có một thứ gì đó lạnh như băng sờ so.ạng cổ tay mình, khiến hắn giật bắn, vội đẩy chăn ra và bật dậy khỏi giường.

Văn Văn ngồi ở bên cạnh bấm điện thoại cũng khiếp sợ: “Anh sao vậy?”

Hà Lỗi xoa cổ tay: “Vừa rồi có thứ gì đó chạm vào anh! Lạnh ngắt luôn!!”

Văn Văn nói: “Anh đừng hoảng quá, có thể là đụng phải phần lạnh của chiếc chăn thôi.”

Hà Lỗi vô thức liếc nhìn nơi vừa bị sờ so.ạng, liền khiếp sợ không thốt nên lời.

Bắt gặp biểu cảm khác thường của hắn, Văn Văn cũng vội đặt di động xuống ngồi dậy xem xét. Trên cổ tay của Hà Lỗi xuất hiện một vệt đen, mà cô chắc chắn rằng trước đó không hề có!

Lần này, không chỉ có mình Hà Lỗi mà ngay Văn Văn cũng phát điên lên. Nghĩ đến việc có một hồn ma vất vưởng trên người bạn trai mình, đủ khiến cô muốn bỏ chạy.

Nhưng Hà Lỗi vốn đang sợ hãi, ước gì có một đống người tới ở cùng mình còn không kịp, chứ đừng nói là để bạn gái rời đi. Hắn nắm chặt lấy tay của Văn Văn, hoang mang lo sợ hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Nó đi theo anh, nó theo anh tới đây!”

Văn Văn trấn an: “Trước tiên anh đừng quá hoảng sợ, em sẽ tìm thử xem quanh đây có chùa miếu hay đạo quán nào nổi tiếng không.”

Sau một hồi tìm kiếm, Văn Văn nói: “Có Thuần Dương Quán khá nổi danh, nhưng hiện không phải là giờ mở cửa cho khách viếng. Sáng sớm mai chúng ta lập tức tới đó, xem xem có thể tìm được vị đại sư lợi hại nào có thể giải quyết giúp anh không.”

Hà Lỗi: “Vậy, vậy tối nay chúng ta phải làm sao?”

Văn Văn nói: “Đi ra ngoài chơi thôi, đi tới mấy chỗ đông người, đừng ngồi mãi trong khách sạn. Không phải anh có nhiều bạn bè lắm sao, kêu một nhóm tới, mở một phòng vip và ca hát suốt đêm.”

Hà Lỗi cảm thấy những lời Văn Văn nói rất hợp lý, bản thân vừa lôi kéo cô ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho mọi người. Hắn không có anh em nào có thể nương tựa những khi gặp chuyện, nhưng mấy đứa bạn nhậu nhẹt cùng ăn cùng uống lúc rảnh rỗi thì lại có cả đống. Sau vài cuộc gọi, một đám người hò hét nhau chạy tới.

Đây là lần đầu tiên Hà Lỗi cảm thấy an toàn khi bị cả đám người vây quanh.

Có lẽ do quá đông, nên tối đó hắn thật sự không gặp thêm vấn đề gì khác. Hà Lỗi càng không có tâm trạng chơi bời, chỉ ngồi một mình nhìn những người khác vui đùa cho đến hừng đông. Văn Văn thành thật tìm một góc đánh một giấc, chờ đến khi trời sáng, cô mới lái xe đưa Hà Lỗi tới đạo quán.

──── ∘°❉°∘ ────

Nhưng điều mà cả hai không ngờ tới chính là, muốn tìm sư phụ bắt buộc phải xếp hàng.

Hà Lỗi đã bị mấy chuyện quỷ dị này hành cho phát điên, lập tức trở nên cáu kỉnh: “Chờ đến một tháng sau? Mấy người có biết hiện tôi đang bị quỷ ám không, thậm chí có thể chết bất cứ lúc nào! Tại sao đạo quán của mấy người lại vô nhân tính như vậy!”

Có lẽ bởi vì đã gặp qua nhiều người nóng nảy như vậy, nên sắc mặt tiểu đạo sĩ vẫn không thay đổi, nói: “Những người có thể tới đây xếp hàng chờ giải quyết vấn đề, trong nhà đều đang gặp nạn, đã dành thời gian đợi sự phụ trong đạo quán từ rất lâu. Bên phía thí chủ gặp phải phiền não về tính mạng, người khác cũng sẽ gặp phải phiền não về tính mạng, nhưng họ vẫn xếp hàng. Nếu tình huống của thí chủ cũng giống như vậy, ngài xếp hàng, vất vả lắm mới chờ được tới khi sư phụ có thời gian, kết quả lại gặp một khác cũng đang có chuyện phiền não về tính mạng chen chân vào hàng, thí chủ sẽ đồng ý sao?”

Hà Lỗi tức giận đỏ cả mắt: “Cho nên các người thấy chết mà không cứu?!”

Tiểu đạo sĩ kia hơi lùi về sau một bước: “Không phải thấy chết mà không cứu, là do sư phụ trong đạo quán thật sự không có nhiều thời gian để vẹn toàn tất cả. Chi bằng thí chủ đi thỉnh vài lá bùa về, xem thử có thể trấn áp được không, còn bên phía chúng tôi sẽ đăng ký trước cho thí chủ.”

Văn Văn sợ Hà Lỗi tức giận quá mức sẽ xúc phạm đến đại sư, nên vội giữ chặt bạn trai đang nổi điên của mình lại, đi theo vị tiểu đạo sĩ thỉnh vài lá bùa, cũng đăng ký xếp hàng, còn thành thật nhận lỗi, mong đại sư có thời gian có thể giải quyết cho bọn họ sớm một chút.

Lúc Hà Lỗi bước ra khỏi đạo quán vẫn còn hùng hổ suốt đường đi. Mấy tên đạo sĩ bịp bợm này, đều là một lũ khốn thấy chết không cứu!

Văn Văn ngồi lái xe ở bên cạnh đều không nói nên lời, đợi hắn mắng xong, mới lên tiếng: “Anh nói lúc trước khi anh mua bức tranh, có người nhìn ra vấn đề trong tranh. Nếu chúng ta tìm được người kia, liệu có phải sẽ tìm được cách giải quyết vấn đề này hay không?”

Hà Lỗi đang tức muốn hộc máu cũng tức khắc sửng sốt. Hiện giờ bọn họ đã hoàn toàn bị dồn vào đường cùng, chờ xếp hàng đến khi tới lượt bọn họ bên phía đạo quán, thì quả thật tro cốt cũng đã lạnh toát. Chỉ là, nghĩ tới việc đi tìm người hôm đó, lòng hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Văn Văn chỉ cần liếc nhìn một cái liền biết hắn đang nghĩ gì, vì vậy bèn nói: “Giờ cũng không còn cách nào khác, anh tìm được người ta, nhớ xin lỗi, xem họ có sẵn lòng giúp đỡ hay không. Nếu không, anh cứ ngồi xếp hàng chờ đại sư bên đạo quán đi.”

Hà Lỗi cứ rối rắm mãi không thôi, nhưng vẫn là cái mạng nhỏ này quan trọng hơn. Tìm thì cứ tìm, chỉ là chẳng biết có thể tìm được hay không mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment