Tiểu Địa Chủ - Huyết Huyết

Chương 107

Liễu Thanh Mai giả bộ không rõ, giật mình kinh ngạc nói:"A, Tiểu Tuyết đây là nhận thức vị công tử kia, đây là chuyện từ khi nào a, như thế nào đều không cùng người trong nhà nói a."

Câu nói của Yến Bạch Tuyết đã hấp dẫn sự chú ý của cả nhà đi rồi, Tư Trấn Khấu thở dài nhẹ nhõm một hơi, sự tình xảy ra ngày hôm nay, Tư Trấn Khấu đã làm tốt cùng bá phụ bá mẫu có thời gian chuẩn bị tư tưởng.

Trong lòng Yến Bạch Thu cũng cực kỳ vui vẻ.

Cha mẹ khai sáng, thật là toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì hắn, hắn nghĩ trong lòng, ngày sau nhất định phải báo đáp hai lão nhân thật tốt.

Yến Bạch Tuyết bị mọi người chú ý nên rất ngượng ngùng, ậm ừ nửa ngày, khi nói chuyện có chút ấp a ấp úng, bất quá nàng có tấm gương là ca ca, Yến Bạch Tuyết cảm thấy việc của mình hẳn là sẽ thuận lợi.

Nàng theo thói quen làm nũng, tiến lên ôm lấy tay Liễu Thanh Mai, một bộ tiểu nữ nhi mười phần ngây thơ.

"Nương, lúc này mới có bao lâu a, ta đây là không phải đang cùng người thương lượng đây sao? Người nọ là ta nhận thức từ khi tửu lầu chúng ta khai trương, là một người có tài hoa hơn người, nhà ở tại thị trấn phía Nam, ngày mai ta và ngươi qua đó xem sao?" Tiểu cô nương vừa nói, tròng mắt chuyển động liên tục.

Liễu Thanh Mai cười khẽ, vỗ vỗ tay Yến Bạch Tuyết, vừa vui mừng vừa cảm thán nói:"Ai nha, các ngươi, hai người các ngươi, có phải hay không đã thương lượng với nhau, như thế nào đều đem chuyện tốt đều nói ra."

Yến Bạch Tuyết nhìn khuôn mặt vui mừng của nương nhà mình, trong lòng tức khắc buông lỏng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng thích người kia, chỉ sợ người trong nhà sẽ phản đối, tiểu cô nương đây cũng là lần đầu tiên động tâm, khắp đầu óc đều là ngọt ngào hạnh phúc, hận không thể hiện tại liền được ở cùng tình lang.

"Nương, đây là ngươi đáp ứng rồi sao?" Yến Bạch Tuyết vui mừng ra mặt, bắt lấy cánh tay Liễu Thanh Mai lay lay.

Yến Bạch Sinh làm bộ ho khan hai tiếng, hai đứa nhỏ hôm nay đều bị làm sao vậy, rõ ràng ông mới là gia chủ trong nhà, như thế nào chuyện gì cũng hỏi ý nương mình, mà ông một người sống sờ sờ lại bị lãng quên.

Yến Bạch Sinh có chút mất mát.

"Tiểu Tuyết a, việc này không thể gấp, ngươi xem, ngươi nói công tử kia, ta và nương ngươi còn chưa biết đối phương nhân phẩm ra sao, gia thất như thế nào." Yến Bạch Sinh ra vẻ nghiêm khắc, thấy Yến Bạch Tuyết nhìn về phía mình, lập tức nói lại vài câu:"Nhà của chúng ta hiện tại tuy rằng không phải là gia đình giàu có, nhưng ít nhất là đủ ăn đủ tiêu, ta luyến tiếc ngươi đến nhà người khác chịu đói chịu khổ." Yến Bạch Sinh cảm thán nói, bản thân ông cũng đã từng ăn biết bao đau khổ, rất sợ hài tử mà mình yêu thương sẽ phải chịu cái khổ này.

Yến Bạch Tuyết trong lòng đều là bong bóng trái tim màu hồng, nghe thấy lời này cảm thấy có chút bài xích, cảm thấy cha mình nói quá, lại ích kỷ.

Tiểu cô nương ngây ngô trong tình yêu còn đang tràn ngập ảo tưởng, cho rằng dù sinh hoạt khổ mệt cũng không sợ, chỉ cần hai người thật tâm yêu nhau, chuyện gì cũng có thể vượt qua.

"Cha, ngươi nói lời này một chút cũng không dễ nghe, hơn nữa ta thấy bộ dáng Lý công tử kia cũng không phải là người thiếu tiền, ta nghe nói tổ tiên nhà hắn còn từng làm quan chức, nếu ta thật sự cùng hắn ở bên nhau, vẫn là ta trèo cao. Ngươi đừng đánh giá thấp nhà hắn, nhà hắn chính là dòng dõi thư hương thế gia, ngày sau còn lên kinh ứng thi, liền thấy Lý công tử có tài văn chương, tương lai nhất định là quan lớn."

Yến Bạch Tuyết nói với vẻ mặt thẹn thùng.

Yến Bạch Thu nghe mà khóe miệng run rẩy.

Trèo cao...

Quan lớn nhất trong trấn bọn họ chính là tri phủ, còn chưa nghe qua được là đại quan nào, hơn nữa muội muội còn nói đó là tổ tiên, này đã là cách xa mấy thế hệ a.

Còn quan lớn....

Đây là mặt dày bao nhiêu mới có thể nói ra lời vô sỉ như vậy a, Yến Bạch Thu hiện giờ quả thật rất muốn gặp qua vị Lý công tử này.

Chỉ cần nghe qua lời nói của muội muội liền biết, đã bị mê hoặc không nhẹ.

Liễu Thanh Mai nhíu mày.

Nàng cùng Yến Bạch Sinh cũng coi như là môn đăng hộ đối, một bên là địa chủ, một bên là tiểu thư nhà thương nhân, chênh lệch cũng không quá lớn, thời điểm nàng xuất giá mang theo khá nhiều của hồi môn, cho dù nhà họ Yến có tâm muốn khó xử, ít nhiều cũng phải nề vài phần mặt mũi. Người thời này kiến thức nông cạn, hai nhà nếu như chênh lệch quá xa, đặc biệt là nhà gái, khi bước vào cửa phải cúi đầu thì cả đời đều phải cúi đầu, làm không tốt còn phải chịu hết mọi ủy khuất. Hiện tại nhà bọn họ cũng không tồi, tiền dư ra cũng có, hơn nữa sinh ý tửu lầu phát triển không ngừng, Liễu Thanh Mai đã có thể vui mừng cho bảo bối khuê nữ nhà mình đã qua ngày tháng khổ sở.

"Tiểu Tuyết, ngươi sao lại nói chuyện với cha ngươi như vậy, lời cha ngươi tuy rằng nói không xuôi tai, nhưng từng câu từng chữ đều là sự thật. Ta và cha ngươi đều là người từng trải, biết được đạo lý sinh hoạt. Ngươi đừng vội mừng, dù tính có thích vị Lý công tử kia, cũng phải nhịn một chút, ngươi là nữ hài, cần phải rụt rè một chút, đừng có vượt quá giới hạn. Nếu ngươi hơi dễ một chút, không biết vị Lý công tử kia sẽ giở trò hèn hạ gì với ngươi... " Liễu Thanh Mai nhíu mày, rất là lo lắng sốt ruột.

Yến Bạch Tuyết trong lòng tức giận, ở trong lòng nàng, vị Lý công tử kia chính là trong một trăm chọn một, như thế nào tới phiên cha mẹ thì tất cả đều là không phải.

"Nương, Lý công tử mới không phải người như vậy, hắn thật kính trọng ta..." Yến Bạch Tuyết biện giải nói.

Liễu Thanh Mai hét lớn, trong thanh âm mang theo một tia tức giận.

"Tiểu Tuyết!"

"Nương ở đây dạy ngươi, nói cho ngươi, nói cho ngươi tỉnh ra, dù ngươi có không thích nghe, cũng phải nghe cho hết. Con người, mặc kệ là ai, đồ dễ tới tay thì sẽ không quý trọng, ngươi là nữ hài, phải biết yêu quý chính mình, còn việc ngươi nói, chờ ta tìm mấy người hỏi thăm tin tức, chờ Lý công tử kia thật sự tới nhà chúng ta cầu hôn cũng không muộn, biết không?" Liễu Thanh Mai sốt ruột, hai đứa nhỏ đều không khiến người ta bớt lo, đứa lớn còn chưa có giải quyết xong, đứa nhỏ cũng đòi theo tới.

Bất quá việc này cũng là việc vui, hài tử nhà mình có người thích, trong lòng bọn họ cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Yến Bạch Tuyết có chút không mấy vui vẻ, bởi vì nàng cảm thấy sự việc này khi tới tay cha mẹ liền có chút phức tạp.

Hơn nữa cha mẹ đem Lý công tử nàng thích nghĩ quá xấu xa rồi, như thế nào tới phiên ca ca, cha mẹ liền trở nên khoan dung?

Tiểu cô nương hoàn toàn bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, đầu óc cũng trở nên không linh hoạt rồi.

"Nương, Lý công tử đó thật sự rất tốt..." Yến Bạch Tuyết không nghĩ ra vì sao cha mẹ không thích Lý công tử kia, hơn nữa hắn là người đọc sách, mỗi lần đi theo đều là một đám thư sinh, người đọc sách trọng sĩ diện, nếu việc này bị Lý công tử kia biết thì sẽ không tốt.

Thái độ Liễu Thanh Mai kiên quyết:"Dù tốt cũng phải để ta quan sát mới biết được."

"Hơn nữa lúc trước ca ca ngươi cùng Tiểu Khấu, ta cũng đã nhờ người hỏi thăm, lại có một đoạn thời gian quan sát, lúc này mới hạ quyết định. Việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của ngươi, không thể qua loa được."

Yến Bạch Tuyết cắn răng, trong lòng có chút khổ sở, lại có chút ủy khuất, sở dĩ hôm nay nàng nói ra chuyện này, là vì vị Lý công tử kia nói, mấy ngày nữa sẽ để người trong nhà qua cầu hôn, nàng cũng đã đáp ứng rồi, nhưng hiện tại cha mẹ có thái độ như vậy, không phải là làm khó nàng sao?

Lý công tử kia khẳng định đối với nàng rất tốt, thích nàng, bằng không sao sẽ tới nhà cầu hôn nàng?

Nếu trải qua một đoạn thời gian để cha mẹ quan sát, hoỉ thăm, vậy không phải vụ cầu hôn kia sẽ bị bỏ qua sao?

Yến Bạch Tuyết có chút ủy khuất, lại khổ sở, cha mẹ một chút cũng không suy nghĩ vì hạnh phúc của nàng, rõ ràng là nàng đã tìm được tân lang vừa ý, còn làm khó dễ như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh dùng hết các ngôn từ tốt đẹp khuyên nhủ Yến Bạch Tuyết, nhưng nàng nghe không vào, còn sinh ra phản nghịch trong lòng, nàng không khỏi hét lớn:"Nương, Lý công tử đã nói mấy ngày nữa sẽ tới cửa cầu hôn, ngươi làm như vậy không phải là làm chậm trễ hạnh phúc của nữ nhi sao?" Nói xong, Yến Bạch Tuyết không nhịn được mà rơi nước mắt.

Cái này khiến Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh lập tức ngây ngẩn cả người, biểu tình trên mặt ngây ngốc, không biết phải làm sao.

Yến Bạch Thu ở một bên nhìn, trong lòng âm thầm nôn nóng.

Hắn cảm thấy mấy lời của cha mẹ không phải là không có lý, lo lắng về mặt tình cảm có thể tha thứ, rốt cuộc cùng Lý công tử mới nhận thức không có bao lâu, liền đề cập tới việc cưới hỏi. Tuy rằng ở đây bàn chuyện cưới hỏi là do cả hai bên đều gặp mặt, Yến Bạch Thu vẫn cảm thấy tìm hiểu một chút tình huống cũng không có xấu.

Về tình về lý, ở phương diện hôn nhân, nhà gái vĩnh viễn đứng ở bên đuối lý, dù có ở hiện đại, mở ra hình thức luyến ái, tự do hôn nhân, cũng có rất nhiều gia đình không hòa thuận. Yến Bạch Thu rất thích tiểu muội hờ Yến Bạch Tuyết này, đương nhiên hy vọng nàng tìm được người mình thích, âu yếm đến đầu bạc răng long.

"Tiểu Tuyết, ngươi đừng khóc a, cha mẹ cũng là vì lo lắng cho ngươi, cha mẹ luôn hy vọng ngươi được hạnh phúc a, bất quá trong việc này ngươi thật sự có điểm vội, hoãn lại một chút, hai bên hiểu biết thêm về nhau cũng là chuyện tốt." Ngữ khí Yến Bạch Thu thật nhẹ nhàng, thuận tiện đưa một cái khăn qua.

Yến Bạch Tuyết cúi đầu, âm thanh ong ong:"Nhưng, chính là, ta đã đáp ứng Lý công tử có thể đến nhà ta cầu hôn, nếu cự tuyệt thì có vẻ không tốt..."

Yến Bạch Thu ở trong lòng yên lặng thở dài một hơi.

"Tiểu Tuyết, việc này ngươi quyết định có chút nóng nảy, người trong nhà thế nhưng bây giờ mới biết đến việc này, ngươi bảo cha mẹ làm sao không lo lắng cho được. Bất quá, dù có cho người tới hỏi thăm, chúng ta cũng không có cấm ngươi cùng Lý công tử kia giao hảo, chúng ta chỉ sợ ngươi bị khi dễ, đến lúc đó sẽ thương tâm khổ sở, nên rất lo lắng cho ngươi. Ngươi cũng không cần nóng vội, việc này không cần gấp, ngày sau gả qua, chính là đại sự cả đời." Yến Bạch Thu vỗ vỗ bả vai nàng, nhỏ giọng nói.

"Cha cùng nương chỉ có ngươi và ta, luôn coi chúng ta như bảo bối mà nuôi dưỡng, một lòng một dạ đều vì hai chúng ta, ngươi hạnh phúc cha mẹ cũng hạnh phúc. Tiểu Tuyết, lời ngươi vừa nói kia quá khiến người đau lòng a, nương đều bị ngươi chọc tức tới khóc." Yến Bạch Thu lôi kéo tay tiểu cô nương, ý bảo nàng mau xin lỗi nương, đồng thời bình tĩnh lại.
Bình Luận (0)
Comment