Tiểu Địa Chủ - Huyết Huyết

Chương 12

Mè đã rang xong, hắn lấy xẻng xúc ra, dùng giấy bọc lại, nếu không sẽ bị ẩm, mè sẽ mất mùi thơm.
Còn ớt rang đến khi khô giòn, Yến Bạch Thu đổ ra thớt, dùng chài cán bột nghiền nát vì ở đây không có cối nghiền, lặp lại vài lần, tới khi biến thành bột phấn, Yến Bạch Thu lúc này mới thoả mãn.
Hiện tại là tìm đồ đụng gia vị, ở đây không có vật gì thích hợp để cất giữ gia vị, Yến Bạch Thu nghĩ tới ống trúc, mấy ống trúc để cùng một chỗ, đánh dấu trên đó để phân biệt.
Làm xong những việc này, hắn đem hành với rau thơm rửa rửa sạch, chuẩn bị cho ngày mai dùng.
Hiện tại hắn cần chuẩn bị một ít than củi.
Than củi trấn trên có, thế nhưng cần phải mua, trước kia thời tiết lạnh, trong nhà thường xuyên mua một ít, thế nhưng hiện tại mỗi một văn tiền đều phá lệ quý giá, Yến Bạch Thu nguyên bản còn muốn mua vài thứ, nhưng nghĩ lại, hắn có thể tiết kiệm bao nhiêu thì nên tiết kiệm bấy nhiêu.
Dùng tiền thì dễ, tiết kiệm tiền thì khó.
Nhà hắn giờ ở chỗ hẻo lánh, muốn tìm củi rất dễ. Yến Bạch Thu nói với Liễu Thanh Mai, muốn tìm chút củi, Liễu Thanh Mai lo lắng hắn gặp nguy hiểm, cũng đi theo cùng, cành cây khô, gỗ vụn rất nhiều, kiếm được không ít.
Yến Bạch Thu bắt đầu nhóm lửa, thuận tiện nấu chút nước, cấp muội muội cùng nương tắm rửa.
Củi đốt không sai biệt lắm, Yến Bạch Thu dùng kẹp gắp than gắp ra ngoài, bỏ vào trong hố hắn đã đào, rồi lấp lại.
Lấp xong, lửa cũng tắt, một tia khói thoát ra, làm người ho sặc sụa. Làm vài lần, chờ đốt đủ củi, nước cũng đủ cho muội muội cùng mẫu thân tắm, Yến Bạch Thu sẽ không đốt nữa, chờ đợt củi cuối cùng hoành thành.
Vùi lấp tốt than củi, hắn cũng không để ý tới nữa, vẫn là chờ xong cơm nước, Yến Bạch Thu mới đào ra, lúc này củi gỗ không còn nóng, đen thui, dùng chân đạp vài lần. Củi thì không tốt bằng than, nhưng không có than thì xài tạm cũng được.
“Cầu Cầu, ngươi ngày mai thực sự muốn đi trấn trên a?” Yến Bạch Sinh cũng biết chuyện nhi tử muốn đi làm sinh ý.
Đau lòng đến không được.
Trước đây đều là người khác nhìn sắc mặt hắn hành sự, kiêu ngạo ương ngạnh thành quen, nếu như thực sự đi mở quán, còn không bị người ta chê cười?
Yến Bạch Thu tâm ý đã quyết, thái độ rất kiên định nói: “Đúng vậy, cha, nương các ngươi đừng lo lắng, ta nếu như thực sự làm không được, ta sẽ nhanh chóng trở về nhà.”
Yến Bạch Sinh cũng minh bạch mình không thể khuyên bảo được, cùng Liễu Thanh Mai liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sáng sớm ngày thứ hai, trong nhà ấu một nồi cháo với rau dại, nhân lúc còn nóng ăn để lót bụng, cả người đều ấm áp.
Yến Bạch Thu nỗ lực dựa theo lời hệ thống căn dặn, bình thường năm bát giảm bớt còn bốn bát, ăn xong cũng không tham ăn nữa.
Mang theo một cái nồi nhỏ, một vài cái bình, một hồ lô nhỏ đựng dầu, còn có củi, củi đựng trong mộ bao bố cũ nát, cũng không nặng lắm.
Còn có dụng cụ mua hôm qua, cũng khá là nhiều.
“Cầu Cầu, để ta đưa ngươi đi đi.” Liễu Thanh Mai thực lo lắng, nhìn tay của nhi tử, phải mang những thứ này lên trấn trên , lòng chua xót đến nước mắt đều muốn rơi.
Nhi tử thực sự hiểu chuyện.
Biết kiếm tiền nuôi gia đình rồi.
Trước đây những vật dụng này, đừng nói cầm, chỉ nhìn chút thôi cũng không thích rồi.
Hơn nữa thôn trấn thượng còn có nhiều người quen như vậy…
“Không cần! Nương, các ngươi cứ yên tâm, ta nếu như có việc, sẽ lập tức trở về.” Yến Bạch Thu khiêng bao tải đựng than củi, mang theo dụng cụ đi trấn trên.
Trên đường đi gặp không ít người, người ta cũng chỉ nhìn, chờ hắn đi xa rồi mới nhỏ giọng bàn tán, nói cái gì, kia là nhi tử của địa chủ, còn vác bao lớn bao nhỏ trên lưng, không biết hắn đang định làm trò gì nữa.
Yến Bạch Thu tận lực không nghe, hắn buồn bực đi nhanh hơn, muốn tới trấn trên sớm một chút, có thể chiếm được vị trí tốt.
Vô luận như thế nào, hôm nay hắn đều phải làm thật tốt, tuyệt đối không để người quen tiếp tụcchế giễu nữa.
Đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, rốt cục cũng tới trấn trên, lúc này có không ít người bày sạp, Yến Bạch Thu trong tay vừa mang theo nồi, với mấy cái bình, trên người treo thêm mấy cái hồ lô, thở hồng hộc, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Yến Bạch Thu đầu tiên là đi chợ mua đậu hũ, mua của lão bản hôm qua hai mươi khối đậu hũ, bởi vì không đem thùng gỗ theo, Yến Bạch Thu cùng lão bản thương lượn một chút.
“Tacó thể mượn thùng nước của ngươi dùng không, ta sẽ trả lại cho ngươi, hôm nay vội quá nên quên mất.” Yến Bạch Thu cũng là vô cùng khẩn trương.
Lão bản cũng không còn cách nào, Yến Bạch Thu để lại mấy văn tiền ở lại, lúc này mới cho hắn mượn.
Mượn được thùng rồi, Yến Bạch Thu đem đậu hủ cắt thành từng miếng, đầu tiên là cắt làm bốn theo chiều ngang, sau đó dựng lên cắt thêm một đao nữa, như vậy, một khối đậu hũ có thể bán được bốn văn tiền.
Đậu hũ tốn một văn tiền, cùng mấy thứ lặt vặt là hai văn tiễn, Yến Bạch Thu ở trong lòng đánh giá, trừ đi chi phí làm gia vị nữa, mỗi một khối đậu hũ, có thể lời được một hai văn tiền.
Bởi vì đồ đạc rất nhiều, Yến Bạch Thu xin lão bản bán đậu hũ giúp đỡ, lão bản chưa từng thấy qua tên mập mạp nào mặt dày như thế, chỉ đành gọi một người tiểu đồng đi hỗ trợ.
Bởi vì chậm trễ không ít thời gian, trên đường đều bị chiếm hết vị trí, Yến Bạch Thu chỉ có thể bày hàng ở cuối đường tiểu đồng cũng đặt thùng gỗ xuống kế bên.
“Cảm tạ tiểu ca.” Cùng tiểu đồng nói tiếng cảm tạ, Yến Bạch Thu mà bắt đầu sắp xếp đồ đạc, rồi bắc nồi lên.
Cái nồi rất nhỏ, chỉ bằng một cái bát canh lớn, đây là lấy trong nhà mà dùng.
Sau khi chuẩn bị xong, Yến Bạch Thu ngồi hẳn trên mặt đất, bởi vì hắn vừa lùn vừa mập, không tiện đứng lên ngồi xuống, rất dễ bị ngã, cho nên hắn lót bao bố dưới mông, rồi ngồi nấu luôn.
Bên cạnh Yến Bạch Thu là một người bán đồ ăn, cách xa một chút là bán mứt quả, hiếu kỳ nhìn Yến Bạch Thu.
“Tiểu oa nhi, ngươi đang làm gì vậy?” Người bán đồ ăn thấy không có khách, liền tới tán ngẫu với hắn.
Yến Bạch Thu đang vùi đầu nhóm lửa, không ngừng đánh đá lửa, hoàn hảo hắn mang theo một ít vụn gỗ, rất nhanh liền đốt được, chờ lửa to hơn một chút thì lấy củi trong bao ra.
“A? Đại gia (bác) ngươi hỏi ta?” Yến Bạch Thu chỉ vào mình, hắn nhìn xung quanh, phát hiện hai bên hắn, còn có đối diện, đều là người tuổi trung niên, ít có ai nhỏ như hắn.
“Ta, ta chuẩn bị làm chút đồ ăn vặt, ta đang nhóm lửa ni.” Yến Bạch Thu cười hì hì, ngực rất là khẩn trương.
Hắn nhìn lửa trong bếp, có vẻ chưa đủ, hắn bỏ thêm mấy khối củi, thử nhiệt độ trong nồi, đã nóng tay rồi.
Lấy tiểu hồ lô ra, cho một ít mỡ vào, tiếp tục lấy xẻng ra, đem một khối đậu hũ bỏ vào nồi.
“Đậu hũ a, cái này không thể bán đắt được a.” Đại gia nhìn một hồi, tựa như nhìn ra thành phẩm, trong thanh âm tràn đầy lo lắng.
“Ta, ta chỉ thử xem sao.” Yến Bạch Thu cười hì hì, tùy thời chú ý lửa, bởi vì không gian bếp hữu hạn, hắn phải thường xuyên bỏ thêm củi.
Nồi nhỏ, một lần chỉ có thể chiên hai mươi khối đậu hũ, đậu hũ cho vào không bao lâu, nồi liền phát ra tiếng xèo xèo, Yến Bạch Thu dùng xẻng trở mặt, miễn cho bị khét. Lúc này hắn lấy ống trúc đựng bột ớt ra, rắc lên đậu hũ trong nồi, một tầng đỏ au, mùi hương bắt đầu tản ra, rắc thêm một ít hành thái nhỏ, rau thơm, cùng với vài hạt mè trắng.
Một lúc sau, đậu hũ tầm thường đã thay hình đổi dạng, bột ớt đỏ au, hành băm tươi xanh, vài lá rau thơm, song song nương theo trứ thán hỏa đích quay, hương vị cũng bắt đầu lan tỏa.
Mọi người xung quanh nguyên bản còn lo lắng ni, lúc này ngửi mùi vị, đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Nhìn không ra tiểu tử béo này có chút tay nghề a, mùi hương này thực thơm ngon.
Hương vị càng ngày càng đậm, đậu hũ cũng chín tới, Yến Bạch Thu cũng không lo không có người mua, dùng xẻng lấy vài miếng đậu hũ ra ngoài.
Loại đậu hũ này càng chiên càng thơm, mùi vị nồng đậm, hắn không tin không ai nguyện ý ăn thử.
Yến Bạch Thu đang trang trí đậu hũ bằng một ít bột ớt và muối, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền ltới một thanh âm nam nhân.
“Tiểu mập mạp, đậu hũ ngươi bán như thế nào?”
Vừa ngẩng đầu, liền thấy một công tử trẻ tuổi, ăn mặc đơn giản, phe phẩy cây quạt, nhìn xuống cái nồi đang tản ra hương vị đậu hũ trước mặt Yến Bạch Thu.
Theo sau hắn là một tiểu hài tử sai vặt, trườn cổ hiếu kỳ nhìn.
Yến Bạch Thu bày ra bộ dáng tươi cười, vui vẻ giới thiệu: “Vị công tử này hảo, đậu hũ chỗ ta, một văn tiền bốn miếng. Công tử ngươi có muốn mua một phần nếm thử không?”
Người công tử trầm ngâm, đóng quạt lại, chỉ vào trong nồi, đặc biệt ngạo khí nói: “Lấy cho ta hai phần. ”
“Được rồi, ngươi chờ một chút.” Yến Bạch Thu thanh âm mang theo hưng phấn cùng kích động.
Cuối cùng cũng có người mua, tuy rằng thái độ thoạt nhìn rất kiêu ngạo, nhưng khách hàng là thượng đế, Yến Bạch Thu ngực vui vẻ, tay chân cũng nhanh nhẹn, cầm lấy thanh trúc, dùng cái xẻng, đem đậu hũ gắn vào xiên, xong một xiên liền tiếp tục làm xiên tiếp theo.
“Công tử, ngươi chú ý một chút, cẩn thận nóng.” Bốn miếng nhỏ không nhiều lắm, nhưng nhìn một xiên như vậy, hắn cảm thấy rất thành tựu.
Công tử vén tay áo lên, tiếp nhận xiên đậu hũ giòn cay, ra hiệu cho tiểu tư phía sau trả tiền.
Tên tiểu tư lấy ra hai văn tiền, đưa cho Yến Bạch Thu.
“Cảm tạ, ăn ngon thì lần sau trở lại a.” Có người mở hàng cho sinh ý, Yến Bạch Thu ngực cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Đem hai văn tiền cất kỹ, xoa xoa mồ hôi trên trán, Yến Bạch Thu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hảo, cuối cùng cũng có người tới mua.
Công tử kia nếm thử đậu hũ trên tay, lớp da vàng giòn, trên mặt có lớp ớt đỏ, mấy hạt mè trắng, còn có một ít hành lá, vị lại cay, kèm theo mùi vị của đậu hũ, ăn rất ngon.
Tên công tử vừa đi, liền có mấy người liên tiếp tới, là mua cho tiểu hài tử, đại bộ phận đều là mua một xiên nếm thử.
Mở hàng được một lát, lúc sau sinh ý liền tốt hơn, liên tiếp có nhiều người mua, đại gia bên cạnh hắn con mắt đầu thẳng.
Thừa dịp thời gian nhàn rỗi, Yến Bạch Thu cho đại thúc đại thẩm xung quanh mỗi người một miếng nhỏ nếm thử.
“Ngô, vị cũng không tệ, tiểu oa nhi, ngươi thật đúng là có bản lĩnh.” Đại thúc ăn xong liền hít một ngụm khí, cay không chịu được.
Bất quá hắn rất thích hương vị này.
“Ngươi hôm nay tới nơi này bán, nhưng lại kiếm không ít tiền, bất quá tiểu oa nhi, ngươi vừa tới nên không biết chuyện này, nếu thấy đằng trước rối loạn, phải nhanh chạy đi, nghe rõ chưa?” Đại gia dặn dò kỹ lưỡng.

Bình Luận (0)
Comment