Tiểu Địa Chủ - Huyết Huyết

Chương 123.2

Liễu Thanh Mai xoa nước mắt nơi khóe mắt, tay phải nắm thành quyền đấm đấm nơi trái tim:"Cầu Cầu số khổ của ra, đây là tạo nghiệt gì a, nhìn ngươi hiện tại xem, đều đã không ra hình người, nương nhìn mà đau lòng a, nếu thân thể ngươi xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ a."

Yến Bạch Thu đứng thẳng tắp, thoạt nhìn như đang cười tủm tỉm, trên mặt cũng mang theo ý cười, nhưng trong lòng lại thập phần hổ thẹn cùng chột dạ.

Bởi vì chính bản thân hắn luôn muốn giảm cân, để có thể có được hình dáng như người bình thường, hắn tự mình giảm cân, lại khiến cho người trong nhà lo lắng.

"Thực xin lỗi nương, chính là...chính là, người không thấy ta hiện tại đẹp hơn trước, cùng tinh phấn khởi hơn rất nhiều sao.... " Yến Bạch Thu nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt trông mong, làm ra bộ dáng thập phần đáng thương, hy vọng Liễu Thanh Mai có thể nhìn lại với đôi mắt khác.

"Có cái gì đẹp? Gầy như con gà, Cầu Cầu nhà ta tròn vo, phì đô đô mới đẹp, mới kiêu mỹ, bằng không họ Tư kia như thế nào thích ngươi? Đó là bởi vì ánh mắt hắn tốt, biết không?" Liễu Thanh Mai một chút mặt mũi cũng không cho, còn nói những lời lẽ chính đáng, nàng tự mình nói như vậy chưa tính, còn lôi kéo theo Thẩm Trác cùng Lăng Cửu.

"Hai người các ngươi thành thật nói với ta, Cầu Cầu hiện tại đẹp hay Cầu Cầu tròn tròn trước kia đẹp? Ân?" Âm cuối kia bật cao, mang theo vài phần âm ngoan, hơn nữa bộ dáng kia của Liễu Thanh Mai giống như nữ phụ độc ác, trái tim nhỏ của Thẩm Trác cùng Lăng Cửu run lên, trái lương tâm gật gật đầu, nghẹn ngào nói:"Đúng vậy, đúng vậy, vẫn là béo tròn đẹp hơn..... "

Má ơi, đôi mắt của bọn họ không mù a, rõ ràng chính là hiện tại đẹp hơn rất nhiều.

Chính là... Chính là, Yến gia, trừ bỏ Yến Bạch Thu một bộ sống không còn gì luyến tiếc, còn lại ba người khác đều âm thầm đồng ý, một bộ dáng đáng tin chân thật làm cho trong lòng bọn họ hổ thẹn không thôi.

Yến Bạch Thu tỏ vẻ hắn đã không thể cùng những người này câu thông, yên lặng rũ mắt, nhìn chằm chằm mũi chân mình.

Nhìn bộ dáng này của hắn, Liễu Thanh Mai cũng không nói thêm gì nữa, thẩm mĩ quan của nàng không có vấn đề, cũng nhìn ra được, bộ dáng này của Yến Bạch Thu quả thật rất thanh tú, trở thành một mỹ thiếu niên, mang theo vài phần đĩnh bạt. Nhưng nàng không vui a, lúc này mới qua mấy tháng a, một nhi tử béo như quả cầu biến thành một ma côn, hơn nữa còn tiều tụy như quỷ, chuyện này nàng không thể nào tiếp thu được.

Làm mẹ, tự nhiên là lo lắng thân thể của con cái, nàng lo lắng nếu cứ tiếp tục gầy xuống nữa, khẳng định là xảy ra án mạng a.

Nhung nhìn dáng vẻ kia của Yến Bạch Thu, đối với thân thể mình hiện tại cực kỳ vừa lòng, khi nàng nhắc tới còn có chút bất mãn, cùng mâu thuẫn, điều này làm cho Liễu Thanh Mai rất buồn rầu. Bởi vì thật sự không biết nên làm sao bây giờ, liền lôi kéo Thẩm Trác cùng Lăng Cửu lại đây, thương lượng chuyện này.

"Cầu Cầu, nếu ngươi không muốn tăng cân nữa cũng không sao, bất quá một ngày ba bữa cơm ngươi không được bỏ bữa hay cố ý ăn ít đi, ta mỗi ngày đều sẽ nhìn chằm chằm ngươi. Hảo, nơi này đã không cont chuyện gì của ngươi, ngươi có thể đi ra ngoài." Thấy nhi tử không nguyện ý nói chuyện, Liễu Thanh Mai cũng không gây thêm khó xử.

Yến Bạch Thu còn đang nghĩ chuyện tăng cân mà nương nói, hắn phải tốn rất nhiều nghị lực mới có thể giảm xuống tới giờ, sao có thể lại tăng cân, trừ phi là đầu óc bị hư.

"Được, nương ta đã biết, vậy ta đây liền ra ngoài trước." Yến Bạch Thu nói một tiếng, liền tự giác ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.

Nhìn cửa phòng đã đóng lại, bên trong còn có tiếng nghị luận nhỏ, Yến Bạch Thu cực kỳ bất đắc dĩ.

Hắn thật sự không có việc gì a, vấn đề chính là hắn làm sao có thể cùng người trong nhà giải thích để bọn họ có thể tin tưởng.

Mọi người trong phòng thấy Yến Bạch Thu đã đi ra ngoài, Liễu Thanh Mai lau nước mắt trên khóe mắt, bộ dáng đau khổ bi thương kia nháy mắt biến mất, lập tức biến thành nghiêm túc, nàng nhìn thoáng qua Thẩm Trác. Nàng biết Thẩm Trác là một người đầu óc linh hoạt, lần này gọi hắn tới, chủ yếu là muốn nhờ Thẩm Trác nghĩ cách.

"Thẩm Trác a, việc hôm nay ngươi cũng biết, Cầu Cầu cứ để như vậy cũng không phải cách, nếu hắn cứ tiếp tục gầy đi, thân thể khẳng định sẽ sụp đổ, ngươi có biện pháp gì giải quyết sao?" Liễu Thanh Mai bình tĩnh nhìn Thẩm Trác, hy vọng quân sư có đầu óc không tồi này có thể đưa ra hồi đáp.

Từ sau khi Tư Trấn Khấu rời khỏi huyện Thái Hòa, đến nay đã hơn hai tháng, vẫn luôn không có tin tức gì, hay là tiếng gió phong thanh nào, ban đầu Liễu Thanh Mai cũng mang theo hy vọng, nhưng hy vọng đó dần dần bị dập tắt theo từng ngày.

Rời đi đã lâu như vậy, ngay cả một phong thư cũng không có, việc này rất mơ hồ.

Thẩm Trác bị nhìn chằm chằm mạc danh có chút áp lực, hắn cùng Lăng Cửu tuy rằng vẫn luôn ở bên này, trên danh nghĩa là chăm sóc, nhưng Yến Bạch Thu đều được cả nhà họ Yến nhìn chằm chằm, hơn nữa Yến Bạch Thu cũng không ngốc, chính mình kiếm tiền bằng nghề đầu bếp, căn bản không cần bọn họ chiếu cố cái gì. Hiện tại người gầy xuống, bọn họ cũng rất tự trách.

"Bá mẫu, chuyện này khả năng cao là ở trên người đại nhân nhà ta, đáng tiếc, đại nhân hiện tại đang ở biên cảnh, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta cũng không nghe ngóng được bất cứ tin tức gì, nếu chúng ta có tin, ta nghĩ Bạch Thu cũng sẽ không tới mức như bây giờ, việc này cũng là sai lầm của đại nhân chúng ta." Thẩm Trác lập tức đem sai lầm gánh vác trên vai của mình.

Liễu Thanh Mai là người thị phi rõ ràng, lắc lắc tay, đầy bụng tâm sự nói:"Thẩm Trác a, việc này không trách ngươi, là Cầu Cầu nhà ta tự nghĩ quẩn trong lòng."

Thời điểm Thẩm Trác thảo luận vấn đề này, đã sớm nghĩ ra cách giải quyết.

"Bá phụ, việc này đúng là không thể kéo dài thêm nữa, biện pháp hiện tại ta nghĩ ra, cũng chỉ có thể như vầy, người bí mật viết một phong thư, đem việc này nói với đại nhân nhà ta, đồng thời cũng đem ý tứ của đại nhân nhà ta nói ra, như vậy khúc mắc của Bạch Thu sẽ được hóa giải. Cũng không cần mỗi ngày vì quá nhớ thương, dẫn tới cả thể xác lẫn tinh thần đều ốm yếu." Thẩm Trác trịnh trọng nói.

Với thân thể nhỏ bé kia của Yến Bạch Thu, nếu lại tiếp tục gầy xuống nữa, quả thật sẽ xảy ra án mạng.

Cho nên, việc này cần thiết phải giải quyết.

Ánh mắt Liễu Thanh Mai sáng lên, ánh mắt nhìn Thẩm Trác liền thay đổi, trở nên nóng bỏng.

"Thẩm Trác, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo, nên làm như vậy a, ta nghĩ chuyện này giải quyết xong, hẳn là Cầu Cầu sẽ khôi phục bộ dáng trước kia." Liễu Thanh Mai nói, trong lòng buông lỏng.

Yến Bạch Sinh vẫn luôn ở bên cạnh nghe, tuy rằng không có xen vào nói chuyện, nhưng lỗ tai vân luôn dựng thẳng.

Liễu Thanh Mai lo lắng cho nhi tử, hắn là người không biết cách biểu đạt, hướng nội, chỉ biết lo lắng suông.

"Kia.. Thư này đưa đi đâu, ngươi có thể hỗ trợ chúng ta sao?" Yến Bạch Sinh dò hỏi.

"Thẩm huynh đệ, việc này trên phương diện tiền tài, ngươi cứ nói thẳng, ngàn vạn lần đừng có khách khí a."

Thẩm Trác gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.

"Người phái đi truyền tin này, ta phải nghĩ lại, cần phải là một thân tín, hơn nữa thư còn phải giao tận tay cho đại nhân, có thể đi tới quân doanh bên kia, đến cùng cũng phải có một thân bản lĩnh." Thẩm Trác dừng một chút, cảm thấy việc này có chút khó giải quyết:"Mà nay tuy đại nhân qua biên cảnh đánh giặc, nhưng nơi nào cũng là người của hoàng đế.... "

Khi Thẩm Trác còn đang suy nghĩ phái ai đi mới yên lòng, đồng thời cũng không tiết lộ cho toàn gia của Yến Bạch Thu. Lúc này Lăng Cửu vẫn luôn không nói gì, biểu tình lạnh băng mở miệng, thanh âm khốc khốc nói:"Việc này ta đi, việc truyền tin lần này để ta đi đi."

Biểu tình trấn định trên mặt Thẩm Trác có chút cứng đờ, ánh mắt nhấp nháy, hi vọng tên ngốc Lăng Cửu này có thể nghe hiểu ý hắn.

Hai người bọn họ thật vất vả mới từ nơi đó thoát ra được, tự nhiên là không muốn trở về, Lăng Cửu đối với mọi người đều rất tốt, vạn nhất bị người nhận ra vậy thì không tốt...

Hơn nữa bên kia cũng không an toàn....

Thẩm Trác vẫn mang theo một chút tư tâm.

Đáng tiếc, hiện tại Lăng Cửu giống như chỉ còn sót lại sợi dây gân, hoàn toàn bỏ qua ám hiệu của Thẩm Trác, tiếp tục nói:"Không có ai so với ta thích hợp hơn, còn không phải là đưa một phong thơ, đây là việc nhỏ, các ngươi cứ yên tâm đi."

"Hơn nữa, ta tuyệt đối sẽ không đem nội dung cùng đồ vật tiết lộ ra ngoài."

Sắc mặt Hoàng Bách Xuyên trở nên rất khó coi, hắn cũng không cố kỵ ở đây có người, trực tiếp duỗi tay hung hăng nhéo hông Lăng Cửu.

Lăng Cửu không giao động.

"Ngươi thật quá đáng! Ngươi vì cái gì không cùng ta thương lượng!?" Chuyện này khiến cho Hoàng Bách Xuyên thập phần bực bội.

Hiện tại hắn biết được tiền căn hậu quả, hơn nữa hai người bọn họ đã kết hôn, đều là người một nhà, người này cứ như vậy, hoàn toàn không để ý cảm thụ của hắn, muốn làm một trang hảo hán, một ngụm liền đáp ứng rồi.

Hoàng Bách Xuyên khó thở, xoay đầu tạc mao, một chút cũng không muốn để ý tới Lăng Cửu.

"Không có việc gì Tiểu Xuyên, ta võ công cao, không có người nào quen thuộc tình huống bên kia hơn so với ta." Hơn nữa, hắn rất tự tin vào chính mình, hắn cũng không phải loại nóng lên làm bừa.

Biểu tình Thẩm Trác nhàn nhạt, ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Kỳ thật hắn cũng thấy Lăng Cửu là người thích hợp nhất, nhưng trong tâm lại có chút không muốn...

Việc này kỳ thật vẫn có thể phái người khác đi.

Nhưng trên dưới kinh thành, đối với Tư Trấn Khấu như hổ rình mồi, một khi bên phía Tư Trấn Khấu gió thổi cỏ lay, đều sẽ bị lôi kéo gây ra làn sóng tinh phong huyết vũ.

"Hảo, việc này cứ quyết định vậy đi." Lăng Cửu gõ mặt bàn, vội vàng viết một phong thư, đem tình huống của Yến Bạch Thu nhất nhất viết vào, lại lo lắng Lăng Cửu thêm mắm dặm muối, lại đem mọi chuyện giải thích cặn kẽ một phen, vì thế thư tín không hề mỏng.

Chờ khi Yến Bạch Thu biết được việc này, Lăng Cửu đã rời khỏi huyện Thái Hòa, trong lúc nhất thời Yến Bạch Thu ngây ngẩn cả người, hắn thậm chí còn không biết phải đối mặt với Lăng Cửu như thế nào.

Hắn có phải hay không quá ích kỉ....

Chỉ bởi vì giảm béo, cất giấu bí mật, khiến mọi người đều cho rằng bản thân mình sinh bệnh, làm hại Lăng Cửu phải ra chiến trường.
Bình Luận (0)
Comment