Tiểu Địa Chủ - Huyết Huyết

Chương 67

Yến Bạch Thu phát hiện sắc mặt y không đúng, liền có chút lo lắng, chờ Lăng Cửu đem nói cho hết lời Yến Bạch Thu liền không nhịn được mà hỏi:"Làm sao vậy, có phải hay không xảy ra chuyện gì?"

Tư Trấn Khấu dừng một chút, mặt có chút ủ rột mày chau, việc này là việc tư của y, đồng thời cũng liên lụy một ít chuyện bên kia kinh thành, y quy ẩn ở huyện Thái Hòa này hai năm, cứ ngỡ không có việc gì, chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ quay trở lại kinh thành.

Hơn nữa vẫn là bị người quen tìm tới cửa, loại cảm giác này thật sự quá khó chịu.

Vào buổi chiều, Lăng Cửu liền đi ra ngoài, thu được tin tức rằng Quý Phi nương nương đã khởi hành, đang hướng về chỗ y mà tới, bởi vì là nữ quyến, hành trình sẽ chậm đến ba bốn ngày mới có thể đến nơi.

Năm đó tân hoàng đăng cơ, Tư gí liên tục gặp phải tai ương, quan lại mắt lạnh khoanh tay đứng nhìn, dù có cách giúp đỡ cũng lựa chọn ngồi yên không giúp. Đại tỉ này của Tư Trấn Khấu năm ấy được đương kim hoàng thượng cực kì sủng ái khi nhà mẹ đẻ sảy ra chuyện thái độ rét lạnh như người ngoài, không đoái hoài gì đến nhà mẹ đẻ. (Có đứa con đáng đồng tiền bát gạo )

Đại tỷ Tư Trấn Khấu từ nhỏ tính cách cường ngạnh, mọi chuyện đều tự quyết, rất có chủ kiến, Tư gia đều cho rằng nàng là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ là làm mọi người không nghĩ đến là, đại tỷ vào cung, bản thân hoàn toàn thay đổi.

Tàn nhẫn, độc ác, ích kỉ.

So với nhị tỷ không được coi trọng, tính cách mềm yếu, vô năng lại vô dụng, làm chuyện gì cũng không được coi trọng, mọi việc đều bị so sanh với đại tỷ, không đơn thuần là dung mạo, nữ hồng, ngay cả đọc sách viết chữ cũng không ai bì được với đại tỷ.

Nhị tỷ được gả cho một vị hoàng tử khác, hiện giờ là một vị hiền vương.

Ngược lại là nhị tỷ còn mang theo hầu gia chịu chết cầu tình, sau Tư gia lại xảy ra chuyện, cũng là nhị tỷ nhìn như vô dụng nhất này mắt không thèm chớp một cái dùng hai tay gầy yếu cứu lại Tư gia.

Tất cả đều là ngầm, lén lút.

Tư Trấn Khấu ở Thái Hòa huyện, ngẫu nhiên sẽ cùng nhị tỷ có chút liên hệ. Còn vị đại tỷ này, y mang theo một thân vết thương đến cung cầu kiến, ở hoàng cung gạch đá xanh quỳ xuống hai ngày một đêm, cầu xin nàng về nhà nhìn mặt cha lần cuối, nàng cũng chưa hề xuất hiện ra.

Hơn nữa còn ném xuống một câu:"Ta đã là người gả ra ngoài, không còn là người của Tư gia."

Quan hệ từ đây xem như là chặt đứt.

Mà nay, nàng lại đến đây.

Tư Trấn Khấu ít nhiều biết được một ít, là về chiến sự biên quan, tân hoàng sau khi đăng cơ vẫn luôn muốn lập một phen công trạng, nhưng hiện tại quốc thái dân an, bá tánh an cư lạc nghiệp, hàng năm mưa thuận gió hòa, chỉ có biên quan, bởi vì Tư gia lão  tướng ở chiến trường chết trận, Tư tướng quân mang theo một đám người trung thành và tận tâm, mà lão tướng quân vừa chết, quân tâm dung chuyển, chung quanh người man càng thêm thừa cơ tấn công, hơn nữa còn càng mãnh liệt. Tân hoàng không màng thần tử khuyên can, nhất ý cô hành, bởi vì thời niên thiếu thông tuệ, lại ở rất nhiều hoàng tử đoạt được vương tọa, chưa bao giờ bị suy sụp, lúc này đây lại cường ngạnh trước sau như một.

Đại tỷ lần này đến đây, sẽ không bao lâu nữa, người trong kinh thành cũng biết được, y ẩn cư ở chỗ này.

Tư Trấn Khấu biết đại tỷ đến đây, phẫn nộ đến cực điểm, y chưa bao giờ nghĩ tới chính mình muốn ẩn cư an nhàn, cũng chỉ được một thời gian, lại sẽ phải gặp người mà mình không bao giờ muốn gặp.

Tư Trấn Khấu suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là quyết định đem việc này nói với Yến Bạch Thu, y biết rõ, nếu đại tỷ có thể tìm đến nơi này, như vậy những người trong triều đình cũng có thể tìm đến nơi này, mặc dù y không muốn đi biên quan, cũng sẽ có vô số người ở phía sau đẩy y, dùng các loại ngôn ngữ làm gông xiềng xích buộc chặt y.

Y lưu lại ở Thái Hòa huyện thời gian không dài, có thể sống giống như các bá tánh, sáng chiều trải qua nhật tử an nhàn, Tư Trấn Khấu đặc biệt quý trọng. Vì tránh bị liên lụy, đồng thời cũng phòng ngừa vạn nhất lần này đi không thể trở về từ biên quan, Tư Trấn Khấu kéo Yến Bạch Thu còn đang ngây ngốc mờ mịt tìm một gian ghế lô trống không ở lầu hai, khóa cửa lại, đóng cửa sổ, lôi kéo Yến Bạch Thu đang mộng bức ngồi xuống ghế, ngồi xuống  đối diện với hắn, nhất nhất nói ra hết các sự tình.

Yên Bạch Thu cả người đều là "má nó".

Từ lúc nghe được Lăng Cửu thì thầm, sắc mặt Tư Trấn Khấu vẫn thay đổi tới lui, khi thì âm trầm, khi thì phẫn nộ, khi thì thù hận, thay đổi trong nháy mắt, Yến Bạch Thu hoàn toàn không biết sao lại thế này. Lúc sau liền thấy Tư Trấn Khấu đứng dậy, duỗi tay bắt lấy tay hắn.

Đừng dùng sức, đừng dùng sức a.

Bất quá, tay Tư Trấn Khấu thật lớn, bộ móng vuốt hắn phì như thế, cư nhiên còn có thể nắm lấy, quả thật không thể tưởng tượng.

Yến Bạch Thu có điểm tâm hoan, đồng thời lại có chút cảm động, còn tốt, không phải tay quá phì, cư nhiên còn có thể có người nắm lấy tay hắn.

Bất quá Tư Trấn Khấu nắm lấy tay hắn, nắm cả một đường, này là muốn làm gì a?

Trong nháy mắt Yến Bạch Thu bổ não thật nhiều, chẳng nhẽ khi nãy Lăng Cửu nói một ít từ không tốt về hắn với y, khiến Tư đại ca có cái nhìn không tốt về hắn, cho nên muốn ngấm ngầm tìm hắn nói chuyện.

Yến Bạch Thu thấp thỏm bất an, nhìn thấy Tư Trấn Khấu khóa cửa phòng lại, lại đóng cửa sổ, trái tim đập bình bịch đến lợi hại.

Tư đại ca đây là muốn làm gì?

Đừng làm người ngoài nghe được....

"Tư đại ca, ngươi đây là.." Yến Bạch Thu mặt có chút trắng bệch, rất muốn từ trong phòng thoát ra, mà lúc này một tay Tư Trấn Khấu đặt lên đầu Yến Bạch Thu, chậm rãi vu0t ve.

Yến Bạch Thu giật mình.

Ôn nhu lưu luyến, lại một bộ dáng nhu tình, thật là hành động không thích hợp với Tư Trấn Khấu luôn lãnh khốc.

Yến Bạch Thu cả người đều cứng ngắc.

"Tư đại ca.."

Tư Trấn Khấu vươn tay, che ở trước miệng Yến Bạch Thu:"Ngươi đừng nói gì, nghe ta nói."

Sau đó thấy y ngắn gọn kể lại tình huống trong nhà, cùng với tình huống khi nãy Lăng Cửu tới nói cho hắn hết thảy, Yến Bạch Thu nghe xong cảm thấy thật vi diệu.

"Cái kia, Tư đại ca nói với ta những lời này, có phải hay không liền rời đi nơi này?" Yến Bạch Thu rất là phiền não, cửa hàng này vẫn là ngày khai trương đầu tiên, tửu lâu này đều là Tư Trấn Khấu ra tiền, tiền bỏ vào rất nhiều nhưng chưa hồi được vốn.

Tư Trấn Khấu tức khắc có chút hữu khí vô lực.

"Không phải, ta muốn cùng ngươi nói, không phải chuyện này, mà là..." Tư Trấn Khấu hai mắt thẳng tắp mà nhìn về phía Yến Bạch Thu, mắt sáng như đuốc, y đã hạ quyết tâm, hôm nay liền đem chuyện mình ai mộ hắn thổ lộ ra.

Nếu không, khả năng sẽ không còn cơ hội.

Yến Bạch Thu bị người nhìn chằm chằm như vậy có chút không được tự nhiên, Tư Trấn Khấu nhìn hắn bằng ánh mắt nóng cháy, lại thâm tình, làm hắn cảm thấy có thâm tình bên trong, nam chính muốn hung băn hôn nữ chính, này hẳn là ảo giác đi.

Ngô, không thể tiếp tục suy nghĩ loạn.

Chính mình béo như vậy, trên mặt toàn là thịt, khẳng định sẽ không có người thích mình.

Yến Bạch Thu ở trong lòng tự mình phủ định, sau đó có chút mất tự nhiên quay đầu, không hề nhìn đến ý tứ nóng cháy trong mắt Tư Trấn Khấu.

Mặt Yến Bạch Thu có chút hồng, đặc biệt thẹn thùng:"Tư đại ca, ta..."

Tư Trấn Khấu duỗi tay, nắm cằm hắn xoay lại, da mặt non mịn, đụng vào xúc cảm phi thường tốt, thịt thịt, mềm mềm, nhéo rất đã.

"Nghe nói chuyện..." Sau đó tiến đầu về phía mặt Yến Bạch Thu,thấy đôi mắt Yến Bạch Thu trừng càng lúc càng lớn, hô hấp dồn dập, tim đập gia tốc, máu sôi trào, da đầu nổ mạnh liền hôn xuống.

Yến Bạch Thu cảm giác chính mình hít thở không thông.

Cả người đều bốc khói.

Hồn phi lên chín tầng mây.

Thân thể phá lệ uyển chuyển nhẹ nhàng, không thể tin được, thậm chí hoài nghi hết thảy đều là mơ.

Bị hôn, bị hôn...

Là bị Tư đại ca, đại xoái ca hôn.

Yến Bạch Thu cả người bay bay, nụ hôn này hắn không cảm nhận được cái gì không thoải mái, ngược lại còn có loại cảm giác đặc biệt thỏa mãn cùng sung sướng, trước ngực tràn đầy kích động.

Đối phương buông lỏng tay ra, lại bảo trì khoảng cách nhất định, lại một lần nữa dùng ánh như lang như hổ nhìn hắn, tâm trạng Yến Bạch Thu hơi thả lỏng lại lần nữa căng chặt, mặt lại lần nữa đỏ bừng lên.

"Tư, Tư đại ca, ngươi, ngươi đây là...."

Làm gì?

Yến Bạch Thu muốn tìm một cái khe nứt chui vào, có loại xấu hổ không nói lên lời.

Tư Trấn Khấu trấn an sờ sờ đầu hắn, nhẹ giọng nói:"Cầu Cầu, ngươi đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra sao?"

Yến Bạch Thu mờ mịt ngẩng đầu:"A?"

"Ta ái mộ ngươi, đã thật lâu, chờ ngày mai, ta cùng bá phụ bá mẫu nói chuyện." Tư Trấn Khấu lại thuận tiện nhéo nhéo khuôn mặt phì đô của Yến Bạch Thu.

Ái mộ ta?

Ái mộ = thích, là ý tứ này sao?

Yến Bạch Thu vẫn là lần đầu tiên được người ta tỏ tình, được người thích, loại kinh hỉ này thật lớn nha, mau hôn hắn a.

"Thật. Thật sự?" Yến Bạch Thu nhỏ giọng nói, bởi vì quá mức khẩn trương và kích động, nói có chút lắp.

Tư Trấn Khấu khóe miệng hàm chứa mỉm cười.

"Là thật sự, từ thời điểm ngươi đến nhà ta mua thịt heo, ta liền chú ý ngươi, sau đó dần dần bị ngươi hấp dẫn." Đương nhiên, lúc ấy, chỉ kì quái như thế nào có người béo như vậy.

Đương nhiên những lời này y chỉ dám để trong lòng, sẽ không nói ra.

"Sau ta lại phát hiện ngươi làm đồ ăn rất ngon, người cũng thực không tồi, dần dần liền bất tri bất giác muốn nhìn thấy thân ảnh của ngươi..." Một tay Tư Trấn Khấu nắm lấy một cái chân bàn.

Y vẫn rất là khẩn trương.

Sợ đối phương quay đầu liền đi, sau đó nháo hỏng mất, quan hệ hai bên xấu hổ, cuối cùng liền là bằng hữu cũng không làm được.

Y vẫn là rất có đầu óc, EQ cũng không đến nỗi bằng không, nếu không y sẽ trực tiếp nói:"Tiểu béo, ta thích ngươi, muốn cưới ngươi về nhà."

Tiểu béo, đi theo ta về nhà bán thịt heo đi.

Thẩm Trác nói với y, những lời này không thể nói quá trực tiếp, phải hàm xúc một chút.

Rốt cuộc các ngươi còn chưa quá quen thuộc, không thể quá trực tiếp, sẽ đem người dọa chạy.

Yến Bạch Thu bị Tư Trấn Khấu liên tục dùng diệu ngữ khen tặng, quả thực là tâm hoa lộ phóng, bách hoa đua nở, mặt béo hồng nhuận, kích động cùng bất an.

Ấn tượng của hắn với Tư Trấn Khấu quả thực không tồi, là người chính trực lại dũng cảm, thấy việc nghĩa là hăng hái lamf0, giống như đại anh hùng, bị người như vậy thổ lộ, hạnh phúc đến hôn mê bất tỉnh.

"Nhưng chính là ta rất béo a...."
Bình Luận (0)
Comment